Lớn thì tuổi, nhỏ thì tuổi, tất cả đều cúi người trước anh. Vậy là đủ thành ý lắm rồi. Ai cũng tỏ ra vô cùng cung kính và chân thành.
Dù Lâm Chính có không hài lòng thì cũng không thể làm gì khi thấy cả người già và trẻ nhỏ đều có mặt ở đây. Anh hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Tất cả ngồi xuống đi, đừng khách khí nữa”.
Nghe Lâm Chính nói vậy, Tư Mã Trường Tâm thở phào nhẹ nhõm. Cơ mặt của đám đông dãn ra không ít, họ lần lượt ngồi xuống.
Tư Mã Trường Tâm vội vàng bước lên, cung kính nói: “Thần y Lâm không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho chúng tôi khiến chúng tôi vô cùng cảm kích. Sự độ lượng của thần y Lâm khiến chúng tôi cảm thấy thật hổ thẹn”.
Thế nhưng vừa dứt lời thì Lâm Chính đã mỉm cười: “Tôi tha thứ cho các người khi nào thế?”
Tư Mã Trường Tâm khựng người. Những người khác cũng run rẩy, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không dám tin.
“Thần y Lâm, chuyện này…”, Tư Mã Trường Tâm há hốc miệng, không biết phải nói gì.
“Tư Mã Trường Tâm, ông không phải là gia chủ của nhà Tư Mã đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi
“Điều này…trước mắt thì không phải…”
“Ông không phải là gia chủ vậy thì lời của ông nói vẫn không thể đại diện cho ý của nhà Tư Mã được. huống hồ Tư Mã Tàng đi đâu không rõ. Rõ ràng là ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ. Nếu ông ta quay lại, yêu cầu nhà Tư Mã đấu tiếp với tôi thì chẳng lẽ các người lại không nghe theo ông ta?”
Tư Mã Trường Tâm nghe thấy vậy thì vội vàng nói: “Thần y Lâm, chúng tôi thật sự dốc hết thành ý chạy tới đây. Xin cậu hãy tin chúng tôi. Toàn bộ hành vi của Tư Mã Tàng không liên quan gì tới chúng tôi hết. Chúng tôi đã quyết định không cất nhắc ông ta làm gia chủ nữa rồi. Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là gia chủ của nhà Tư Mã. Chỉ mong thần y Lâm có thể tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi…sau này sẽ dốc sức vì cậu. Cậu bảo chúng tôi đi về hướng đông thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi về hướng tây. Cậu bảo gì chúng tôi làm nấy…”, ông ta khẩn cầu.
“Thần y Lâm, xin hãy thay thứ cho chúng tôi”.
“Chúng tôi có mắt như mù, làm sai rồi, mong cậu tha cho chúng tôi lần này”.
“Cầu xin thần y Lâm”, những người khác nhà Tư Mã cũng đồng loạt đứng dậy nhìn anh bằng vẻ cầu khẩn.
“Anh tha cho nhà chúng em đi anh trai”, một cậu bé bước tới, vừa khóc vừa lắc người Lâm Chính. Chắc chắn đứa bé không biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là nó bị bố mẹ ép phải làm như vậy.
Lâm Chính chỉ im lặng nhìn bọn họ.
“Thần y Lâm, nếu anh có thể tha cho nhà Tư Mã chúng tôi lần này thì anh xử lý tôi thế nào cũng được”.
Lúc này, có giọng thản nhiên từ ngoài vọng vào. Lâm Chính khẽ ngoái nhìn thì thấy Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn đang được đẩy vào.
“Tư Mã Sóc PHương?”
“Thần y Lâm…mọi chuyện đều là lỗi của tôi, đều do tôi gây ra. Tôi xin lỗi anh. Tôi cũng không cầu xin gì, chỉ hi vọng anh có thể cho nhà Tư Mã một con đường sống. Chỉ cần anh chịu gật đầu thì cái mạng của tôi, tôi nguyện giao cho anh”.
Tư Mã Sóc Phương đẩy hai bánh xe tới trước Lâm Chính, sau đó từ từ trượt xuống xe, quỳ trước mặt anh. Người nhà Tư Mã há hốc miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Đám trẻ con khóc nức nở. Bầu không khí thê lương bao trùm cả căn phòng.
