Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 722

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Quá đáng?".

Lâm Chính ngồi xuống, châm một điếu thuốc, bình thản nhìn Khâu Qua: "Ông Khâu nói vậy là có ý gì? Tôi đã làm chuyện gì quá đáng sao? Hay là… tôi nợ ông cái gì?".

"Thần y Lâm, tôi đã chừng này tuổi, đến tận Giang Thành gặp cậu là đã nể mặt cậu lắm rồi, cậu đừng được nước lấn tới. Tôi nhượng bộ lần cuối, ba tỷ tệ đổi một viên thuốc tăng thọ. Nếu không đừng trách tôi không cho cậu cơ hội", Khâu Qua đập bàn, lạnh lùng nói.

"Cơ hội?".

Lâm Chính đưa mắt nhìn ông ta: "Tôi không hiểu lời ông lắm".

"Thần y Lâm, cậu vẫn chưa hiểu sao? Chúng tôi từ xa xôi đến đây tìm cậu, đương nhiên là vì thuốc tăng thọ. Nhưng chúng tôi sẽ không chọc vào thế gia Tư Mã theo yêu cầu của cậu. Tư Mã Tàng và cậu là kẻ thù không đội trời chung, ai cũng nhìn ra được. Cậu muốn lợi dụng thuốc tăng thọ để sai khiến chúng tôi đối phó với thế gia Tư Mã. Nghĩ thì hay lắm, nhưng chúng tôi đều là những người có máu mặt ở Yên Kinh, sao có thể dễ dàng bị một hậu bối như cậu sai khiến chứ? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao?".

Không chờ Khâu Qua lên tiếng, gia chủ Viên Khải ở bên cạnh đã nói.

Ông ta vuốt râu mỉm cười, dáng vẻ bình thản ung dung.

"Vậy là lần này các ông đến là định dùng tiền mua thuốc tăng thọ?", Lâm Chính hỏi.

"Đúng vậy".

Tất cả đồng thanh trả lời.

"Các ông…", Hạ Quốc Hải lộ vẻ khó xử, nhìn Lâm Chính nói: "Thần y Lâm, tôi đã chuyển lời của cậu đến bọn họ, bọn họ kiên quyết muốn gặp cậu, tôi tưởng là bọn họ đồng ý với quy tắc của cậu, nhưng không ngờ…"

"Không sao, thực ra tôi cũng nghĩ bọn họ sẽ không nghe lời tôi lắm, muốn sai khiến những người này vốn đã không phải là chuyện dễ dàng. Tôi cũng đã đoán được bọn họ sẽ có ý định này".

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, ví như tôi không chấp nhận phương án lấy tiền đổi thuốc của các ông, thì chắc hẳn các ông sẽ quay mũi giáo đứng về phía thế gia Tư Mã không chút do dự chứ gì?".

“Tuy Dương Hoa của cậu phát triển thần tốc, Huyền Y Phái nổi danh cả nước, nhưng đối mặt với thế gia Tư Mã thì vẫn còn non kém lắm. So với Dương Hoa, thì đương nhiên chúng tôi không muốn đắc tội với thế gia Tư Mã. Nếu tất cả chúng tôi đứng về phía thế gia Tư Mã, tôi nghĩ chắc chắn Dương Hoa sẽ như lá khô trong gió, gió thổi hơi to là sẽ lìa cành thôi”, Khâu Qua cười nhạt nói.

“Tốt lắm!”.

Lâm Chính gật đầu, khuôn mặt không có gì thay đổi, sau đó phất tay, bình tĩnh nói: “Các ông có thể đi được rồi”.

Mấy người nghe thấy thế đều biến sắc.

“Thần y Lâm, cậu còn chưa nói quyết định của cậu mà”, Viên Khải hỏi.

“Quyết định của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không chấp nhận phương án của các ông!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu… cậu không sợ chúng tôi giúp thế gia Tư Mã sao?”.

“Nếu tôi đã dám tung thuốc tăng thọ ra, thì đương nhiên là không sợ các ông đứng về phía thế gia Tư Mã rồi!”.

“Cậu… Được, họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ đi, để xem lúc đó ai là người cười đến cuối cùng!”, Khâu Qua nổi giận, đứng phắt dậy, định rời đi.

Những người khác cũng tức giận rời khỏi chỗ.

Nhưng đúng lúc này, mấy bóng dáng bỗng lao vào quán trà, chạy vào phòng bao.

Những người có mặt đều sửng sốt, quay sang nhìn bọn họ.

Một chàng trai đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn Lâm Chính, vội vàng bước tới: “Xin hỏi anh là thần y Lâm sao?”.

“Là tôi đây, anh là ai?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Chàng trai nghe thấy thế liền vội vàng cúi người nói: “Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho bố tôi đi, tôi đảm bảo nhà họ Đoàn chúng tôi sẽ không đối đầu với anh nữa, cầu xin anh hãy tha cho nhà họ Đoàn chúng tôi!”.

