Nghe thấy thế, người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính búng tàn thuốc, chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Đây là bác sĩ mà cháu tìm được sao?”, ông ta nhíu mày hỏi.
“Đúng đúng đúng, anh ta tên là Lâm Chính, y thuật rất tốt, cả Giang Thành đều biết, không tin thì chú đến Giang Thành nghe ngóng đi”, Huyết U U gấp gáp nói.
Nhưng buột miệng nói xong, cô ta liền hối hận.
Đến Giang Thành nghe ngóng?
Nếu nghe ngóng được Lâm Chính chỉ là một thằng ở rể ăn không ngồi rồi, là một thằng vô dụng, thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
“Vậy sao?”, chú Nham có chút không tin lắm: “Nhìn cậu ta có vẻ rất trẻ, bác sĩ trẻ như vậy thì y thuật có thể tốt đến đâu chứ?”.
“Chú Nham, không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Tuy anh ta còn trẻ, nhưng… nhưng y thuật quả thực rất tốt, anh Phong của chúng ta chẳng phải cũng rất trẻ sao?”, Huyết U U cố nặn ra nụ cười.
“Anh Phong của cháu là thiên chi kiều tử, con cưng của trời, người bình thường sao có thể so bì chứ?”, chú Nham hừ một tiếng, nhìn Lâm Chính với ánh mắt nghi hoặc, nói: “Chàng trai, cậu học Đông y hả?”.
“Phải”.
“Cậu học y với đại sư nào?”.
“Đại sư?”, Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: “Tôi không học y với đại sư nào cả”.
Chú Nham sửng sốt.
Huyết U U nín thở, vội vàng nháy mắt với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính làm như không thấy.
“Nếu đã không học y với đại sư, vậy… cậu tốt nghiệp trường y nào?”.
“Tôi chưa từng học đại học”.
“Cái gì?”, chú Nham thất thanh.
Huyết U U sắp khóc đến nơi.
Đâu ra cái kiểu trả lời như vậy chứ?
“Nếu đã vậy thì y thuật của cậu… học từ đâu?”, chú Nham vội hỏi.
“Tôi tự học”, Lâm Chính cười đáp.
Huyết U U muốn ngất xỉu.
“Vớ vẩn!”.
Chú Nham nổi giận, đập bàn quát: “U U, cháu làm cái gì thế hả? Dám tìm một lang băm giang hồ để lừa bố cháu và chú! Cháu… cháu thật là to gan!”.
“Chú Nham!”.
“Quỳ xuống!”, chú Nham quát lớn.
Huyết U U sợ đến mức cả người run rẩy, hai chân nhũn ra, vội quỳ xuống đất.
“Bố cháu vốn định nhốt cháu ở hang Sám Hối một tháng, nhưng cháu thì hay rồi, tìm một lang băm giang hồ để lừa bọn chú. Chú thấy không nhốt nửa năm thì khó mà trị được cái tính láo nháo của cháu! Đi, lập tức theo chú về đảo!”, chú Nham tức giận nói, lôi Huyết U U ra ngoài.
“Đừng mà chú Nham! Cháu không về đảo, cháu không về đảo… Chú Nham, thả cháu ra…”, Huyết U U khóc nói.
Lâm Chính ngồi trên sô pha uống trà, chứng kiến cảnh này một cách khoái trá.
Tiểu yêu nữ như Huyết U U tốt nhất là phải nhốt ở đâu đó, đừng để ra ngoài hại người.
Nhưng đúng lúc này, Huyết U U bỗng hét lên.
“Chú Nham! Cháu về cũng được! Nhưng cháu ra ngoài tìm bác sĩ giỏi cho bác gái thật mà, chú… chú cứ về nói với bố cháu như vậy đi!”.
“Tìm bác sĩ giỏi? Loại lang băm giang hồ này là bác sĩ giỏi?”.
“Lâm Chính y thuật phi phàm, chú không tin thì cháu cũng chẳng có cách nào… dù sao… dù sao cháu cũng đã tìm được bác sĩ cho bác gái, là chú không tin cháu… Rồi cháu cũng nói như vậy trước mặt bố cháu, cháu không sai, tóm lại mọi người không thể nhốt cháu ở hang Sám Hối được!”.
“Nhóc con, đã đến lúc này rồi mà cháu còn cứng miệng? Hừ, nếu đã vậy thì chú đưa cả cậu ta lên đảo. Để chú xem rốt cuộc bác sĩ mà cháu tìm có tài cán gì!”, chú Nham quát.
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính đang búng tàn thuốc bỗng run tay, điếu thuốc trượt khỏi ngón tay, rơi xuống đất.
