“Chuyện gì thế này…”, các nguyên lão của nhà họ Ứng run rẩy kêu lên.
“Hả? Là A Thất! A Thất cậu sao thế?”, một người nhà họ Ứng vội vàng chạy tới lay người trước mặt.
Nhưng dù có lay thế nào thì người này cũng bất động, cho tới khi họ lật người này lại thì mới phát hiện ra ngực hắn bị hõm sâu một bàn tay, miệng không ngừng chảy máu…Cả đám trông vô cùng khó coi.
“Đây là thần y Lâm là sao?”, một vị nguyên lão lạnh lùng hỏi.
“Khả năng lớn…là cậu ta”, Ứng Bình Trúc thấp giọng.
Ứng Hoa Niên tối sầm mặt, không nói gì, chỉ đi xuyên qua đám đông, bước vào thẳng đại đường.
Lúc này trong đại đường vô cùng hỗn loạn. Trên đất nằm ngổn ngang toàn là người nhà họ Ứng. Kẻ gãy tay, người gãy chân, kẻ ngực hõm, kẻ nôn ra máu.
Tường nhà, hòn non bộ, hoa chậu cây cảnh đều vỡ nát. Thậm chí là có những mảng cột đang treo lủng lẳng như sắp rơi xuống tới nơi.
Ứng Hoa Niên nhìn cảnh tượng trước mắt và nổi điên. Ông ta nhìn về phía người nhà họ Ứng. Lúc này Lâm Chính vẫn đang sát phạt những người còn lại và ném họ bay tứ tung.
Tiếng kêu thét, gào rú không ngừng vang lên. Những quản lý cấp cao của nhà họ Ứng vừa tới cũng phải run lẩy bẩy. Đây là nhà họ Ứng đấy.
“Gia chủ, chúng ta có tới giúp không?”, một nguyên lão hỏi.
“Tên này ngông cuồng quá, tôi muốn phải đập gãy tay chân của cậu ta”, một người khác tức giận đáp lại.
Ứng Hoa Niên không đồng ý, ông ta chỉ giơ tay quát lớn: “Dừng tay hết cho tôi”. Dứt lời, tất cả đám người đang đấu nhau với Lâm Chính lập tức dừng lại. Tất cả quay qua nhìn.
“Là gia chủ”.
“Gia chủ tới rồi”.
“Gia chủ”.
“Yết kiến gia chủ”.
“Gia chủ, xin hãy có biện pháp trừng trị kẻ ngông cuồng vô thiên vô pháp này”.
“Gia chủ, kẻ này tới nhà họ Ứng làm loạn, chúng ta không thể tha thứ cho hắn được".
“Bảo vệ gia chủ!”
Đám đông vô cùng kích động, nhao nhao lên tiếng. Có vẻ như ai cũng chỉ muốn lao lên xé tanh bành Lâm Chính.
Ứng Hoa Niên đanh mặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Ông ta không quan tâm, chỉ bước tới. Những người đang bao vây Lâm Chính lập tức đứng tách ra.
Long Thủ cũng vội vàng chạy tới đứng bên cạnh Lâm Chính: “Thưa thầy, đây có lẽ là gia chủ cùa nhà họ Ứng, Ứng Hoa Niên”.
Lâm Chính gật đầu. Ứng Hoa Niên soi Lâm chính một lượt rồi nhìn chăm chăm vào mắt anh.
“Thần y Lâm, những người này đều do cậu làm bị thương đúng không?”, Ứng Hoa Niên thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Cậu biết hành động của cậu ở đây có nghĩa là gì không?”, Ứng Hoa Niên chậm rãi lên tiếng.
“Không biết”.
“Cậu sẽ biết ngay thôi”, Ứng Hoa Niên quay đầu, điềm đạm nói: “Lập tức vận động toàn bộ mối quan hệ của nhà họ Ứng, ra đòn sát phạt với toàn bộ nhà máy thuốc của tập đoàn Dương Hoa, phong tỏa toàn bộ nguồn thu mua nguyên liệu. Gọi điện cho nhà cung ứng, nhà phân phối, cắt đứt mọi đường buôn bán sau đó đập bọn chúng trên thị trường chứng khoán. Vận dụng mối quan hệ với Cổ Phái, phong sát Huyền Y Phái, không cho phép bất cứ thế lực nào tiếp xúc với Huyền Y Phái. Trong vòng một tháng tôi muốn Huyền Y Phái phải bị phân hóa và tan rã".
Ứng Hóa Liên lạnh lùng nói trước mặt Lâm Chính. Nhà họ Lâm không thể nào tha thứ cho anh nữa rồi. Điều này không khác gì đang ra bản án đối với tương lai của Lâm Chính.
