Chưa ai từng thấy Tô Quảng giận dữ như lúc này. Trong ấn tượng của mọi người, Tô Quảng luôn là một người đàn ông bạc nhược, thuận theo đám đông. Vậy mà giờ ông ta đang tức giận sao?
Trừ khi là ép Tô Quảng tới đường cùng, nếu không ông ta không bao giờ nổi máu nóng. Mà việc ép một người như Tô Quảng đỏ mặt được thì…không phải điều dễ dàng.
Lâm Chính sững sờ nhìn Tô Quảng. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Lưu Mãn San, Chẩm Tề, Tô Dư đều như hóa đá.
Nhất là Trương Tinh Vũ. Bà ta nhìn Tô Quảng bằng ánh mắt sáng rực. Thực ra bà ta hơi có ác cảm với người chồng bạc nhược của mình. Chính vì ông ta mà bà ta luôn cảm thấy mất mặt. Nhưng giờ xem ra chồng của bà ta bản lĩnh hơn tưởng tượng nhiều.
“Chú Tô Quảng, sao chú có thể nói với Lâm Chính như vậy chứ? Lâm Chính dù sao cũng muốn tốt cho bố cháu mà”, Tô Dư vội vàng lên tiếng.
“Muốn tốt cho bố cháu sao. Nếu bố cháu có mệnh hệ gì thì có phải là bị Lâm Chính hại không?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Tô Dư, con điên rồi. Giờ là lúc nào rồi mà con còn nói đỡ cho cái thằng bỏ đi đó. Thằng đó muốn hại chết bố con đấy”, Lưu Mãn San hét lên.
Tô Dư run rẩy. Lâm Chính tối sầm mặt. Anh biết dù có nói tiếp cũng chẳng có tác dụng gì. Những người này coi thường anh. Dù anh có làm nhiều bao nhiêu thì trong mắt bọn họ anh cũng là kẻ làm sai, là kẻ đáng ghét.
“Nếu đã vậy thì được, coi như tôi sai. Hi vọng tới khi đó các người đừng có cầu xin tôi”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
“Lâm Chính, đợi đã", Tô Dư cuống cuồng đuổi theo. Thế nhưng cô gái đã bị Lưu Mãn San giữ lại.
“Con còn đuổi theo nó làm gì?”
“Đúng là tên ngốc, còn hi vọng chúng ta sẽ cầu cứu cậu ta sao?”
“Hừ, tôi mà cầu xin cậu ta thì tôi thà chết còn hơn”.
“Cầu xin sao? Vậy chẳng khác gì chúng ta không bằng cả cậu ta – một kẻ vô dụng?”
“Đúng vậy!”
Nhà họ Tô chế nhạo, tỏ vẻ khinh thường. Lưu Mãn San thì lầm bầm chửi rủa không ngớt. Sắc mặt Tô Nhu trông vô cùng khó coi.
Cô bặm môi, khẽ nói: “Mọi người đừng trách Lâm Chính nữa. Anh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho bác cả. Hơn nữa mặc dù anh ấy không có tư cách hành nghề nhưng cũng ít nhiều hiểu về y thuật. Con cảm thấy y thuật của anh ấy cũng không hề tệ”.
Lúc trước, khi Lâm Chính điều trị cho cô, cô đã được chứng kiến y thuật của anh. Mặc dù cô cảm thấy không dám tin nhưng đúng là Lâm Chính cũng có hiểu về y học có điều…nhà họ Tô không chịu tin vào điều đó.
“Tô Nhu, cháu còn có lương tâm không vậy? Bác cả đã thành ra như thế rồi mà cháu còn nói đỡ cho chồng mình sao?”, Chẩm Tề chau mày.
“Chẩm Tề, dượng ăn nói để ý một chút. Cái tên vô dụng đó không phải chồng của Tô Nhu nhà chúng tôi. Nó sắp ly hôn với Tô Nhu rồi”, Trương Tinh Vũ lên tiếng.
“Ly hôn à? Chị nói vậy bao lâu rồi? Vậy mà vẫn chưa xong là thế nào?”, cô họ của Tô Nhu lên tiếng.
“Chẳng phải là giữa chừng cứ phát sinh rắc rối sao?”, Trương Tinh Vũ tức lắm.
Nhưng thứ bà ta sợ nhất không phải là sự cố mà là sợ thái độ của con gái dành cho Lâm Chính. Bà ta dần dần cảm nhận được hình như Tô Nhu không sốt sắng đòi ly hôn nữa, hơn nữa…cũng không muốn ly hôn vào lúc này. Điều này mới khiến bà ta thật sự lo lắng.
“Nói tóm lại là đừng nói đến tên đó nữa. Tô Nhu, con còn không mau gọi điện cho chủ tịch Lâm, nhờ chủ tịch Lâm cứu bác cả. Dù sao cũng là người một nhà, những hiểu lầm trước đây dẹp qua một bên, mau cứu người trước đã”, Tô Quảng nói.
Tô Nhu bặm môi, cuối cùng đành phải cúi đầu. Chuyện gì thì cũng gạt qua một bên vậy, giờ mạng người là quan trọng. Cô ấn máy gọi.
Một lúc sau, Lâm Chính ở đầu dây bên kia nghe máy. Do Mã Hải chuyển máy mà.
“A lô!”, Lâm Chính nghe máy và nói bằng giọng vô cảm.
“Chào…chào chủ tịch Lâm. Tôi là Tô Nhu…”, Tô Nhu căng thẳng lắm, cô thận trọng chào hỏi.
Cô đành mở loa ngoài dưới sự yêu cầu của người nhà họ Tô. Đám đông xúm lại, căng thẳng nhìn điện thoại trong tay Tô Nhu.
“Có việc gì không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“À… Là thế này, bác cả nhà tôi…xảy ra chuyện. Giờ đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân Dân. Bác sĩ nói…tình hình của ông ấy rất tệ, đã ngoài tầm kiểm soát rồi. Cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu. Mọi người đều nói y thuật của anh vô song, nên…tôi muốn nhờ anh..tới cứu giúp bác tôi…không biết có được không…”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
Dứt lời, Lâm Chính ở đầu dây bên kia gật đầu không chút do dự: “Được, tôi có thể tới xem tình hình của bác cả, nhưng tôi nói trước là chưa chắc tôi đã chữa khỏi được cho ông ấy! Vậy nên mọi người nên chuẩn bị trước tâm lý”.
“Thật sao?”, người nhà họ Tô vui mừng khôn xiết.
“Tôi đã nói là thần y Lâm có ý tứ với con gái nhà tôi mà. Nhờ có một chút thì sao cậu ta từ chối cho được”, Trương Tinh Vũ kích động nói.
Tô Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh, thần y Lâm”.
“Không cần khách sáo, mọi người đang ở bệnh viện à?”
“Đúng vậy”.
“Được, vậy giờ tôi tới đó”.
Lâm Chính vừa nói đôi mắt vừa ánh lên vẻ lạnh lẽo. Anh đặt điện thoại xuống, biến thành bộ dạng của thần Lâm, thay một bộ trang phục khác và đi vào bệnh viện.