Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 608

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dứt lời, cả đám vệ sĩ như bị chọc giận. Tất cả đều thấy tức lắm. Gã đội trưởng cũng cảm thấy phiền não.

Đúng là đồ không biết điều. Gã muốn tốt cho Lâm Chính, còn Lâm Chính thì sao? Khinh thường gã? Dù là ai mà nghe thấy vậy cũng đều thấy khó chịu, huống hồ là những là những vệ sĩ hàng đầu.

Bọn họ tới làm ở công ty Mạn Long không phải vì tiền. Có những người muốn đền đáp ân tình với công ty này mà thôi. Tới cảnh giới của họ thì tiền bạc đâu là gì nữa.

“Thần y Lâm, không phải chúng tôi sợ, chỉ là đang cân nhắc tới vấn đề an toàn cho cậu. Dù hôm nay cậu thấy thoải mái nhưng sau này thì sao? Cậu có thể tiêu diệt được nhà họ Lương không? Không phải lần nào cũng nhờ được sếp tổng điều động toàn bộ người đảm bảo cho sự an toàn của cậu đâu. Nếu ngày nào đó chúng tôi không thể bảo vệ, nhà họ Lương ra tay với cậu thì cậu phải làm sao? Cậu chưa bao giờ nghĩ tới điều đó à?”, gã đội trưởng lên tiếng.

“Lui ra đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cậu Lâm”.

“Lẽ nào cần tôi gọi điện cho sếp bảo các anh lui ra nữa à”, Lâm Chính liếc nhìn gã.

Gã đội trưởng há miệng, cuối cùng đành từ bỏ: “Cậu Lâm, chúng tôi sẽ làm đúng với trách nhiệm của mình, bảo vệ sự an toàn cho cậu. Nếu như tới lúc tình hình không thể kiểm soát thì chúng tôi sẽ đưa cậu đi. Hi vọng tới khi đó cậu sẽ thông cảm cho chúng tôi”.

Lâm Chính im Lặng.

“Người anh em này đúng là biết điều mà. Thần y Lâm, còn cậu thì sao?”, Lương Khánh Tùng lạnh lùng hừ giọng.

Lâm Chính cầm điện thoại bỏ vào túi và nhìn Lương Dự: “Đã hết năm phút rồi’.

Lương Dự chau mày, hừ giọng, chẳng thèm bận tâm.

“Được, ông Lương Dự đã không dự định làm theo những gì tôi nói thì tôi đành phải tự mình ra tay vậy”.

Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Lương Nam Phương. Mọi người trở nên căng thẳng.

“Anh…anh định làm gì”, Lương Nam Phương sợ hãi, vội vàng trốn phía sau Nham Mại, run rẩy nói: “Ông Nham cứu cháu với”.

“Đứng lại! Nhà họ Lương không chấp nhận một người như cậu”, Nham Mại vẫn chắp tay sau lưng và quát lên.

“Nham đại sư, đừng nhiều lời nữa, hạ gục nó rồi tính”, Lương Khánh Tùng cũng chẳng thèm khách khí, cứ thế hét lên.

Nham Mại trầm mặt, lập tức ra tay. Bàn tay khô gầy của ông ta lao về phía vai của Lâm Chính.

Tay như vuốt chim ưng, tốc độ nhanh như điện xẹt. Chiêu thức của ông ta đúng là bất phàm. Đám vệ sĩ dường như nín thở. Đến ngay cả gã đội trưởng cũng không dám đứng im, vội vàng đưa tay ra định đỡ đòn cho Lâm Chính.

Thế nhưng. Khoảnh khắc bàn tay khô gầy kia lao tới thì cũng có một bàn tay trắng nhanh không khác gì tia chớp chộp lấy cổ tay ông ta.

Bụp. Âm thanh nặng nề vang lên.

“Hả?”

Nham Mại khựng người. Không đợi ông ta kịp phản ứng thì bàn tay kia đã phát ra sức mạnh kinh hồn đánh bật tay ông ta lại.

Không hay rồi. Nham Mại hơi nhún người, cố gắng đứng vững. Thế nhưng sức mạnh dội tới quá lớn, ông ta mất thăng bằng, bị bay bật ra đập mạnh xuống phiến đá giữa đại sảnh.

Rầm!

Phiến đã lập tức vỡ vụn. Nham Thạch đứng dậy loạng choạng.

“Hả!”

Toàn bộ hiện trường thất kinh. Lương Dự, Lương Nam Phương cũng há hốc miệng. Lương Khánh Tùng trợn tròn mắt. Người ngạc nhiên nhất có lẽ chính là đám vệ sĩ. Bọn họ biết Lâm Chính có chút bản lĩnh nhưng không ngờ thực lực của Lâm Chính lại đạt tới cảnh giới khủng khiếp thế này.

