“Ông nội sao?”
Lâm Chính khẽ chau mày. Lẽ nào người trong điện thoại chính là Lương Vệ Quốc – ông nội của Lương Hồng Anh?
Nếu là như vậy thì dễ rồi. Lương Hồng Anh biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, hơn nữa Lâm Chính cũng chữa khỏi bệnh cho Lương Vệ Quốc nên theo lý mà nói nhà họ Lương nên đối tốt với Lương Thu Yến mới phải. Tại sao lại làm khó bà ấy chứ?
Lẽ nào Lương Vệ Quốc là người ân đền oán trả sao? Cũng không nhất thiết đến mức đó mà. Dù sao thì Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương. Hơn nữa Lâm Chính cũng chẳng có thù hằn gì với nhà họ Lương hết.
Vậy rốt cuộc chuyện này là gì? Có nội tình gì sao? Lâm Chính khẽ chau mày, ngẫm nghĩ về lý do.
Lương Hồng Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên ngoài nói nhỏ điều gì đó. Sắc mặt cô ta trông ngày càng khó coi, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột. Cô ta định nói thêm nhưng rồi lại thôi.
Sau đó cô ta tắt máy, nhìn Tô Nhu và Lâm Chính đang ở trong xe với ánh mắt bất lực và xin lỗi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người giật mình, một dự cảm chẳng lành dấy lên trong đầu họ.
Chỉ thấy Lương Hồng Anh mím môi, dường như đang đưa ra quyết định gì đó rồi mở mạnh cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái.
Lúc này ngồi vào xe của chính mình đối với Lương Hồng Anh là một chuyện thật sự khó khăn…
"Cô Lương, sao thế?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
“Quá rõ ràng rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Xem ra cô Lương cũng không giúp nổi chúng ta nữa rồi”.
“Xin lỗi…Lâm Chính, tôi thật sự không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy”, Lương Hồng Anh bặm môi, tỏ ý xin lỗi.
“Nghiêm trọng sao? Là Lương Vệ Quốc yêu cầu à?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Làm gì có chuyện đó?”, Lương Hồng Anh lắc đầu: “Gần đây ông nội chuyên tâm dưỡng bệnh, có lẽ tạm thời ông không biết chuyện này”.
“Vậy người vừa gọi điện thoại cho cô là ai?”, Lâm Chính hỏi.
Lương Hồng Anh do dự rồi thận trọng nói; “Là Lương Khánh Tùng ông của chi thứ hai”.
“Chi thứ sao?”
“Nhà họ Lương chia làm ba chi, chi chính là Lương Hổ Khiếu, chi thứ hai là ông Lương Khánh Tùng cũng là ông nội ruột của tôi, còn chi thứ ba là Lương Vệ Quốc. Công việc của ba người được phân công hết sức rõ ràng. Họ cũng là những người đức cao vọng trọng, là ba trụ cột của nhà họ Lương. Người vừa gọi điện cho tôi là ông hai Lương Khánh Tùng…”, Lương Hồng Anh nói.
Nghe tới đây, Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra tại sao sắc mặt Lương Hồng Anh lại trở nên khó coi như vậy.
Hóa ra là do Lương Khánh Tùng lên tiếng. Lương Khánh Tùng là người quản lý số hai, địa vị chắc chắn là cao hơn Lương Vệ Quốc. Đến cả ông ta đã ra mặt thì đương nhiên Lương Hồng Anh dù có ngầu cỡ nào cũng không dám làm phản. Dù sao thì vừa nãy cô ta dám quát người đàn ông đeo kính là do cô ta có Lương Vệ Quốc ở sau chống lưng.
Giờ Lương Vệ Quốc đã không làm gì được thì đương nhiên là cô ta cũng vậy.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm lên tiếng: “Cô Lương, tôi hiểu được sự khó khăn của cô. Nếu đã vậy thì cô đừng bận tâm tới chuyện này nữa, cô đưa chúng tôi tới gần phòng khám nào đó là được”.
Lương Hồng Anh hé miệng, sau đó nói nhỏ: “Lâm Chính, giờ chiếc xe này của tôi bị ít nhất chục chiếc xe giám sát. Nếu tôi đưa mọi người tới phòng khám thì chưa cần nói tới tôi đâu mà chắc chắn là cô à không thím Thu Yến sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức…”
“Cái gì?”
Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính đanh mắt, trầm giọng: “Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ tự bắt xe tới phòng khám”.
