Chương 4615 “A!” Hồng Năng Toàn kêu rên thảm thiết. Lòng bàn tay của ông ta vậy mà lại bị Lâm Chính giẫm thành thịt nát, gần như thành từng mảnh nát bấy. Da đầu mọi người đều tê dại. “Thần… Thần y Lâm, xin hãy tha cho tôi… xin… xin hãy tha cho tôi, tôi không biết cô ta là em gái của cậu, xin hãy tha cho tôi…”, Hồng Năng Toàn cố gắng hết sức hét lên. Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giơ chân lên, đạp mạnh vào lòng bàn tay còn lại của Hồng Năng Toàn. Rắc rắc! Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh xương bị nghiền nát. Hồng Năng Toàn gần như ngất xỉu vì đau đớn, mồ hôi đầm đìa. Nhưng ông ta không dám phản kháng. Bởi vì ông ta biết phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhấc chân lên. “Xin lỗi, xin lỗi…”, Hồng Năng Toàn yếu ớt đau đớn kêu lên, ông ta đã hoàn toàn kinh hãi. Mặc dù không phản kháng, nhưng ông ta có thể cảm nhận được đạo kình cuồn cuộn bá đạo từ hai lòng bàn chân kia. Loại sức mạnh này chắc chắn không phải là thứ mà ông ta có thể chống lại. Sau khi liếc nhìn Hồng Năng Toàn đang nằm trên mặt đất như một con chó chết không dám đứng dậy, Lâm Chính lắc đầu nhìn Hoàng Diễm Hồng. “Cô, lại đây!”, anh bình tĩnh nói. Nhưng ba từ này lại mang đến cho Hoàng Diễm Hồng cảm giác như sóng to gió lớn kinh hoàng. Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy… Sao lại thế chứ? Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy? Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích? Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: “Cô… cô Cổ..”. “Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!” Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: “Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?” “Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm. “Cậu…” “Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?” “Làm gì có chuyện đó!” Đám người nhà họ Cổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ. Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!” “Cô ơi, cứu… cứu em…”