“Gã này…làm cái gì vậy?”, gã đội trưởng vội vàng lùi lại.

“Thần y Lâm!", Lương Vệ Quốc đứng dậy, run rẩy kêu lên. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.

“Lương Vệ Quốc, có những chuyện chắc ông hiểu. Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm. Ông cũng biết tính tôi đấy! Đừng tưởng các người là nhà họ Lương ở Yên Kinh thì tôi sẽ phải cúi đầu!”, Lâm Chính vừa nói vừa trừng mắt đi về phía Lương Nam Phương.

“Đứng lại”.

Nham Mại quát lớn, nhảy bật về phía Lâm Chính. Tay ông ta hóa vuốt, như chim ưng vồ thỏ, vồ về phía đầu anh. Rõ ràng đây là tuyệt chiêu, cũng có nghĩa là ông ta muốn Lâm Chính phải chết.

Thế nhưng Lâm Chính cũng không hề tỏ ra sợ hãi, anh quay người tung một quyền tới.

Ầm ầm…

Quyền đấm xé rách không gian. Uy lực khủng khiếp. Đám vệ sĩ xung quanh kêu thất thanh. Lương Khánh Tùng cũng trợn mắt há mồm.

Bụp!

Hai chiêu thức va chạm, một lần nữa Nham Mại bị bay bật ra ngoài. Ông ta ngã ra đất. Đợi đến khi có thể nhấc tay lên thì năm đầu ngón tay đã bị gãy cả, máu nhuốm đỏ lịm, không thể nắm bàn tay lại được nữa.

“Nham đại sư", Lương Dự vội vàng chạy tới đỡ ông ta dậy.

“Thật…khủng khiếp”, Nham Mại run rẩy, vẻ mặt thất kinh. Đám vệ sĩ lúc này đã không còn ngậm được miệng nữa.

“Chỉ hai chiêu…mà đã đánh bại Nham đại sư rồi sao?”, gã đội trưởng hóa đá.

“Ông cũng chỉ vậy mà thôi”.

Lâm Chính quay người đi về phía Lương Nam Phương.

“Đừng…đừng có lại đây….đừng…”, Lương Nam Phương run rẩy, tuyệt vọng nhìn Lâm Chính.

Cô ta nào ngờ, Nham đại sư danh tiếng lẫy lừng lại bị hạ gục như vậy trước mặt Lâm Chính.

“Dừng tay”, Lương Dự lao tới, chặn ngay trước mặt Lâm Chính: “Thần y Lâm, xin hãy tha cho con bé. Dù cậu có yêu cầu gì thì chúng tôi cũng đều sẽ đồng ý. Kể cả kêu Nam Phương tới xin lỗi cô Tô Nhu. Tôi sẽ lập tức sắp xếp máy bay để con bé đi”.

“Xin lỗi là đương nhiên rồi, thế nhưng tay thì cũng vẫn phải chặt. Dù sao thì tôi đã cho các người cơ hội mà các người lại không biết quý trọng”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, tiếp tục đưa tay lên.

Gã đội trưởng lập tức hiểu ra điều gì đó bèn rút con dao ra đưa cho Lâm Chính.

“Tránh ra…”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm, thật sự…không thể thương lượng được thêm sao?”, Lương Dự sợ hãi nói.

“Tránh ra”, Lâm Chính lạnh giọng.

Lương Dự nhìn về phía Lương Vệ Quốc với ánh mắt khẩn cầu. Ông ta nhận ra được giữa Lương Vệ Quốc và Lâm Chính có chút quan hệ. Thế nhưng Lương Vệ Quốc chỉ lắc đầu, tỏ ý hết cách.

“Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Cậu thật sự cho rằng nhà họ Lương chúng tôi hết người đối phó với cậu rồi sao?”, Lương Khánh Tùng tức giận gào lên.

Dứt lời…

Rầm rầm. Vô số người nhà họ Lương bước ra vây kín đại sảnh.

“Báo động”.

Gã đội trưởng hô lớn, tất cả các thành viên của đội vệ sĩ lập tức bịt kín cửa lớn. Hai bên cùng rút binh khí.

Lâm Chính không buồn quan tâm. Thậm chí anh chẳng thèm nhấc đầu lên, chỉ nhìn chăm chăm Lương Dự ở trước mặt và nói bằng thứ giọng lạnh như băng hàn: “Tôi chỉ nói lần cuối, tránh ra, nếu không, tôi sẽ chặt đứt luôn cả tay của ông đấy”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio