Ở Hoa Quốc thì nhà họ Ứng không phải là một gia tộc nổi tiếng, đương nhiên đây là đối với người ngoài giới.
Trên thực tế, nhà họ Ứng là một thế gia thuộc Cổ Phái, nhưng sở trường không nằm ở y thuật, mà là cổ võ. Thế nên trong giới cổ võ toàn quốc vẫn có rất nhiều người từng nghe danh nhà họ Ứng.
Nhưng nói đến nhà họ Ứng, thì bất cứ ai biết rõ căn cơ của nhà bọn họ đều phải biến sắc.
Lâm Chính không biết nhiều về gia tộc này, dù sao cũng là Cổ Phái, cực ít lộ mặt ra ngoài, chỉ có Long Thủ là biết một chút.
Thế là lần này Long Thủ cũng bị gọi đi.
Nhà họ Ứng nằm ở thành phố Huyền Bình.
Huyền Bình là một thành phố gần sát Yên Kinh, vô cùng phát triển, thuộc tốp thành phố phát triển nhất cả nước, nhân khẩu gần triệu người.
Ở ngoại ô thành phố Huyền Bình có một ngọn núi tên là Huyền Bình, đây là thắng cảnh của thành phố. Phần gần trung tâm núi Huyền Bình thông thường cấm du khách vào, vì đây là phần đất tư nhân. Nơi này chính là sơn trang Ứng Long, cũng là nơi ở của nhà họ Ứng.
Trên chuyên cơ.
Lâm Chính mặt không cảm xúc ngắm mây trắng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt không có gì thay đổi.
Long Thủ ngồi ở đối diện, Tần Bách Tùng không đi cùng. Dù sao Huyền Y Phái đã đủ bận rộn, vốn dĩ Long Thủ cũng không đi được, nhưng đối với Lâm Chính đây không phải là chuyện nhỏ, nên ông ta phải đi theo.
"Thầy, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng sao? Liệu… liệu chúng ta có kết thù với nhà họ Ứng không?", Long Thủ ngập ngừng một lát, mới dè dặt hỏi Lâm Chính.
Đối với nhà họ Ứng thì chắc chắn là Long Thủ biết nhiều hơn Lâm Chính.
Ông ta biết rõ đắc tội với nhà họ Ứng sẽ có hậu quả gì, nếu thực sự kết thù với nhà họ Ứng, thì e là những ngày tháng sau này của Lâm Chính chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Hiện giờ Lâm Chính đã có quá nhiều kẻ địch, nếu là ông ta thì chắc chắn sẽ nhẫn nhịn, lựa chọn ẩn náu.
Nhưng từ trước đến giờ Lâm Chính không nghĩ như vậy.
"Ông muốn nói gì?", Lâm Chính vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi.
"Thầy, tôi nghĩ nếu không phải là chuyện gì lớn, thì đừng vội ra tay. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì đương nhiên là tốt nhất…", Long Thủ cẩn thận đáp.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi nói: "Lâm Chính tôi không thích dựa dẫm vào người khác, càng không muốn để một cô gái phải che chắn cho tôi. Lần này Liễu Như Thi vào nhà họ Ứng là vì tôi, thế nên tôi phải đưa cô ấy ra. Nếu nhà họ Ứng đồng ý giải quyết chuyện này trong hòa bình thì thực ra tôi cũng rất tán đồng".
"Ồ, là vì cô Liễu Như Thi sao?", Long Thủ xoa cằm, bỗng nhiên nói: "Thầy, hay là thế này đi, để tôi gọi điện thoại, bảo người đến nhà họ Ứng nói chuyện trước. Chúng ta đến thăm đột ngột như vậy, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Ứng cảm thấy khó chịu. Nhà họ Ứng là gia tộc lớn, chắc chắn phải suy nghĩ chu đáo hơn chút. Bây giờ thầy đang lên như diều gặp gió, nắm trong tay Dương Hoa và Huyền Y Phái, kiểu gì nhà họ Ứng cũng sẽ nể mặt. Có lẽ chuyện này có thể giải quyết bằng hình thức thương thảo, thầy thấy sao?".
"Phái người đến nói chuyện trước?".
"Đúng, thăm dò ý tứ của nhà họ Ứng trước đã, cho dù nhà họ Ứng không muốn ngồi xuống bàn bạc với chúng ta, thì ít nhất cũng có thể báo với bọn họ một tiếng, để bọn họ biết là thầy tới".