Nghe thấy thế, những người xung quanh đều kinh ngạc.

“Cậu là người của nhà họ Đoàn?”, Viên Khải thất thanh kêu lên.

Nhưng chàng trai không thèm để ý đến Viên Khải, chỉ nhìn Lâm Chính, sốt ruột nói: “Thần y Lâm, tôi đại diện cho bác cả tôi là gia chủ nhà họ Đoàn đến cầu hòa với anh, chỉ cần anh tiếp tục phát thuốc cho chúng tôi, thì chúng tôi đảm bảo sẽ không can dự vào ân oán giữa anh và thế gia Tư Mã nữa, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi…”

Chàng trai nước mắt ròng ròng, van nài nói.

Người của các gia tộc đến từ Yên Kinh đều tỏ vẻ lúng túng.

Bọn họ không ngờ nhà họ Đoàn lại phái người đến Giang Thành để cầu xin thần y Lâm…

Phải biết rằng, nhà họ Đoàn là đồng minh đáng tin cậy của thế gia Tư Mã…

“Chàng trai, tôi nhớ ra rồi, hình như cậu là con trai của ông ba Đoàn, nhà họ Đoàn các cậu bị thần y Lâm uy hiếp ép buộc sao? Chỉ là một hậu bối Giang Thành, nhà họ Đoàn cần gì phải sợ chứ?”, một người phụ nữ nhíu mày hỏi.

Đó là đại diện của nhà họ Liêu Yên Kinh.

“Cô Liêu, cô không biết đấy thôi, bệnh nhồi máu não của bố cháu đã nặng lắm rồi, nếu không có thuốc đặc trị của thần y Lâm thì bố cháu… sợ là bố cháu không qua được đêm nay…”, chàng trai khóc nức nở nói.

“Chỉ vậy thôi sao?”, người phụ nữ có chút tức giận.

“Không ngờ nhà họ Đoàn lại vô dụng như vậy, ông ba nhà họ Đoàn vốn đã là loại vô tích sự, chết thì chết đi, cần gì phải hủy hoại thanh danh của nhà họ Đoàn chứ?”, Viên Khải lắc đầu.

“Đâu chỉ có thế!”, chàng trai gào lên: “Ngoài ra, tất cả sản nghiệp của nhà họ Đoàn đã bị chặn đường, tất cả nguồn hàng, điểm tiêu thụ đều bị gián đoạn. Những đối tác hợp tác làm ăn với nhà họ Đoàn thà hủy hợp đồng cũng cắt đứt mối quan hệ hợp tác với chúng tôi, cả nền kinh tế của nhà họ Đoàn đã sụp đổ hoàn toàn rồi!”.

“Cái gì?”.

Ai nấy kêu lên thất thanh.

“Không thể nào!”.

“Đang yên đang lành, tại sao lại như vậy?”.

Khâu Qua, Viên Khải đều cuống lên hỏi.

“Lẽ nào là thần y Lâm thao túng bọn họ?”, người phụ nữ tên là cô Liêu kia trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Không phải thần y Lâm thao túng bọn họ, mà là thần y Lâm đối xử với bọn họ giống như đối xử với nhà họ Đoàn, anh ta cũng dừng thuốc của bọn họ. Những người đó không quan tâm đến ân oán gì cả, bọn họ chỉ muốn giữ mạng của mình thôi. Thần y Lâm đang nắm giữ tính mạng của bọn họ mà…”, chàng trai run rẩy nói.

Những người đang có mặt nghe xong đều rơi vào trầm mặc.

Đúng vậy, thần y Lâm có thể dừng thuốc của nhà họ Đoàn, thì cũng có thể dừng thuốc của tất cả những người có liên quan đến nhà họ Đoàn.

Anh không chỉ là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, mà còn là thần y đã đánh bại Y Vương Hàn Thành, danh tiếng chấn động giới Đông y, uy vọng không tầm thường.

Đắc tội với anh thì chẳng phải là đắc tội với nửa giới Đông y sao?

Bọn họ bắt đầu do dự, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng trước quán trà, một người mặc quân phục, đội mũ bước vào.

Mọi người nhìn thấy thì đều ngớ ra.

Người kia đi tới trước mặt Lâm Chính, lập tức đứng nghiêm chào anh.

“Chào anh Lâm!”.

“Tiểu Triệu đấy à? Đã lâu không gặp, ông ấy vẫn khỏe chứ?”, Lâm Chính gật đầu.

“Nhờ phúc của anh, rất khỏe, ông ấy biết anh có thuốc mới nên phái ngay tôi đến lấy”, Tiểu Triệu cười nói.

“Tôi đã chuẩn bị cho ông ấy rồi, lát nữa anh đến Dương Hoa bảo Mã Hải lấy cho. Không chỉ ông ấy, mà những người trên đó, tôi đều chuẩn bị hết”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio