Anh ra khỏi công ty, Tô Nhu và thư ký lập tức chạy tới.
“Lâm Chính, anh không sao chứ?”.
Tô Nhu kéo cánh tay Lâm Chính, vội hỏi.
Gương mặt của cô cực kỳ nhợt nhạt, vành mắt đỏ lên, đôi mắt long lanh nước, thật sự nhìn mà thương xót.
“Anh không sao, mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Sao… Sao anh lại ngốc như vậy!”, Tô Nhu che miệng, nhìn vết máu nơi ngực Lâm Chính, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô chưa từng nghĩ trong tình huống đó Lâm Chính lại không do dự lao đến cứu mình, dù tên côn đồ đó có mang dao, có súng…
Người này… không nghĩ tới bản thân sao?
Người này… không sợ nguy hiểm?
Tô Nhu vừa lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.
Cô phát hiện dường như mình luôn nhìn lầm người này.
Anh là người vô dụng sao?
Không phải.
Anh cũng là người có máu có thịt.
Hơn nữa… anh còn dũng cảm hơn đa số người.
Có lẽ từ ban đầu, anh đã bị rất nhiều người hiểu lầm…
“Con gái à”.
Lúc này, một giọng hét vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Nhu.
Cô giật mình, quay đầu nhìn thì thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang vội vàng chạy tới.
“Mẹ!”.
Tô Nhu vội vàng lau nước mắt, hô lên.
Trương Tinh Vũ chạy tới ôm lấy Tô Nhu, nước mắt rơi xuống, gào khóc nức nở.
“Con gái mệnh khổ của mẹ, con không sao chứ? Con làm mẹ sợ chết mất! Rốt cuộc là đứa chết bằm nào, dám bắt cóc con gái đáng thương của mẹ? Hắn sẽ không được chết tử tế! Sẽ phải xuống địa ngục! Sinh con không có hậu môn không có mắt!”.
Trương Tinh Vũ vừa khóc vừa nguyền rủa gã đầu trọc.
“Tiểu Nhu, con không sao chứ?”, Tô Quảng vội hỏi.
“Yên tâm đi bố, con không sao”, Tô Nhu vội vàng an ủi bố mẹ mình.
Trương Tinh Vũ quan sát Tô Nhu từ trên xuống dưới, tròng mắt đảo qua đảo lại quan sát kỹ càng, thấy Tô Nhu không bị thương mới yên tâm được một chút.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”, Tô Quảng cũng thở ra một hơi.
“Đi, con gái, chúng ta về nhà, mẹ nấu cơm cho con ăn, xoa dịu tinh thần con, sợ lắm phải không? Ngày mai chúng ta đi miếu bái Phật, xua đuổi vận xui”, Trương Tinh Vũ nghẹn ngào nói.
“Dạ được, nhưng mà bố mẹ, lần này đều nhờ vào Lâm Chính cả, nếu không có anh ấy, e rằng con…”.
“Lâm Chính?”.
Tô Nhu còn chưa nói xong đã bị Trương Tinh Vũ ngắt lời.
Bà ta liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng: “Con gái à, mẹ cảnh cáo con, từ hôm nay trở đi, mẹ không cho phép con có qua lại gì với tên vô dụng này nữa. Cậu ta không còn là con rể của nhà họ Tô chúng ta!”.
Bà ta vừa nói xong, Tô Nhu kinh ngạc biến sắc.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”.
“Nói gì? Bố con đã nói mọi chuyện với mẹ rồi! Con có biết thằng chó này đã làm cái gì không? Hai đứa còn chưa ly hôn, cậu ta đã vội vàng kiếm nhà tiếp theo, chuẩn bị cặp kè phú bà tiếp theo để tiếp tục ăn bám rồi!”, Trương Tinh Vũ chửi mắng.
Lâm Chính liên tục nhíu mày.
“Cặp kè phú bà? Ai?”, Tô Nhu không hiểu ra sao.
“Còn là ai nữa? Không phải là Tô Dư chị họ con à? Thằng chó này không phải người. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, nó thì hay rồi, lại chạy tới chuốc bùa mê thuốc lú cho Tô Dư, hại Tiểu Dư hai ngày nay cứ khóc lóc. Bác cả của con đang tức lắm, e là cũng hận cả chúng ta rồi!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ!”, Tô Quảng cũng không khỏi mắng mấy câu, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Tô Nhu sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó bừng tỉnh.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Lâm Chính không có quấn lấy Tô Dư, là con nhờ Lâm Chính giải quyết chuyện Tô Dư giúp đấy!”, Tô Nhu vội giải thích.