"Ừm… Thôi được rồi, người của chúng ta có ai đang ở thành phồ Huyền Bình?", Lâm Chính do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
"Ha ha, vừa khéo cháu tôi hai ngày nay đang ở Huyền Bình, tôi có thể bảo nó đến nhà họ Ứng nói chuyện".
"Cháu ông?".
"Đúng vậy, nó xin nghỉ phép, đang đi du lịch ở Huyền Bình. Cho dù chúng ta ngồi chuyên cơ thì cũng phải mất mấy tiếng, còn nó đến sơn trang Ứng Long thì nhanh lắm".
"Cậu ta là người của Dương Hoa sao?".
"Không, nó chỉ là sinh viên của học viện y, nhưng tôi thấy thiên phú của nó không tệ, sau khi tốt nghiệp có thể học ở Huyền Y Phái. Giao chuyện này cho nó thì quá hợp, cũng cho nó cơ hội rèn luyện, mở mang tầm mắt", Long Thủ cười nói.
Hóa ra Long Thủ có chủ ý như vậy.
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Nếu đã vậy thì làm như lời ông nói đi, nhưng dặn cháu của ông là cẩn thận một chút".
"Thầy yên tâm đi".
Long Thủ lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta.
Một lát sau, Long Thủ bỏ điện thoại xuống, cười nói: "Thầy, cháu tôi chỉ cách sơn trang Ứng Long phút ngồi xe, tôi đã bảo nó đại diện cho Huyền Y Phái chúng ta đến sơn trang Ứng Long trước".
"Nếu sơn trang Ứng Long thực sự đồng ý giải quyết trong hòa bình, thì bọn họ muốn bồi thường thế nào tôi cũng có thể suy nghĩ", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thực ra anh cũng biết hiện giờ mình có quá nhiều kẻ thù, có thể không chọc đến những thế lực mạnh thì hạn chế không chọc đến.
Nhưng nếu đối phương giẫm lên tận đầu, thì anh cũng không thể nhẫn nhịn được.
Bốn tiếng sau, chuyên cơ thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Huyền Bình.
Lâm Chính dẫn theo Long Thủ và mấy đàn em bước ra khỏi sân bay, đến thẳng sơn trang Ứng Long.
Sắc mặt Lâm Chính lúc nào cũng lạnh tanh, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Long Thủ không tiện làm phiền anh, nên cũng im lặng.
Lúc sắp đến chân núi Huyền Bình, Long Thủ lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta, định hỏi xem tình hình thế nào.
Nhưng điện thoại tút tút rất lâu không có ai nghe máy.
"Hử, sao thế nhỉ?".
Long Thủ nhíu mày, lại gọi thêm mấy lần nữa.
Nhưng dù ông ta gọi thế nào cũng không ai nghe máy.
"Làm sao thế nhỉ?".
Sắc mặt Long Thủ có chút lúng túng.
"Sao thế?", Lâm Chính hỏi.
"Không… không có gì…"
Long Thủ cố nặn ra nụ cười, sau đó gửi mấy tin nhắn thoại cho cháu ông ta.
Nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Trong lòng Long Thủ đã có chút lo lắng.
Nhưng đúng lúc này.
Két!
Tài xế đang lái xe bỗng phanh gấp, chiếc xe lập tức dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Long Thủ ngạc nhiên hỏi.
"Cậu Lâm, ông Long, phía trước bị chặn rồi", tài xế bất đắc dĩ ngoảnh lại nói.
"Bị chặn?".
Mấy người ngạc nhiên, nhìn về đằng trước, mới thấy con đường núi phía trước có không ít người tụ tập, chặn cả đường lại.
Những người này xúm thành một vòng, hình như đang bàn tán gì đó, có người còn lấy điện thoại ra gọi.
"Đi xem có chuyện gì", Long Thủ nói với đàn em.
Một tên đàn em lập tức mở cửa xuống xe, chen vào đám người kia.
Một lát sau, anh ta quay lại.
"Phía trước có một thanh niên đang nằm đó, những người này đang báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu", tên đàn em nói với Long Thủ.
"Một thanh niên đang nằm đó?", mấy người đều kinh ngạc.
"Vâng, nhìn dáng vẻ như bị người khác đánh, gãy hết tay chân, sợ là không sống được", tên đàn em đáp.
"Đúng là xui xẻo".
Một tên đàn em khác không nhịn được nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Còn Long Thủ tỏ vẻ hoảng hốt, nhìn tên đàn em kia với vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu không nói nên lời.
Bỗng Long Thủ đẩy mạnh cửa xe, xông về phía đám người kia.
Khi ông ta chen được vào đám người liền đứng sững như trời trồng.