Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chính, ai nấy đều sửng sốt.
Ứng Phá Lãng lập tức có phản ứng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính nói: "Xem ra anh và con khốn Liễu Như Thi quả nhiên có dan díu với nhau! Trước đó ở Sùng Tông Giáo, cô ta hết lòng bảo vệ anh, bây giờ biết cô ta sắp đến nhà họ Ứng, anh vì cô ta mới đích thân đến đây chứ gì?".
"Sắp đến nhà họ Ứng?", Lâm Chính nhíu mày: "Liễu Như Thi vẫn chưa đến nhà họ Ứng sao?".
"Theo quy củ của nhà họ Ứng, phải chờ sau ngày tháng này, sau khi nhà họ Ứng cử hàng lễ tế xong, thì Liễu Như Thi mới được vào cửa, nếu không sẽ làm hỏng phong thủy của nhà họ Ứng", Ứng Bình Trúc nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Sao nào, lần này thần y Lâm đến là vì cô Liễu Như Thi sao?".
"Không chỉ vì cô ấy, mà còn vì cậu thanh niên đã bị các ông đánh đập trước đó nữa", Lâm Chính uống một ngụm trà, đáp.
Nếu Liễu Như Thi chưa đến nhà họ Ứng, thì anh cũng không gấp.
"Ồ, chính là thằng ngốc thà chết cũng không chịu quỳ kia sao?", Ứng Phá Lãng cười khẽ, lắc đầu nói: "Lâm Chính, anh tìm được cậu ta rồi à?".
"Ừm, gặp lúc lên núi, nếu chúng tôi không đến kịp thì chắc là cậu ấy chết rồi", Lâm Chính nói.
"Thế thì cậu ta may mắn thật, nhặt được cái mạng về, nhưng Lâm Chính, anh có biết tại sao cậu ta bị đánh đập dã man như vậy không? Bởi vì người đánh cậu ta chính là tôi", Ứng Phá Lãng mỉm cười nói: "Tôi coi cậu ta là anh, đánh cho thừa sống thiếu chết, chỉ đáng tiếc cậu ta dù sao cũng không phải là anh, nhưng điều đáng mong đợi là anh sẽ nhanh chóng giống như cậu ta thôi…"
"Cậu nói cái gì?".
Ánh mắt Long Thủ bỗng ngập tràn giận dữ.
Đó là cháu của ông ta… không ngờ lại là Ứng Phá Lãng ra tay.
"Long Thủ, ông về đi, tình hình này… ông không khống chế được nữa rồi", Lâm Chính chậm rãi nói.
Long Thủ siết chặt nắm tay, không nói một lời.
Ứng Bình Trúc mỉm cười nhìn Lâm Chính: "Thần y Lâm, nói vậy là hôm nay cậu đến, một là để đưa Liễu Như Thi đi, hai là để lấy lại công bằng cho người của cậu, tôi có thể hiểu như vậy không?".
"Đúng là vậy", Lâm Chính đáp.
"Vậy chuyện của Phá Lãng thì cậu định giải thích với chúng tôi thế nào?", Ứng Bình Trúc lại hỏi.
"Nếu các ông giao Liễu Như Thi cho tôi, lại cho tôi câu trả lời về chuyện vừa rồi, thì Ứng Phá Lãng… tôi chỉ phế anh ta thôi", Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, tất cả đều ngây ra.
Một lát sau.
"Ha ha ha…"
Tiếng cười vang khắp đại sảnh.
Người nhà họ Ứng ôm bụng để cười.
Ngay cả những người khá nghiêm nghị cũng không khỏi lắc đầu.
Long Thủ thì sửng sốt.
Phải biết rằng, nhà họ Ứng là thế gia cổ võ đó.
Lâm Chính chỉ là một bác sĩ… mà lại nói những lời như vậy ở thế gia cổ võ… Anh điên rồi sao?
"Thần y Lâm cũng biết nói đùa quá", Ứng Bình Trúc đứng dậy, mỉm cười nói: "Hơn nữa tôi cảm giác vừa rồi cậu vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói, tôi hỏi cậu, chuyện của Phá Lãng… cậu định giải thích thế nào với chúng tôi?".
Ông ta nói rất nghiêm túc, dường như đang nhắc nhở Lâm Chính.
Chỉ tiếc là, dường như Lâm Chính không có bất cứ giác ngộ gì.
Anh nhíu mày: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Còn muốn tôi nhắc lại lần nữa à?".
"Vậy là cậu không định giải thích với chúng tôi chứ gì?", Ứng Bình Trúc cười hỏi.
Lâm Chính đặt tách trà xuống bàn, ngón tay gõ lên bàn theo tiết tấu, ánh mắt cũng nhìn vào bàn trà chứ không nhìn bất cứ ai.
