“Sao? Người của đảo Vong Ưu có từng này thôi hả?”, Lâm Chính hờ hững nhìn Mai PHượng Yến và Thịnh Siêu.
“Không hay rồi!”
“Rút thôi!”
Hai người vội vàng lùi lại phía sau. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên cầm mảnh kiếm gãy vung lên.
Vụt. Một đường sáng như sét đánh quẹt về phía hai người.
Bọn họ co đồng tử, sững sờ nhìn đường sáng lạnh như băng phóng tới. Định ra đòn tuyệt sát sao?
Tốc độ như vậy sao mà phản ứng lại được. Coi thường kẻ địch quá. Không, phải nói là thực lực của Lâm thiên kiêu đã vượt ngoài sức tưởng tượng của đám đông mới phải.
“Sư huynh!”
“Sư tỷ!”
Đám đông kêu lên.
“Đừng!”
Các vị trưởng lão đồng loạt lao lên định ngăn lại nhưng đã quá muộn. Hai người giao đấu được với Lâm Chính chưa tới hai chiêu thì đã bị bại trận. Chẳng trách vị thần y Lâm này lại dám ngông cuồng như vậy, xem ra…anh không hề khoa môi mua mép!
Đảo chủ với ánh mắt lạnh như hầm băng nhìn chăm chú. Lương Huyền Mi thì bụm môi, đôi mắt nổ toàn cầu vồng. Khoảnh khắc này, Lâm Chính giống như thiên thần vậy, khiến cô ta cảm thấy xúc động.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến – có ai mà không phải là kẻ đức cao vọng trọng. Vậy mà đứng trước mặt Lâm Chính lại chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Người anh nuôi của mình…mạnh tới mức nào chứ? Lương Huyền Mi không thể tưởng tượng được.
Thế nhưng…Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc, khi mà đường kiếm sắt cắt ngang cổ của Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến thì…
“Keng!”
Một âm thanh khác lại vang lên. Luồng sáng lạnh lẽo kia biến mất, sau đó mảnh kiếm cũng bị văng ra đất.
Là Huyết Trường Phong. Cuối cùng thì hắn cũng ra tay rồi. Đám đông ngây ra rồi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Huyết Trường Phong với ánh mắt đầy kỳ vọng. Lúc này đành phải dựa vào Huyết Trường Phong thôi.
“Trường Phong sư huynh!”, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến bừng tỉnh, vội vàng nhìn hắn.
“Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp Lâm thiên kiêu rồi! Từ chiêu thức vừa rồi có thể thấy đúng là anh ta có đủ khả năng đánh bại Tư Mã Sóc Phương!", Huyết Trường Phong nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tối đen, đầy âm u.
“Anh không cảm thấy tôi có đủ cả năng lực để đánh bại anh à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đừng tưởng đánh bại được hai người họ thì có thể đấu được với tôi. Bảng thiên kiêu dù có người nhưng sự chênh lệch giữa các vị trí là khá chỉ xếp thứ nhưng nếu để tôi đánh bại Sóc Phương thì cũng chỉ cần một tay mà thôi”, Huyết Trường Phong điềm đạm nói.
“Vậy sao?”, Lâm Chính không cho là như vậy.
Huyết Trường Phong đưa thanh kiếm lên nhắm thẳng vào Lâm Chính. Đó là một thanh trường kiếm ở giữa trắng như tuyết, hai bên thì hơi đen lại. Kiếm khí dày dặc, hơn nữa còn mang lại cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Chắc chắn là thanh kiếm này đã được một đại sư tài giỏi nào đó rèn thành.
“Sư huynh, mọi người sẽ giúp huynh!”, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến vứt thanh kiếm gãy trong tay, tạo thế sẵn sàng.
“Biến qua một bên đi, hai kẻ vô dụng, làm mất mặt người khác còn chưa thấy đủ sao?”, Huyết Trường Phong khẽ quát.
Hai người khẽ tái mặt nhưng không dám lên tiếng.
“Đứng một bên quan sát đi. Đối phó với hắn mà tôi còn cần người khác giúp đỡ chắc?”, Huyết Trường Phong hừ giọng.
“Vâng”.
“Lâm thiên kiêu, anh dùng vũ khí gì?”, Huyết Trường Phong hỏi.