“Có thấy không? Con gái mẹ là Bồ Tát tâm thiện, đã đến lúc này rồi còn nói giúp thằng cặn bã đó. Mềm lòng lại còn tâm thiện! Giống mẹ!”, Trương Tinh Vũ cảm khái.
Hóa ra bà ta không hề tin.
Tô Quảng kéo Tô Nhu sang một bên, tận tình khuyên nhủ: “Con gái à, bố không biết vì sao con còn quan tâm Lâm Chính như thế, nhưng có lúc con phải học cách buông tay, hiểu chưa? Loại người như Lâm Chính không xứng với con! Cậu ta chỉ là đang lợi dụng con. Loại đàn ông không có chí khí như cậu ta, có gì đáng để con quan tâm? Nghe bố khuyên một câu, tìm cơ hội làm thủ tục ly hôn với cậu ta mau đi, biết chưa?”.
Tô Nhu á khẩu không nói nên lời.
Ngay cả người như Tô Quảng cũng xem thường Lâm Chính… đủ để thấy Lâm Chính cho người ta ấn tượng xấu thế nào.
“Bố, mẹ, rốt cuộc hai người có nghe con nói không vậy? Chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, anh ấy không quấn lấy Tô Dư!”, Tô Nhu sắp bị bố mẹ mình làm tức điên, tâm trạng vô cùng kích động.
Trương Tinh Vũ thấy vậy vội nói: “Được rồi, bố mẹ biết rồi, Tiểu Nhu, con đừng kích động. Đi thôi, chúng ta về nhà!”.
“Về thì được, Lâm Chính cũng phải về với con!”, Tô Nhu nghiến răng, nghiêm túc nói với Trương Tinh Vũ.
“Con cho thằng vô dụng đó đến làm gì? Nói tới, khi nào hai đứa làm thủ tục ly hôn? Bây giờ Cục Dân chính vẫn còn đang mở cửa, hay là hai đứa đi ngay luôn đi?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày.
“Không ly hôn! Con không ly hôn! Bố mẹ càng nói như vậy, con càng không ly hôn!”, Tô Nhu tức giận đến run người, lớn tiếng hét.
“Con gái…”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều sửng sốt.
Tô Nhu quay người, kéo Lâm Chính lên xe của mình, lái xe rời đi.
Hai vợ chồng Tô Quảng hô gọi một lúc lâu cũng vô dụng.
Trên đường đi, Tô Nhu không nói tiếng nào, mắt đỏ lên, tay siết chặt vô lăng.
Xe ô tô lái thẳng đến bên bờ sông mới dừng lại.
Tô Nhu đi đến bờ sông, nhìn ra sông lớn, ánh mắt sâu xa.
“Đừng để cảm lạnh”, Lâm Chính cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.
“Vết thương của anh…”, Tô Nhu muốn nói lại thôi.
“Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, đừng quên anh cũng là bác sĩ, anh biết chừng mực”.
“Ừ…”, Tô Nhu khẽ cắn môi, nhìn gương mặt Lâm Chính, trong lòng khẽ động.
Không biết vì sao cô nhận ra Lâm Chính không còn đáng ghét như trước.
Hôm nay mình bị làm sao vậy?
Hiệu ứng lẫn lộn kch thích sao?
Tô Nhu xoa hai má, hơi nghi hoặc.
Có lẽ chỉ là nhất thời thương xót…
Két!
Lúc này, một chiếc xe Maserati đột nhiên dừng sau lưng hai người, tiếng phanh gấp kéo suy nghĩ của hai người trở về hiện thực.
Tô Nhu và Lâm Chính nhìn ra sau.
Đây là Maserati mới nhất, biển số còn chưa treo.
Sau khi xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên tay chân luống cuống bước xuống khỏi xe.
“Bác cả?”.
Tô Nhu nhìn rõ người đến, lập tức lên tiếng.
Hóa ra người đến là… mẹ của Tô Dư, Lưu Mãn San!
“Tiểu Nhu, quả nhiên cháu ở đây, bác đã bảo nhìn thấy xe cháu lái về phía này mà. Mẹ cháu mới gọi điện cho bác! Đi thôi, quay về, đừng để mẹ cháu lo!”, Lưu Mãn San hơi mất kiên nhẫn nói với Tô Nhu.
“Nhưng… Bác cả, chiếc xe… chiếc xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu khó tin nhìn chiếc Maserati ở trước mặt, lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên là bác mua chứ đâu! Sao, đẹp không?”, Lưu Mãn San đắc ý hỏi.
“Bác mua?”.
Tô Nhu suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài, cô ngơ ngác nhìn Lưu Mãn San, khó hiểu hỏi: “Bác lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”.
“Mượn đấy!”, Lưu Mãn San cười đáp.