Người nhà Tư Mã hiểu rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì họ không thể nào sống được ở Yên Kinh nữa. Một khi họ mà rời đi thì coi như tay trắng, chẳng còn gì. Đó là điều mà họ không thể chấp nhận được.
Lâm Chính thở dài, lắc đầu và thản nhiên nói: “Đứng dậy cả đi”.
“Thần y Lâm, anh…đồng ý tha thứ cho chúng tôi chứ?”, Tư Mã Sóc PHương thận trọng hỏi.
“Anh đã làm tới mức này là đủ rồi, lẽ nào tôi phải giết tất cả nữa sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm!”
Nhà Tư Mã vui mừng, ho reo rầm trời. Tư Mã Sóc Phương cũng rưng rưng nước mắt, cảm động không nói nên lời.
“Thần y Lâm, cậu đã đồng ý tha thứ cho chúng tôi, sau này nhà Tu Mã nhất định sẽ tận tâm tận lực vì cậu, sẽ không chống đối cậu nữa”, Tư Mã Trường Tâm xúc động nói.
“Hi vọng ông có thể nhớ những lời mình đã nói. Được rồi, về cả đi”, Lâm Chính đáp lại.
“Cảm ơn thần y Lâm”.
Đám đông không ngừng cúi gập người trước anh. Cả nhà vui mừng rời đi.
“Đợi một chút”.
Lúc này có tiếng kêu vang lên. Tư Mã Sóc PHương đang định rời đi thì đột nhiên dừng lại, quay qua nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm còn gì dặn dò sao?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ đưa tay lên.
Vụt vụt…
Âm thanh vang lên trong không gian, sau đó có vài cây châm phóng tới ghim lên chân Sóc Phương. Hai chân vốn mất đi cảm giác của Sóc Phương đột nhiên run lên. Anh ta trợn tròn mắt, nhìn hai chân của mình bằng vẻ không dám tin.
“Chân của tôi…chân của tôi…vừa nãy có cảm giác rồi…”
Anh ta lắp bắp.
"Đến người khác cũng không chữa khỏi chân của tôi mà thần y Lâm…lại có thể", Sóc Phương cảm tưởng mình đang nằm mơ.
“Không ai có thể trị khỏi toàn toàn chân của anh đâu. Tôi có thể giúp anh hồi phục đi lại bình thường nhưng không được chạy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tư Mã Sóc PHương nghe thấy thì lập tức chảy nước mắt. Anh ta nhìn Lâm Chính và nói: “Nếu thần y Lâm có thể giúp tôi rời khỏi xe lăn thì tôi sẽ cố gắng hết sức báo đáp anh”.
“Báo đáp thì không cần. Chân của anh do tôi đánh phế, tôi cũng không có yêu cầu gì. Anh chứng minh cho tôi sự thành tâm của nhà Tư Mã là được”.
Lâm Chính nói xong lại châm thêm vài cây kim rồi viết một phương thuốc đưa cho Sóc PHương.
“Châm đừng rút ra, để ba ngày. Sau ba ngày tới bệnh viện Đông y tìm bác sĩ rút ra, sau đó uống theo phương thuốc tôi kê này tầm một tháng thì có thể đi lại bình thường”, Lâm Chính nói.
Tư Mã Sóc Phương run rẩy nhận lấy phương thuốc. Anh ta lau nước mắt, tụt người quỳ trước mặt Lâm Chính một lần nữa, sau đó thì rời khỏi phòng.
“Hi vọng các người biết tận dụng tốt cơ hội lần này. Nếu có lần sau thì chỉ đợi bị tiêu diệt nữa thôi đấy”.
Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người Sóc Phương rời đi và thầm nhủ. Sau khi tiễn nhà Tư Mã, Lâm Chính chuẩn bị cách đối phó với công ty bảo vệ U U.
Anh ngủ lại công ty một tối. Sáng sớm hôm sau, một mình lái xe tới Chương Thành. Đã đến lúc gặp mặt Huyết U U rồi, nếu không…cuộc sống của anh lại mất đi sự yên tĩnh mất.