Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 5103: c5103: chương 5103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được lắm, không lay chuyển được anh thì ra tay với Tô Nhu.

Đúng là gian xảo!

Lâm Chính biết, cho dù bây giờ cưỡng chế đưa Tô Nhu rời khỏi Thượng Hỗ, thì những người này cũng sẽ không từ bỏ. Nếu đã vậy thì cứ đi xem sao.

Dù sao Lâm Chính cũng đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.

Cũng khiến bọn họ hết hẳn hi vọng đi.

Ăn sáng xong, Giang Thiên Hưng lập tức sắp xếp xe sang đỗ ở tầng một khách sạn.

Mấy người lên xe đến sân bay.

Trên đường đi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng phát huy tài ăn nói đến mức tối đa, khoe khoang chém gió với Tô Nhu, nói cứ như miếng đất kia là đất vàng đất bạc gì đó.

Tuy Tô Nhu đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, nhưng cũng không cưỡng lại được sự thổi phồng của những người này, nhất thời trong lòng nở hoa, lại càng tò mò về mảnh đất kia hơn.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của hai người họ.

Hai người chém gió một hồi, cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, nói cách khác là không chịu nổi ánh mắt của Lâm Chính…

Thực ra hai người cũng biết chút thủ đoạn này chẳng giấu nổi Lâm Chính. Nếu còn tiếp tục thì Lâm Chính sẽ càng lúc càng bất mãn hơn mà thôi.

Nếu như để thần y Lâm không vui, anh mà uất hận lên thì được lại chẳng bằng mất. Nhân lúc Tô Nhu đi nhà vệ sinh, Thiên Diệp vội vàng cung kính hành lễ với Lâm Chính.

“Thần y Lâm, lần này đắc tội với cậu nhiều rồi, mong được lượng thứ”.

“Tử Huyền Thiên của các người đắc tội với tôi không chỉ một, hai lần đâu đấy. Tôi đã nói là không có hứng thú với việc gia nhập vào Tử Huyền Thiên rồi. Tại sao các người vẫn còn làm như vậy? Các người cho rằng tôi tốt tính lắm hay gì?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Dứt lời, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng lại cúi gập người.

“Thần y Lâm bớt giận!”

“Thần y Lâm, lần này chúng tôi cũng không còn cách nào khác mà”, Thiên Diệp khổ sở nói.

“Đường đường là Tử Huyền Thiên mà bị ép tới mức độ này cơ à? Thú vị đấy? Sao? Các người đã động phải vị cao nhân nào thế?”, Lâm Chính nói.

“Nói cho cùng thì cũng chỉ có thể trách số mệnh của Tử Huyền Thiên. Thật không giấu gì cậu, Tử Huyền Thiên lúc mới thành lập, đúng là đã đắc tội với một nhân vật phi phàm. Vốn tưởng bao năm qua đi, người đó đã chết, thật không ngờ vẫn còn sống. Hơn nữa, không lâu trước đó còn đòi chúng tôi một thứ”.

“Thứ gì?”, Lâm Chính nói.

“Đèn Tử Lăng”, Thiên Diệp nói.

“Đó là gì vậy?”, Lâm Chính không hiểu. Anh chưa từng nghe nói về thứ đó.

“Đó là thần vật truyền thừa của Tử Huyền Thiên nhưng hơn 50 năm trước do sự cố mà bị phá hỏng rồi. Người đó nói, đèn đó là của ông ta, ép chúng tôi giao ra. Chúng tôi đã nói là hỏng mà người đó không chịu. Sau khi thương lượng với chưởng môn, người đó nói nếu không giao được đèn Tử Lăng thì lấy Thái Vũ Thần Toàn ra thay thế. Thế là nhiệm vụ hàng đầu lúc này của tông môn là có được Thái Vũ Thần Toàn. Nếu không, không thể đuổi được người đó đi. Một khi người đó mà tức giận thì không một ai ở Tử Huyền Thiên có thể địch lại hết”, Thiên Diệp lắc đầu thở dài.

Lâm Chính khá bất ngờ. Trên đời này còn có người có thực lực như vậy sao? Có thể đơn độc tiêu diệt Tử Huyền Thiên?

“Vậy Thái Vũ Thần Toàn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio