“Sao có thể chứ?”.
Huyết Trường Phong thầm hừ một tiếng.
Anh ta mới chừng này tuổi, có thể đánh với mình được như vậy mà không rơi vào thế hạ phong đã là chuyện quá mức kinh hãi rồi.
Nếu nói như vậy còn chưa nghiêm túc, thì khi anh ta nghiêm túc sẽ thế nào chứ?
Nghiền nát mình?
Không thể nào!
Huyết Trường Phong không tin.
Trừ khi là những người nằm trong tốp của bảng thiên kiêu, nếu không cả Hoa Quốc không ai có thể nghiền nát hắn.
“Hừ, thằng khốn, còn dám ra vẻ?”.
“Anh tưởng chúng tôi sẽ bị anh dọa sao?”.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến còn lâu mới tin vào chuyện này, liền tức giận chửi mắng, rồi múa may bàn tay như sắt thép của mình, bổ về phía Lâm Chính.
Huyết Trường Phong đanh mắt lại, cũng không nhiều lời mà rút kiếm xông tới.
Thanh trường kiếm nặng nề kia ầm ầm giáng xuống, chẳng khác nào một vật khổng lồ rơi từ trên trời xuống, không thể đỡ nổi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lấy một cây châm ra, bắn về phía Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
Vèo vèo!
Hai cây châm bạc b ắn ra như sao băng giữa trời đêm.
Hai người kia không kịp trở tay, mỗi người bị trúng một châm.
Bọn họ khựng lại, liếc nhìn chiếc châm bạc ở vị trí dưới ngực trên bụng, lập tức định rút nó ra.
“Đừng động vào nó!”, Huyết Nham biến sắc, vội vàng la lên.
Hai người ngạc nhiên, bàn tay khựng lại.
“Không được rút châm bạc lung tung, nếu không sẽ để lại di chứng rất nặng nề”, Huyết Nham nhắc nhở.
Lúc này bọn họ mới hiểu ra.
“Ra tay đi!”, Mai Phượng Yến trầm giọng quát.
Thịnh Siêu cũng không quan tâm đến cây châm bạc kia nữa, bổ nhào về phía Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ định tiếp cận Lâm Chính.
Rắc!
Một tiếng động kỳ quái vang lên.
Hai người vừa cất bước thì bỗng khựng lại, dừng ngay trước mặt Lâm Chính, sau đó bất động như một bức tượng…
Huyết Trường Phong đang định làm khó Lâm Chính, thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.
“Hai người làm cái gì vậy?”, Huyết Trường Phong trầm giọng hỏi.
“Tôi… tôi… chúng tôi cũng không biết nữa, sư huynh, tôi không thể điều khiển cơ thể của mình được…”
“Cái gì?”, hơi thở của Huyết Trường Phong như nghẹn lại.
Còn mọi người xung quanh đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cơ thể chúng tôi như bị dây thừng kéo lại, không thể động đậy nổi. Sư huynh, chắc chắn là do cây châm bạc kia, chắc chắn là vậy, mau rút châm rút bọn tôi với!”, Thịnh Siêu hoảng hốt kêu lên.
Sắc mặt Huyết Trường Phong trầm xuống, không dám chần chừ, lập tức lao về phía hai người họ.
Đúng lúc hắn lại gần bọn họ, thì hai người bỗng vung nắm đấm lên, đánh về phía hắn.
Huyết Trường Phong ngạc nhiên, vội vàng lùi lại để tránh.
“Các cậu bị điên à? Dám đánh cả tôi?”, Huyết Trường Phong tức giận quát.
Ai nấy đều cảm thấy kỳ quái.
Đúng lúc này, Lâm Chính thuận thế nhảy tới sau lưng hắn, đạp cho hắn một cái.
Huyết Trường Phong vội vàng chống đỡ, nhưng vẫn không kịp, phần hông bị trúng một cú đá, ngã lăn ra đất. Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến thì bất chấp tất cả lao về phía hắn.
Hai người hoàn toàn không theo bất cứ chiêu pháp nào, nhảy lên thật cao, sau đó đè lên người Huyết Trường Phong, hai tay cấu xé đánh đập loạn xạ.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang có mặt đều há hốc miệng.
“Hai người các cậu làm gì vậy? Sao lại đánh người của mình?”, Huyết Nham kêu lên.
“Súc sinh, còn không mau dừng tay cho tôi?”, Sở Túc cũng tức giận quát.
Nhưng bọn họ chỉ mếu máo nhăn nhó.
“Trưởng lão, chúng tôi không thể tự khống chế được! Không phải chúng tôi muốn đánh Trường Phong sư huynh, thực sự là…”
“Cơ thể này cứ như không phải của chúng tôi vậy! Trưởng lão, cứu tôi… cứu tôi với…”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến hoảng sợ hét lên.
Ai nấy đều biến sắc.
“Đảo chủ!”.
Huyết Nham vội vàng nhìn về phía đảo chủ đảo Vong Ưu.
"Chắc chắn là do Lâm Chính làm", đảo chủ đảo Vong Ưu trầm giọng nói.