“Thường thì tôi không dùng vũ khí. Nếu mà cần thật thì có lẽ là châm bạc”
“Vậy tức là anh dùng mấy cây châm thêu tí hon đó để đối phó với tôi?”
“Là châm bạc, không phải châm thêu! Loại mà ở đầu không có lỗ để xỏ chỉ ấy”.
“Đại trượng phu không dùng kiếm mà lại đi dùng châm. Thật nực cười. Mà thôi, kệ đi, đánh bại anh rồi tính tiếp!”, Huyết Trường Phong thản nhiên nói rồi đột nhiên đanh mắt, bước tới.
Rầm! Mặt đất nứt toác. Huyết Trường Phong lao tới như một quả bom. Trong nháy mắt hắn xuất hiện ngay trước mặt Lâm Chính, trường kiếm cũng lập tức bổ xuống.
Thiên kiêu đúng là thiên kiêu, vừa ra tay đã kinh thiên động địa rồi. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Cuộc chiến giữa hai thiên kiêu, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?
Tốc độ của Lâm Chính cũng không hề thua kém, anh lật tay, quét cây châm trong tay về phía thanh kiếm đang phóng tới.
Ầm!
Châm và kiếm và chạm. Sức mạnh hai bên giao thoa, tiếng bùng nổ nặng nề vang lên và tỏa ra tứ phía.
Đám đông bị luồng sức mạnh phát ra ép chặt, không dám đứng lại gần.
“Thật đáng sợ!”
“Sức mạnh của bọn họ phải nặng cả ngàn cân!”
“Đây là thực lực của thiên kiêu đấy à?”
Bọn họ thất kinh, chăm chú nhìn trận đấu. Kiếm và châm vẫn đang giằng co. Huyết Trường Phong nhìn Lâm Chính. Hắn cảm thấy hơi bất ngờ. Có lẽ hắn không ngờ rằng một cây châm nhỏ như vậy mà có thể chặn được thanh bảo kiếm của hắn.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy. Đỡ chiêu sóng trùng điệp này đi”, Huyết Trường Phong hô lên, cánh tay bật mạnh.
Rầm! Rầm…
Thanh trường kiếm phát ra âm thanh vô cùng quỷ dị giống như sức mạnh được tuôn ra liên tiếp từ chuôi kiếm vậy. Trong nháy mắt, sức mạnh của thanh kiếm tăng lên gấp bội. Huyết Trường Phong điên cuồng tấn công Lâm Chính, khiến anh không có thời gian để nghỉ.
Ầm! Ầm…
Lâm Chính bị đánh phủ đầu, cơ thể run lên, mặt đất dưới hai chân dần nứt toác. Thế nhưng…anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, cơ thể hơi nhún xuống, đỡ đòn tấn công của Huyết Trường Phong.
“Hả?”, Huyết Trường Phong thấy Lâm Chính vẫn cầm cự được thì hừ giọng và càng tấn công tới tấp.
Bùm bùm bùm! Sức mạnh ập tới như một con thú hoang, điên cuồng chèn ép Lâm Chính. Mặt đất tiếp tục nứt ra, lan rộng như mạng nhện.
Đám đông kinh hãi. Huyết Trường Phong vẫn không chịu dừng lại. Lâm Chính cùng dồn lực chống trả.
Các mảnh vụn đất đá bắt đầu bắn tung tóe. Đám đông vội lùi lại. Sức mạnh khủng khiếp như vậy mà cây châm trong tay Lâm Chính vẫn chưa hề bị gãy.
Không thể nào?
“Đây là châm gì vậy?”, Huyết Nham phải thốt lên.
Không ai trả lời ông ta. Đúng lúc này.
Vụt…
Hai bóng hình lao tới. Đó là Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Hả?”, Lâm Chính đanh mắt.
Hai người một trái một phải, đồng loạt tung nắm đấm nhằm vào thái dương của anh. Đám trưởng lão vui mừng lắm, nhiệt liệt vỗ tay. Như thế này thì Lâm Chính thua là cái chắc. Quả nhiên, Lâm Chính đành phải lùi lại. Và thế là điều đó đã mang tới cơ hội cho Huyết Trường lập tức đạp chân về phía bụng của anh.
Bụp!
Cả cơ thể Lâm Chính bay bật ra sau, đập mạnh vào tường. Bức tường nứt vụn, đất đã rơi xuống.
“Lâm Chính”, Lương Huyền Mi hét lên.