Đây có lẽ chính là sức mạnh của nhà họ Ứng. Phàm là người hiểu biết thì đều tin Ứng Hoa Niên không bao giờ chỉ nói miệng.
Ông ta chắc chắn sẽ làm như vậy, và nhà họ Ứng…có đủ khả năng để thực hiện theo những gì mình nói. Đó cũng là lý do vì sao lại có nhiều người sợ nhà họ Ứng đến vậy.
Tại sao Sùng Tông Giáo bao nhiêu người sau khi chứng kiến thủ đoạn kinh khủng của Lâm Chính thì vẫn bấp chấp bảo vệ nhà họ Ứng. Bởi vì bọn họ đều biết, nhà họ Ứng đã nổi giận thật sự rồi.
“Tuân mệnh giáo chủ, tôi sẽ đi sắp xếp ngay! E rằng không cần tới một tháng, trong vòng một tuần thôi thì Dương Hoa và Huyền Y Phái sẽ xong đời”, một nguyên lão cốt cán của nhà họ Ứng lên tiếng, rồi lập tức lui ra ngoài.
Ứng Hoa Niên quay qua nhìn Lâm Chính: “Sao? Thần y Lâm, hay là tôi cho cậu một tuần, để cậu còn kịp theo dõi xem Dương Hoa và Huyền Y Phái bị hạ gục như thế nào nhé”, Ứng Hoa Niên thản nhiên nói.
“Không cần đâu. Các người không làm gì được Huyền Y Phái, cũng như Dương Hoa đâu. Ngoài ra…tôi khuyên các người tốt nhất đừng động tới những nhà máy sản xuất thuốc của Dương Hoa, nếu không lại tự chuốc họa và thân đấy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thường thì chỉ có nhà họ Ứng tha cho người khác chứ chưa bao giờ có chuyện người khác tha cho nhà họ Ứng. Vậy chúng ta cùng chơi nhé! Để xem họa mà cậu nói sẽ bám lấy nhà họ Ứng chúng tôi như thế nào”.
Ứng Hoa Niên quay qua. Một vị nguyên lão nói khẽ: “Nửa tiếng sau sẽ xong ạ”.
“Phải để lại bằng chứng nhé”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
“Dạ, đã sớm sắp xếp cả rồi’, nguyên lão này nói tiếp rồi quay người rời đi.
“Bằng chứng gì thế?",Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là bằng chứng khiến các nhà máy thuốc của tập đoàn Dương Hoa đóng cửa rồi”, Ứng Hoa Niên nói.
“Chúng tôi sản xuất đàng hoàng, giấy tờ đầy đủ, không hề làm gì phạm pháp, sao các người bắt chúng tôi đóng cửa chứ”, Lâm Chính lắc đầu.
“Điểm huyệt của tất cả các nhà máy chính là việc tạo hàng giả để bán. Mà thị trường thuốc thì tạo thuốc giả là một điểm yếu cực lớn”.
“Nhưng chúng tôi không hề sản xuất thuốc giả”.
“Xíu nữa là sẽ sản xuất ngay thôi”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
Lâm Chính khẽ chau mày. Giọng điệu tự tin như vậy khiến anh cảm thấy hơi bất an. Long Thủ kêu lên: “Lát nữa sản xuất sao? Gia chủ nhà họ Ứng, các ông dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để hãm hại tập đoàn Dương Hoa chúng tôi đấy hả?”
“Yên tâm đi, thủ đoạn đó chưa là gì đâu. Ông không biết về nhà họ Ứng đấy chứ. Lát nữa thôi sẽ biết ngay tại sao chúng tôi là là con cá mập độc tôn trong nước”.
Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói. Long Thủ nghe thấy vậy thì cảm thấy lo lắng.
“Thưa thầy”.
“Không có gì, đợi đi. Tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của nhà họ Ứng như thế nào”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Long Thủ ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Lâm Chính cũng không vội ra tay nữa. Hai bên cứ im lặng chờ đợi. Chẳng ai vội vã làm gì. Thời gian chậm chạp trôi qua.
Tầm phút sau
Reng reng…
Điện thoại trong túi đổ chuông. Long Thủ giật bắt mình. Lâm Chính chau mày, lấy máy ra. Là Mã Hải gọi tới. Anh ấn nút nghe.
Lúc này Ứng Hoa Niên đột nhiên lên tiếng.
“Thần y Lâm…nếu không ngại thì bật loa ngoài nhé”, ông ta mỉm cười nói.