Tất cả bọn họ đều im lặng.
“Các ông có thái độ bất kính với tôi như vậy, hết lần này đến lần khác nghi ngờ tôi, còn đòi chặt tay chân tôi, biến tôi thành người lợn. Bây giờ tôi thể hiện chút y thuật thì lại yêu cầu tôi chữa bệnh cho người của các ông… Đây là tác phong của đảo Vong Ưu các ông sao?”, Lâm Chính cười khẩy, còn không quên nhìn về phía Diệu Thủ.
Sắc mặt Diệu Thủ thoắt xanh thoắt trắng, cắn răng nói: “Oắt con, tôi thừa nhận y thuật của cậu quả thực không tầm thường, nhưng đừng tưởng y thuật của cậu hơn tôi, cậu đừng có sỉ nhục tôi!”.
“Y thuật của tôi không bằng bà? Vậy tức là tôi kém hơn sao? Nếu đã vậy thì mời các vị trưởng lão để Diệu Thủ trưởng lão chữa bệnh cho phu nhân đi, tôi xin cáo từ”, Lâm Chính bình thản nói, xoay người định đi.
“Cậu Lâm, khoan đã!”.
Đám người Huyết Nham vội vàng đuổi theo.
Diệu Thủ tức phát điên, gầm lên: “Người đâu!”.
“Có đệ tử!”.
Các đệ tử ở bên ngoài xông vào, chặn cửa lại.
Bước chân của Lâm Chính khựng lại, anh bình thản nhìn đám người ở ngoài cửa.
Chỉ nghe thấy Diệu Thủ tức giận nói: “Oắt con, cậu muốn lấy chị dâu để uy hiếp tôi, ép tôi cúi đầu? Hừ, đừng hòng! Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu chữa cũng phải chữa, không chữa cũng phải chữa. Nếu cậu không chữa, thì hôm nay phải chết ở đây!”.
“Bà đe dọa tôi?”, Lâm Chính ngoảnh lại, nheo mắt nhìn Diệu Thủ chằm chằm.
“Đe dọa cậu thì sao nào? Cậu đừng quên đây là đảo Vong Ưu, một người ngoài đảo như cậu thì làm gì được tôi chứ?”, Diệu Thủ cười khẩy.
“Thú vị đấy”, Lâm Chính gật đầu, mỉm cười nói: “Diệu Thủ, tôi vốn không phải là một người hiếu thắng, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của bà đối với đệ tử ngoại đảo ở bên ngoài nhà cỏ, thì tôi đã khinh thường bà rồi. Bà càng cảm thấy y thuật của mình là vô địch thiên hạ, ngạo mạn kiêu căng, thì tôi lại càng muốn giẫm đạp lên y thuật của bà! Người hành nghề y thì không nên dựa vào y thuật của bản thân để dương dương đắc ý! Bà không xứng làm một bác sĩ!”.
“Cậu… cậu dạy dỗ tôi?”, Diệu Thủ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Chỉ thấy Lâm Chính xòe tay ra, mỉm cười nói: “Vừa rồi chẳng phải bà nói là sẽ khiến tôi chết ở đây sao? Được, bà ra tay đi, tôi cho các bà giết! Để tôi xem các bà có lá gan giết tôi hay không!”.
“Được, đây là cậu nói đấy nhé! Đánh chết cậu ta cho tôi!”, Diệu Thủ tức giận gầm lên.
“Khốn kiếp, mày vênh váo cái chó gì hả?”, một đệ tử cảm thấy ngứa mắt, liền xông tới định dạy cho Lâm Chính một bài học.
Nhưng đúng lúc này, Huyết Nham bỗng ngẩng đầu trừng mắt.
“Ơ?”.
Đệ tử kia run rẩy, cả người khựng lại.
“Cút ra ngoài!”, Huyết Nham quát.
Gã đệ tử run như cầy sấy, vội vàng chạy biến đi.
“Nhị trưởng lão, ông làm cái gì vậy?”, Diệu Thủ không cam lòng ngoảnh đầu lại, gầm lên.
“Diệu Thủ trưởng lão, bà hãy bình tĩnh đi, nếu bà động vào người này, thì e là sẽ khó ăn nói với đảo chủ, tôi cũng là muốn tốt cho bà thôi”, Huyết Nham nhỏ giọng nói.
Toàn thân Diệu Thủ run lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, tức tối nói: “Vậy là bổn trưởng lão phải để mặc cho thằng oắt này sỉ nhục, còn mình thì không làm gì được?”.
“Diệu Thủ trưởng lão, bà nhịn chút đi”, Huyết Nham nhỏ giọng nói.
Diệu Thủ tức muốn nổ phổi.
Bây giờ, cuối cùng bà ta đã hiểu tại sao Lâm Chính lại không chút sợ hãi như vậy.
Quả thực bà ta sẽ không vì trút giận mà đắc tội với đảo chủ, đó là việc làm vô cùng không sáng suốt.
“Được, được lắm! Oắt con, cậu nhớ đấy, nỗi nhục này tôi sẽ không bao giờ quên”, Diệu Thủ siết chặt nắm tay.
Huyết Nham bước tới, lên tiếng: “Cậu Lâm, tôi biết là trước đó chúng tôi quả thực vô lễ với cậu, nhưng đó cũng là chuyện thường tình mà. Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu lần nữa, hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng tôi”.