Huyết U U cũng ngây người.
“Chàng trai, đi cùng tôi một chuyến đi!”, chú Nham ngoảnh lại nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói rất nghiêm túc.
“Việc này… tôi chỉ là một lang băm giang hồ, hay là… hay là thôi đi…”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, nói.
“Sao nào? Chàng trai, cậu không muốn đi à?”, chú Nham nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nói vậy là cậu cấu kết với U U lừa chúng tôi sao?”.
“Nói một cách nghiêm túc thì chỉ có cháu gái ông lừa các ông thôi, tôi vô tội”.
“Tôi không cần biết, cậu được cháu tôi mời đến thì chắc chắn là biết chuyện của chúng tôi, cháu tôi chắc chắn cũng yêu cầu cậu lên đảo, nếu cậu không đi tức là đối đầu với đảo chúng tôi. Chắc cậu không biết chúng tôi là ai, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, nếu đối đầu với đảo chúng tôi, thì thứ chờ cậu chỉ là cơn ác mộng mãi mãi không thể tỉnh lại được!”, chú Nham lạnh lùng nói.
Lâm Chính cảm thấy đau đầu.
Huyết U U này đã gây cho anh không ít phiền toái, như vậy là đủ biết thế lực sau lưng cô ta không hề tầm thường. Nếu đối đầu với thế lực đó, e là sau này anh sẽ không được yên thân…
Đại hội gần kề, phía Yên Kinh vẫn chưa ổn định, nếu bây giờ lại thêm kẻ địch thì quả thực không sáng suốt.
Thôi vậy!
Lâm Chính thở dài: “Đi cùng các ông cũng được, nhưng… tôi không thể đảm bảo có thể chữa khỏi cho bệnh nhân của các ông!”.
“Chúng tôi đã từng mời rất nhiều bác sĩ giỏi, nhưng đều không có hiệu quả, nên đương nhiên sẽ không gửi gắm hy vọng gì vào cậu. Nhưng cậu phải chứng minh y thuật của cậu không tầm thường, nếu không chính là cậu lừa đảo chúng tôi! Nếu vậy thì tôi phải trừng phạt nghiêm khắc!”.
“Nhưng nếu tôi chứng minh được y thuật của mình rất tốt thì sao?”.
“Vậy thì cậu chính là khách quý của đảo chúng tôi! Còn con nhóc này cũng có thể xử lý nhẹ nhàng”.
Nhưng Huyết U U nghe thấy vậy lại vui không nổi.
Trong mắt cô ta, Lâm Chính quả thực có chút thủ đoạn, nhưng y thuật… anh còn trẻ như vậy thì y thuật có thể cao đến đâu chứ?
“Hình như tôi chẳng được lợi lộc gì cả?”.
“Ha ha ha, chàng trai, cậu ngây thơ quá! Bao nhiêu người mơ ước được qua lại với đảo chúng tôi không được, mà cậu lại nói hình như cậu chẳng được lợi lộc gì? Đúng là nực cười, có thể qua lại với đảo chúng tôi, thì lợi ích có thể nói là đếm không xuể! Cậu biết không hả? Thằng ngốc ngây thơ!”, chú Nham cười lớn.
“Vậy sao?”.
Lâm Chính lắc đầu cười: “Đảo các ông lợi hại như vậy, đó là đảo gì thế?”.
“Đảo Vong Ưu, cậu từng nghe đến chưa?”, chú Nham đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế thì giật mình, trái tim thót lên.
Đảo Vong Ưu?
Hóa ra… những người này là ở đảo Vong Ưu…
Cũng coi như có duyên…
“Sao vậy? Cậu có đi không? Nếu không đi thì về lập tức về nhà đi”, chú Nham bình thản nói.
Về nhà này là có nghĩa khác.
Nếu cứ thế rời đi, thì e rằng cái đang chờ đón anh là sự trả thù của đảo Vong Ưu…
“Được, tôi đi một chuyến!”.
Lâm Chính đứng dậy đáp.
Chú Nham hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Huyết U U, nói: “Nhóc con, lần này cháu không còn gì để nói rồi chứ?”.
“Gặp đồ ngốc như vậy thì cháu còn có thể nói gì chứ?”, Huyết U U sắp khóc tới nơi.
Nhận được sự đồng ý của Lâm Chính, chú Nham lập tức bắt Huyết U U thu dọn hành lý, chuẩn bị đến đảo Vong Ưu.
Lâm Chính gọi điện thoại cho Mã Hải, rồi ngồi xe của chú Nham, rời khỏi Chương Thành…