“Vô ích thôi…”, Lương Hồng Anh thở dài, quay qua nhìn: “Anh Lâm…ông hai đã gọi điện thoại cho tôi có nghĩa là ông ấy đã nhắm chiếc xe này rồi. Anh có đưa thím Thu Yến tới bất kỳ bệnh viện hay phòng khám nào thì cũng sẽ không ai nhận cả”.
“Ý của cô là…”
“Lâm Chính…anh đưa thím Thu Yến về lại nơi ở của thím ấy đi. Cả Yên Kinh này, chỉ có nơi đó là chỗ dung thân của cô ấy thôi. Cũng chỉ có nơi đó thì nhà họ Lương mới không can thiệp vào. Đó là con đường cuối cùng mà thím Thu Yến có thể đi”, Lương Hồng Anh nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính co đồng tử, siết chặt nắm đấm.
“Rốt cuộc mẹ nuôi tôi đã làm phải chuyện gì mà khiến nhà họ Lương đối xử với bà ấy như thế chứ. Đến cả một con đường sống cũng không cho người ta”, Lâm Chính gào lên.
“Lâm Chính, xin lỗi…”, Lương Hồng Anh mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực và đau khổ.
Lâm Chính tức giận nhìn Lương Hồng Anh. Một lúc sau, anh đẩy cửa xe, cõng Lương Thu Yến đi men theo con đường. Tô Nhu cũng đi theo.
“Lâm Chính, tôi có thể đưa mọi người về”, Lương Hồng Anh chạy về phía Lâm Chính.
“Không cần đâu cô Lương, cô đã lo tôi liên lụy tới cô thì chuyện này không phiền tới cô nữa. Mẹ của tôi tôi sẽ tự tìm cách xử lý”.
Lâm Chính lạnh giọng, cứ thế cùng Tô Nhu rời đi, chẳng buồn nhìn Lương Hồng Anh lấy một cái.
Lương Hồng Anh đứng ở một góc đường, nhìn trân trân cảnh tượng đó rồi nín lặng, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ.
Mọi việc giống y như những gì Lương Hồng Anh nói, Lâm Chính cõng Lương Thu Yến đi khắp các phòng khám lớn nhỏ nhưng đều bị từ chối. Tất cả các nơi dường như đều được nhận trước tin tức, nhiều nơi còn chưa đợi anh lên tiếng, thấy họ đi tới là đã lập tức đuổi đi rồi.
Tô Nhu thấy vậy thì mặt tái mét. Cô không phải kẻ ngốc, cô cũng hiểu mọi việc đều do nhà họ Lương làm. Sức mạnh của nhà họ Lương…cũng thật ghê gớm!
Thực ra Lâm Chính không thật sự cần những bác sĩ của những bệnh viện, phòng khám này chữa trị cho Lương Thu Yến. Anh chỉ cần một không gian với các thiết bị. Anh đường đường là thần y Lâm, y thuật lẽ nào còn không bằng đám bác sĩ của những nơi này sao?
Chỉ là Lâm Chính không ngờ, nhà họ Lương lại tuyệt tình như thế. Đi cả một vòng cũng không một ai dám tiếp nhận Lương Thu Yến. Lâm Chính nổi giận gầm lên: “Thôi khỏi đi, Tô Nhu chúng ta về!”
“Vậy bệnh của mẹ nuôi…”
“Về điều trị!”
“Được…!”
Tô Nhu cũng hết cách, lúc này đành phải dựa vào y thuật của Lâm Chính xem thế nào. Đương nhiên, Tô Nhu cũng không tin tưởng cho lắm.
Thế nhưng khi hai người đã hoàn toàn tuyệt vọng, định trở lại nơi ở của Lương Thu Yến thì họ mới phát hiện ra…không chỉ có bệnh viện, phòng khám không tiếp nhận họ mà đến ngay cả tắc xi trong Yên Kinh cũng không chịu dừng lại chở họ…
Rõ ràng để là biển "xe không" nhưng cứ liếc nhìn thấy Lâm Chính là họ lại tăng tốc.
Nếu là một chiếc như vậy thôi thì cũng bình thường, đằng này tới bốn, năm chiếc đều như vậy. Thật quá bất thường.
Lâm Chính đanh mắt, khuôn mặt tối sầm. Anh nhìn về phí dưới gầm một cây cầu, rồi lại nhìn Lương Thu Yến trên lưng. Thế là anh đi tới…