“Tôi đã nói rồi, tôi không để bụng chuyện này”.
“Vậy thì mời cậu Lâm chữa bệnh cho chị dâu đi”.
“Việc này thì đừng nhắc đến nữa”.
“Tại sao?”, Huyết Nham vội hỏi.
Lâm Chính nhìn về phía Diệu Thủ, bình thản đáp: “Diệu Thủ trưởng lão này có y thuật hơn tôi, các ông nên tìm bà ta mới phải”.
“Ơ…”, Huyết Nham chần chừ.
“Diệu Thủ, bà cúi đầu đi”, Sở Túc trầm giọng nói.
“Tam trưởng lão, ông có ý gì?”.
“Cứu chị dâu quan trọng hơn!”, Sở Túc nháy mắt với Diệu Thủ.
Diệu Thủ nghiến răng đến mức muốn vỡ nát.
Nhưng bà ta biết, nếu mình cứ tiếp tục làm căng như vậy thì chẳng được lợi lộc gì, hơn nữa… nếu vì mình mà Lâm Chính không ra tay cứu chị dâu, thì chắc chắn đảo chủ sẽ trách mắng bà ta.
“Y thuật của tôi… không bằng cậu…”, cuối cùng Diệu Thủ cũng từ bỏ, hậm hực nói.
“Vậy lời xin lỗi của bà đâu?”, Lâm Chính lại nói.
“Cậu đừng được voi đòi tiên!”, Diệu Thủ tức phát điên lên.
“Thái độ của bà là vậy sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Diệu Thủ!”.
“Xin lỗi đi!”.
“Phải đấy, cứu người quan trọng hơn!”.
“Cúi đầu một cái có chết được đâu”.
Các trưởng lão ở xung quanh nhao nhao nói.
Hai mắt Diệu Thủ như phun ra lửa, sắc mặt đỏ bừng, cái lưng còng của bà run lên bần bật.
Cuối cùng, bà ta gầm lên: “Tất cả là lỗi của tôi, oắt con, cậu đã thắng, tôi xin lỗi, được chưa nào?”.
Dứt lời liền lảo đảo chạy đi.
“Diệu Thủ trưởng lão!”.
Mọi người vội kêu lên.
Nhưng Diệu Thủ đã đi xa.
Huyết Nham thở dài một tiếng, nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, Diệu Thủ trưởng lão tính khí quật cường, lòng tự tôn cao, mong cậu đừng để bụng. Xin cậu giơ cao đánh khẽ, cứu chị dâu với!”.
“Được, nếu các ông đã nói vậy rồi thì tôi cũng không thể thấy chết không cứu được. Các ông chuẩn bị dược liệu cho tôi đi”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi đọc tên một phương thuốc.
Sở Túc lập tức phái người đi chuẩn bị.
“Dược liệu chuẩn bị xong, lập tức phái người đi sắc, sau đó bón cho phu nhân uống, buổi tối tôi sẽ châm cứu một lần nữa cho phu nhân, là có thể loại bỏ gần hết độc tố”, Lâm Chính nói.
Huyết Nham nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng ôm quyền: “Cảm ơn, cảm ơn thần y Lâm!”.
“Mau, mau đi chuẩn bị!”.
“Thông báo với đảo chủ ngay!”.
“Lập tức sắp xếp phòng khách cho cậu Lâm!”.
Các trưởng lão cuống quýt kêu lên.
Đám đệ tử cũng cuống quýt theo.
Đảo chủ đảo Vong Ưu biết được chuyện này, liền vội vàng chạy đến.
Cả đảo Vong Ưu chấn động.
Khi nhìn thấy Lâm Chính đang châm cứu cho chị dâu, cả người ông ta không khỏi run lên bần bật.
Nhã Hồng ra ra vào vào, không ngừng mang châm bạc cho anh.
Mỗi châm bạc khi rút ra khỏi người bà ta đều đen sì, vô cùng đáng sợ.
Cứ như vậy khoảng hai tiếng sau, Lâm Chính mồ hôi nhễ nhại bước ra.
“Cậu Lâm, chị dâu tôi sao rồi?”, đảo chủ vội bước tới hỏi.
“Nguồn độc đã giải, tiếp theo chỉ cần uống thuốc tôi kê, uống liên tục một tháng chắc hẳn có thể khôi phúc ý thức và tỉnh lại”, Lâm Chính cười nói.
“Thật sao? Tốt quá! Tốt quá! Cậu Lâm, cảm ơn cậu!”, đảo chủ vô cùng mừng rỡ, sau đó phất tay: “Người đâu, bày tiệc! Tôi phải chiêu đãi cậu Lâm một bữa!”.
“Không cần đâu, tôi thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi”, Lâm Chính từ chối.
“Việc này… cũng được, thần y Lâm, vậy tối mai bổn đảo chủ sẽ khoản đãi cậu, tối nay cậu nghỉ ngơi đi. Ngày mai là đại hội thí luyện của đệ tử đảo Vong Ưu, cậu Lâm hãy nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai cùng tôi xem thi đấu”, đảo chủ Huyết vô cùng vui vẻ, cười nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó, anh nói: “Đảo chủ, tôi có chuyện này muốn hỏi ông”.
“Chuyện gì vậy? Cậu Lâm cứ nói đừng ngại!”.
“Tôi muốn hỏi xem trên đảo Vong Ưu các ông có người nào tên là Lương Huyền Mi không?”.