Nhìn giống như là ngầm thừa nhận.
"Họ Lâm kia, bác tôi đang hỏi anh đấy!", Ứng Phá Lãng khẽ quát.
Nhưng… Lâm Chính vẫn không trả lời.
"Thằng khốn kiếp!".
Ứng Phá Lãng không nhịn được nữa, bước thẳng tới túm lấy cổ áo Lâm Chính.
Lần này thì Ứng Bình Trúc không ngăn cản nữa.
Ông ta cảm thấy, ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Có lẽ phải dựa vào phương thức của nhà họ Ứng để xử lý người này thôi.
Việc này không phải để trút giận cho Ứng Phá Lãng.
Mà là để giữ thể diện cho nhà họ Ứng.
Hôm nay, dù có thế nào, thì tên thần y Lâm này cũng đừng hòng bước ra khỏi nhà họ Ứng.
"Cậu chủ Ứng bớt giận!".
Long Thủ vẫn muốn ngăn cản mọi chuyện.
Nhưng lúc này, không ai còn nghe lời ông ta nói nữa.
Nhưng…
Trong khoảnh khắc bàn tay của Ứng Phá Lãng sắp chạm vào Lâm Chính, anh bỗng chộp lấy tách trà trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn.
Choang!
Tách trà đập vào đầu Ứng Phá Lãng, lập tức vỡ vụn.
Ứng Phá Lãng trở tay không kịp, lập tức vỡ đầu chảy máu, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng lật tay, tóm lấy cổ Ứng Phá Lãng, nhấc hắn lên bằng một tay.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc…
"Ưm…"
Hai chân Ứng Phá Lãng lơ lửng giữa không trung, hai tay liều mạng túm lấy cổ tay Lâm Chính, giãy giụa kịch liệt, nhưng vô ích.
Sức mạnh khủng khiếp khiến hắn muốn tắc thở.
Còn người nhà họ Ứng trong đại sảnh đều há hốc miệng, sau đó đứng bật dậy, xông về phía Lâm Chính như điên.
"Dừng tay!".
"Con ơi!".
"Thằng chó, mau thả con tao ra!".
"Nếu mày dám làm Phá Lãng bị thương, tao sẽ giết mày ngay lập tức!".
Những tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên không ngớt.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhấc Ứng Phá Lãng lên, mặt không cảm xúc nhìn lướt qua một vòng, rồi bỗng dùng sức, ném Ứng Phá Lãng ra ngoài.
Vèo!
Thân thể Ứng Phá Lãng bay ra ngoài như một bao cát.
Một người nhà họ Ứng nhanh tay nhanh mắt, lập tức phi thân qua, đỡ lấy hắn.
Nhưng khi hai tay anh ta vừa chạm vào người Ứng Phá Lãng, trên người Ứng Phá Lãng bỗng truyền tới một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Dư chấn của luồng sức mạnh khiến cơ thể người nhà họ Ứng kia run lên, cuốn thành một cục với Ứng Phá Lãng, rồi cùng va vào bức tường bên ngoài.
Rầm…
Cả bức tường được cắt từ đá cẩm thạch lập tức đổ sụp xuống…
Cả nhà họ Ứng ngây ra.
Còn Long Thủ cũng ngớ người, sau đó thở dài.
Ông ta biết… lần này, nhà họ Ứng và Huyền Y Phái… e là lại sắp trở thành kẻ thù không đội trời chung rồi.
“Con ơi!”.
Chu Đình hét lên một tiếng, lao tới như điên.
“Đây chính là quyết định của cậu sao thần y Lâm?”, Ứng Bình Trúc lạnh lùng hỏi Lâm Chính.
“Nếu các ông đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi, rồi phế Ứng Phá Lãng, thì mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Đáng tiếc suy nghĩ của cậu quá hoang đường”.
Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên: “Ứng Hùng, bây giờ tôi giao người này cho chú xử lý đấy”.
“Vâng!”.
Ứng Hùng đã mất kiên nhẫn từ lâu, nghe thấy thế liền gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Một nắm đấm hung mãnh đánh thẳng vào mặt Lâm Chính.
Nắm đấm này sợ là có thể chém sắt chặt thép.
Lâm Chính muốn hành động.
Nhưng cùng lúc đó, bốn phương tám hướng lại có mấy cành tay chìa ra, ấn vai anh xuống, không cho anh phản kháng, cũng không cho anh động đậy.
“Thầy!”.
Long Thủ kinh hãi kêu lên.
Nhưng đã muộn.
Bốp!
Nắm đấm rắn chắc nện mạnh vào mặt Lâm Chính…