"Đảo chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?", người ở bên cạnh hỏi.
Nhưng đảo chủ không nói gì.
Hiển nhiên ông ta cũng hết cách.
Cả đám trưởng lão cũng chỉ đành khoanh tay đứng nhìn.
Huyết Trường Phong thấy không ai giúp mình, chỉ có thể cắn răng, dùng hết sức đẩy hai người kia ra.
Nhưng hai người kia như bị điên, bất chấp tất cả túm lấy Huyết Trường Phong, liều mạng cắn xé hắn như bị trúng tà.
"Chết tiệt!".
Huyết Trường Phong nổi giận, túm lấy cổ áo Thịnh Siêu, sau đó dùng sức lẳng anh ta về phía Mai Phượng Yến.
Bốp!
Hai người ngã lăn ra đất, nhưng lập tức bò dậy, ôm lấy cánh tay Huyết Trường Phong rồi cắn.
"Ui…"
Huyết Trường Phong rên lên, cố nén đau giơ tay rút cây châm bạc ở lồ ng ngực Mai Phượng Yến.
Vừa rút châm bạc ra, Mai Phượng Yến liền nhũn người ngã ra đất.
Huyết Trường Phong lại vội vàng rút châm bạc trên người Thịnh Siêu ra.
Lúc này bọn họ mới ngừng tấn công, nằm bẹp dưới đất.
Huyết Trường Phong ném châm bạc đi, rồi nhìn cánh tay mình, chỗ đó máu me be bét, hai dấu răng dữ tợn rõ mồn một.
"Đây là cái gì vậy?", Huyết Trường Phong nghiến răng nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính đang đâm châm vào cánh tay của mình.
"Chỉ là đâm châm bạc vào dây thần kinh, khiến bọn họ bị rối loạn thần kinh thôi", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Rối loạn thần kinh?".
Huyết Trường Phong sửng sốt, rồi đanh mắt nhìn Lâm Chính, dường như lúc này mới hoàn hồn, lạnh lùng nói: "Anh là y võ?".
"Coi như là thế đi", Lâm Chính đâm cây châm cuối cùng vào cánh tay, bình thản nói: "Bây giờ, chúng ta có thể kết thúc được rồi!".
Sắc mặt Huyết Trường Phong lạnh lẽo, khàn giọng nói: "Thịnh Siêu, Mai Phượng Yến, hai người còn đánh được nữa không?".
"Không vấn đề gì… sư huynh…"
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến bò dậy, thở hắt ra, đáp.
"Nếu vậy thì tất cả cùng xông lên đi. Thực lực của anh ta rất không đơn giản, lại còn là y võ, phải cực kỳ thận trọng", Huyết Trường Phong trầm giọng nói.
"Chúng tôi xin nghe theo phân phó của Trường Phong sư huynh".
"Kiếm đâu?", Huyết Trường Phong quát.
Đệ tử ở bên cạnh lập tức ném hai thanh kiếm cho Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
"Ra tay đi!".
Huyết Trường Phong lại quát một tiếng, ba người cùng giơ kiếm đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lùi lại, hai tay nhón châm, châm bạc đánh lại ba thanh kiếm sắc đang chém tới.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên như giọt mưa rơi xuống mái nhà, leng keng không dứt.
Chỗ đầu ngón tay Lâm Chính tóe lên tia lửa.
Ba người tấn công mãnh liệt, nhưng Lâm Chính vẫn không hề nao núng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Ba thiên tài đứng đầu của đảo Vong Ưu mà không đánh bại được một người?
Lúc này, không ai dám coi thường Lâm thiên kiêu nữa.
"Sao vậy Lâm thiên kiêu? Chẳng phải anh nói anh sẽ nghiêm túc sao? Anh nghiêm túc mà thế này à?", Thịnh Siêu tức giận nói, bàn tay vung kiếm cũng cũng càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng hung mãnh.
Anh ta rất tức giận.
Châm bạc kì dị kia của Lâm Chính đã khiến anh ta trở thành trò cười như vậy, dù thế nào anh ta cũng phải rửa sạch nỗi nhục này.
Hôm nay bọn họ phải giải quyết được tên khốn này bằng mọi giá.
Thịnh Siêu thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu, khàn giọng đáp: "Anh nóng lòng muốn thua vậy sao?".
"Gì cơ?".
Thịnh Siêu hơi ngớ người ra.
Ngay sau đó, Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên.
Keng!
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, giáng từ trên xuống, chặn thanh kiếm đang đâm tới của Thịnh Siêu.
Trong chớp mắt, kiếm của Thịnh Siêu bị gãy làm đôi.
"Hả?".
Thịnh Siêu kinh hãi.
"Thịnh Siêu, cẩn thận!".
Tiếng la hét vang lên.
Thịnh Siêu ngẩng phắt đầu lên, mới phát hiện Lâm Chính không biết từ lúc nào đã phá được thế tấn công của Huyết Trường Phong và Mai Phượng Yến, đang đứng trước mặt anh ta…