Văn Lệ biết được tin này thì há hốc miệng.
Còn Phạm Lạc thì vẫn rất bình tĩnh, nghe xong tin này chỉ cười nhạt nói: “Không cần phải sợ, dù sao cũng đã đắc tội rồi, xem thái độ của Tống Kinh và Chủ tịch Lâm đi!”.
Văn Lệ vô cùng hoảng hốt, tay chân luống cuống.
Khoảng một tiếng sau, Tống Kinh hớt hải từ tập đoàn Dương Hoa về.
Lúc này, sắc mặt ông ta sa sầm, ngồi trong lán nửa tiếng, không nói không rằng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Gọi tất cả mọi người đến đây”.
Chú Đinh gật đầu, rồi đi thông báo với mọi người.
Chẳng mấy chốc, những người giải tán trước đó quay lại.
Phạm Lạc và Văn Lệ cũng trở lại ngồi xuống.
Văn Lệ có vẻ vô cùng lo lắng, còn Phạm Lạc thì nhếch môi, mỉm cười nói: “Sao rồi đạo diễn Tống? Chủ tịch Lâm muốn bồi thường chi phí tổn thất cho chiếc xe của tôi sao?”.
“Chủ tịch Lâm đã giao chuyện này cho đoàn luật sư của cậu ấy giải quyết, rốt cuộc trách nhiệm thuộc về ai thì sẽ nhanh chóng có kết luận thôi, tôi không đến để bàn bạc về chuyện này”, Tống Kinh khàn giọng đáp.
“Vậy ông gọi chúng tôi đến đây làm gì? Để truy cứu chuyện tôi đuổi anh ta đi sao?”, Phạm Lạc lại hỏi.
Tống Kinh chần chừ một lát, rồi lắc đầu: “Chủ tịch Lâm không nói gì về chuyện này, cậu ấy chỉ bảo tôi nhanh chóng làm một việc”.
“Việc gì vậy?”.
“Giải tán đoàn làm phim, hủy bỏ dự án điện ảnh “Chiến Hổ” này”, Tống Kinh đáp.
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức im phăng phắc.
Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn Tống Kinh với ánh mắt không thể tin được.
Văn Lệ ngã ngồi xuống ghế, không đứng dậy nổi.
Giờ phút này, e là Phạm Lạc cũng há hốc miệng.
Hành động này… chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả mọi người đều đờ đẫn.
“Hủy… hủy bỏ? Việc này… đạo diễn Tống, ông không nhầm đấy chứ? Họ Lâm kia bị điên rồi sao? Dự án lớn như thế này, tận một tỷ tệ đấy! Anh ta nói hủy là hủy sao? Vậy chi phí quay phim trước đó ai chịu trách nhiệm? Tiền bồi thường do hủy hàng loạt hợp đồng thì ai trả? Ha ha, không thể nào! Hoặc là ông đang nói đùa, hoặc là… tên họ Lâm kia đang dọa chúng ta! Chắc chắn là vậy!”.
Phạm Lạc bật cười, lớn tiếng nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, đạo diễn Tống đã lấy một tờ giấy ra, đặt lên bàn.
Mọi người xúm vào nhìn, lập tức biến sắc.
Tờ giấy kia là một hợp đồng! Một hợp đồng giải ước!
“Đây… đây là…”, Phạm Lạc lắp bắp, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Lần này thì đạp phải bàn chông rồi.
Hơi thở của Phạm Lạc trở nên gấp gáp, vốn còn muốn hỏi mấy câu, nhưng đúng lúc này, một đoàn người bước vào.
“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện của đoàn làm phim này sẽ không còn do tập đoàn Dương Hoa phụ trách quản lý nữa”, người đàn ông dẫn đầu đeo kính gọng vàng bình tĩnh nói.
Thấy những người này bước vào, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Các ông là ai?”, một nhân viên của đoàn làm phim lập tức lên tiếng hỏi.
“Xin chào, tôi là trưởng phòng Phòng pháp lý tập đoàn Dương Hoa, tên Khang Gia Hào. Đây là trợ lý Kỷ Văn cùng với đoàn luật sư của tôi!”, người kia bình thản đáp.
Nghe thấy thế, bọn họ ai nấy đều kinh hãi.
“Luật… luật sư Khang?”.
“Đây chính là Kỷ Văn, người đã thắng Phương Thị Dân của ba đoàn luật sư Yên Kinh sao?”.
“Trời ơi, sao bọn họ lại chạy đến đây?”.
Xung quanh bỗng chốc xôn xao.
Phạm Lạc cảm thấy tim đập thình thịch, anh ta nghĩ những người này đến không vì ai khác mà chắc hẳn là vì mình.
“Các ông muốn làm gì?”, Phạm Lạc nhỏ giọng nói, đồng thời nháy mắt với Văn Lệ, bảo cô ta lập tức gọi điện thoại cho người quản lý đang ở khách sạn đến.
“Cậu Phạm cứ bình tĩnh, lần này chúng tôi đến không phải vì chuyện giữa cậu và Chủ tịch Lâm, mà đơn thuần là để tuyên đọc hợp đồng”.
“Tuyên đọc?”.
“Bắt đầu từ hôm nay, đoàn làm phim bộ phim “Chiến Hổ” sẽ chính thức giải tán, tất cả những việc liên quan đến tuyên truyền, quay phim, lấy cảnh của bộ phim sẽ dừng vô thời hạn. Tập đoàn Dương Hoa sẽ phụ trách mọi khoản chi của từng nhân viên, bao gồm cả tiền lương…”
Khang Gia Hào nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên kích động, la ó ầm ĩ.
“Đây chẳng phải là muốn sa thải chúng ta sao?”.
“Sao lại như vậy chứ?”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Đang yên đang lành… sao đoàn làm phim lại bị giải tán chứ…”
“Chúng ta thất nghiệp rồi sao?”.
“Không thể như vậy được… Luật sư Khang, xin ông hãy nói với Chủ tịch Lâm, nếu chúng tôi có chỗ nào không phải, thì anh ấy cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ sửa đổi. Nhưng nếu giải tán đoàn làm phim, thì khác nào lấy mạng của chúng tôi?”.
Mấy nhân viên chế tác đỏ hoe mắt, vội vàng van nài.
Nhưng vô ích.
Dù bộ phim này là tâm huyết của không ít người.
“Hủy bỏ hợp đồng? Tôi thấy các ông điên rồi! Các ông đây là đơn phương hủy bỏ hợp đồng mang tính cưỡng chế, là vi phạm pháp luật! Tôi có thể kiện các ông!”, Phạm Lạc bật cười, bước tới lớn tiếng gào thét, dáng vẻ trời không sợ đất không sợ.
Nhưng Khang Gia Hào lại lắc đầu.
“Trên mỗi hợp đồng ký với các cậu đều ghi như vậy, nếu bên A đơn phương sa thải hoặc giải trừ bất cứ thỏa thuận nào với bên B, thì bên A phải bồi thường tổn thất gấp năm lần cho bên B, nhưng… trên hợp đồng ghi là bên A có thể giải tán đoàn làm phim bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Điều này thì bên đầu tư không cần chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào”, Khang Gia Hào bình thản nói.
Ông ta dứt lời, Phạm Lạc liền ngây ra.
“Các ông… có ý gì?”.