Ông lão kia tên Mạnh Châu, là bác sĩ ở Yên Kinh, tuy hầu hết mọi người ở đây không biết ông ta là ai, nhưng trên thực tế ông ta cũng rất có tiếng nói trong giới Đông y.
Chỉ là trước kia ông ta vẫn luôn say mê y thuật, cực ít khi lộ mặt trước công chúng và khám chữa bệnh cho người khác, nên rất nhiều người không biết ông ta.
Nhưng Hùng Trưởng Bạch thì biết.
Thế nên ông ta đã lập tức báo với Lâm Chính.
Bác sĩ lớn ở Yên Kinh như thế này ông ta không giải quyết được.
Nhưng không thể không nói, y thuật của Mạnh Châu quả thực khiến người ta phải kinh ngạc. Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, ông ta đã khám được cho bệnh nhân. Nếu là Hùng Trưởng Bạch thì e là phải mất một ngày. Hơn nữa, điều khiến người ta khâm phục là bệnh tình của bệnh nhân này đều được khống chế hoàn toàn, thậm chí là chữa khỏi.
Phải biết rằng, những người đến học viện Huyền Y Phái để chữa bệnh đều mắc những chứng bệnh khó trị, hoặc chứng bệnh hiếm gặp. Nếu chỉ là cảm cúm bình thường thì tìm bừa một hiệu thuốc mua chút thuốc hay đến một phòng khám nhỏ truyền nước là được rồi, cần gì phải đến đây chứ?
Nhưng vào tay Mạnh Châu, những chứng bệnh khó trị này đều được chữa khỏi.
Quả thực lợi hại!
Không ít người phải kinh ngạc kêu lên, khen ông ta là “thần y”.
Mạnh Châu vuốt râu mỉm cười, sắc mặt đầy đắc ý.
Đám học trò ở bên cạnh lại càng lớn tiếng hô hào, vẻ mặt ai nấy lộ vẻ kiêu ngạo.
“Được rồi, người tiếp theo”, Mạnh Châu khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, bình thản nói.
“Thầy, đã hết bệnh nhân rồi, những bệnh nhân được Huyền Y Phái sắp xếp cho thầy đều đã được khám xong”, học trò ở bên cạnh cười đáp.
“Hừ, tôi còn tưởng bệnh nhân của học viện Huyền Y Phái phức tạp đến mức nào chứ? Chỉ thế này thôi à? Chỉ có chừng đó bệnh nhân đơn giản mà học viện Huyền Y Phái phải khám chữa lâu như vậy, đúng là khiến người ta chê cười”, Mạnh Châu khẽ bật cười, dương dương đắc ý.
“Thầy, y thuật của thầy đúng là quá cao siêu!”.
“Y thuật của Huyền Y Phái sao có thể so với thầy được chứ!”.
“Đúng vậy!”.
Đám học trò tiếp tục tâng bốc.
“Thầy, bây giờ chúng ta làm gì đây?”, một học trò hỏi.
“Làm gì à? Đương nhiên là gọi thần y Lâm ra đây, tôi muốn thi với cậu ta!”, Mạnh Châu lớn tiếng nói.
Bây giờ ông ta đang tràn trề tự tin, cũng không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.
Ngẫm ra cũng phải, ông ta chừng này tuổi rồi mà lại bị một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch dọa sợ, nói ra đúng là mất mặt.
Sau khi lấy lại sự tự tin, Mạnh Châu quyết định, lần này dù thần y Lâm muốn lấy tay chân ra đánh cược thì ông ta cũng sẽ không từ chối nữa.
“Thầy, có cần gọi đám phóng viên kia đến không?”.
“Gọi chứ, gọi hết bọn họ đến đây cho tôi, tốt nhất gọi cả những streamer, những người nổi tiếng trên mạng đến đây, để bọn họ livestream trận thi đấu này, cho tất cả mọi người trên thế giới biết thần y Lâm trong miệng bọn họ vô dụng đến mức nào”, Mạnh Châu nheo mắt lại, cười khẩy nói.
“Vâng”, đám học trò của ông ta vô cùng hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, một học trò đột nhiên chạy tới.
“Thầy ơi, hình như thần y Lâm không đến được!”.
“Tại sao? Cậu ta sợ rồi à?”, Mạnh Châu cười hỏi.
“Không phải ạ, anh ta vẫn đang khám cho bệnh nhân, nói rằng chắc phải muộn một chút, bảo thầy chờ thêm”.
“Vậy sao?”.
“Thầy chúng ta trong một buổi sáng đã khám xong cho gần bệnh nhân mắc bệnh khó trị, mà đến bây giờ thần y Lâm vẫn chưa xong. Chắc đây chính là sự khác biệt giữa thần y và lang băm nhỉ?”.
“Ha ha, với y thuật như thế này, sao thần y Lâm có thể thi với thầy chứ?”.
“Phải đấy, kết quả của trận thi đấu này đã rõ rành rành rồi”.
Đám học trò nịnh hót.
Mạnh Châu cười khẩy, vung tay lên: “Đi, theo tôi đi tìm thần y Lâm!”.
“Đi nào, đi nào!”.
“Đi tìm thần y Lâm!”.
Đám người hò hét, rít rít đi theo Mạnh Châu tiến về phía tòa nhà khám bệnh ở chính giữa.
Nhưng còn chưa vào cửa đã nghe thấy những tiếng kích động hoặc mừng rỡ của các bệnh nhân.
“Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, thật là thần kỳ!”.
“Tôi bị cái nhọt này bao nhiêu năm, không ngờ thần y Lâm lại xử lý nó một cách thành thạo và nhanh chóng như vậy”.
“Của ông có là gì chứ? Trước kia tôi bị tai nạn lao động khiến gân mạch hoại tử, cánh tay không cử động được nữa. Thần y Lâm chỉ châm cứu mấy cái, tay của tôi cứ như mọc lại lần nữa vậy”.
“Có thần y Lâm ở đây thật là tốt quá”.
Những tiếng khen ngợi lọt vào tai đám người Mạnh Châu đang bước tới.
Mạnh Châu nhíu chặt mày, khuôn mặt tỏ vẻ không vui.
“Mẹ kiếp, chắc chắn những người này bị thần y Lâm lừa”.
“Cũng không hẳn là bị lừa, chắc chỉ là mấy bệnh bình thường, được thần y Lâm chữa khỏi mà thôi”.
Đám học trò bàn tán.
“Hừ, cứ vào xem thế nào”, Mạnh Châu không phục, hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chân bước vào tòa nhà.
Vừa vào đến nơi, Mạnh Châu đã sửng sốt.
Chỉ thấy lúc này, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh.
Đúng vậy, cực kỳ yên tĩnh.
Rõ ràng trong ngoài tòa nhà này chen chúc đầy người, nhưng… tất cả bọn họ đều cực kỳ yên lặng.
Không một ai làm ồn.
Ai nấy ăn ý ngồi yên một chỗ, thậm chí cho dù đi lại cũng cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Bọn họ xếp hàng tuần tự, kéo dài từ một hội trường khá lớn ra tận ngoài cửa như một con rồng dài ngoằng.
Mạnh Châu cả kinh, nhìn về phía hội trường kia, có thể nghe thấy một số âm thanh phát ra từ đó.
Đó là tiếng của Lâm Chính.
Anh đang dặn dò bệnh nhân.
Mạnh Châu dè dặt tiến lại gần Lâm Chính.
Thông qua đám người chen chúc, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy anh.
Mới nhìn một cái, Mạnh Châu đã như bị sét đánh, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.