Hai tiếng sau, một nữ cảnh sát hơi béo đưa Anna có vẻ đầy mệt mỏi quay về.
“Đi tắm rửa trước đi, tắm xong tôi sẽ bôi chút thuốc cho cô”, Lâm Chính đẩy bộ quần áo vừa mới mua ở cửa hàng thời trang nữ đối diện đến trước mặt Anna.
Anna liếc nhìn bộ quần áo đó, xem qua một lúc, khi nhìn thấy bộ đồ nội y Lesbian màu đỏ tím thì không khỏi liếc sang Lâm Chính.
“Thầy, sở thích của thầy thật là đặc biệt…”.
“Tôi nói nhân viên cửa hàng chọn đấy… Không phải tôi chọn…”, Lâm Chính rất quẫn bách, vội vàng xua tay giải thích.
“Thầy, không cần xấu hổ như vậy. Thật ra cái này chẳng có gì cả, nếu thầy muốn xem, tôi có thể mặc cho thầy xem bất cứ lúc nào”, Anna đột nhiên tiến đến gần một chút, nói một cách vô cùng mờ ám.
Lâm Chính ngạc nhiên, không biết tiếp lời như thế nào.
Anna cười hì hì cầm áo quần đi vào phòng tắm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lâm Chính quẫn bách như vậy.
Đợi tắm rửa thay quần áo xong, Anna vừa lau khô đầu tóc vừa đi tới.
“Thầy, khi nào chúng ta đi?”, cô ta lên tiếng hỏi.
“Phía cảnh sát không có vấn đề gì nữa rồi à?”.
“Đương nhiên, Ramon chỉ vu khống tôi, thực tế anh ta không có bất cứ bằng chứng gì. Hơn nữa, anh ta cũng không dám tiếp tục kiện tôi, bởi vì tất cả tài liệu nghiên cứu của tôi đều bị anh ta giữ lại. Nếu tôi kiện ngược lại anh ta phỉ báng và xâm chiếm thành quả nghiên cứu của tôi thì chắc chắn anh ta không gánh nổi hậu quả”, Anna tức giận nói.
Anna cũng muốn kiện, nhưng cô ta biết cô ta không thể lật đổ Ramon, nên đành từ bỏ.
“Vậy thì được, cô về nhà thu dọn đi, chiều đi cùng tôi về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Về nhà? Thôi bỏ đi, tôi không có gì để thu dọn. Người nhà của tôi không chịu hiểu cho tôi, thậm chí ngay cả bố tôi cũng cảm thấy tôi làm sai…”, Anna thở dài, gương mặt có hơi mất mát.
“Bây giờ dư luận trên mạng đang rất dữ dội, tạm thời không về cũng được. Ở lại Hoa Quốc với tôi một thời gian, đợi dư luận qua đi, cô muốn về gặp bố mẹ cô cũng được. Còn chuyện Ramon, tôi sẽ tìm người xử lý”, Lâm Chính nói.
Lâm Chính muốn ra tay với Ramon, nhưng trước mắt không có cớ hay lý do gì. Ở đây là nước Mễ, anh cũng không thể chạy tới Hiệp hội Y tế lật đổ Ramon. Nếu làm vậy thì không chỉ mất mặt một mình anh, mà là mất mặt cả Hoa Quốc.
“Được, nhưng tiếc quá thầy à, chỗ thầy còn chuẩn bị tu sửa… giờ lại vì tôi mà không thể không dừng lại…”.
“Nơi này vốn dĩ xây lên cho cô, nếu cô đã không thể tiếp tục ở đây thì cũng không cần thiết phải giữ lại nó nữa. May là tôi chỉ đóng tiền thuê một tháng, không tính là lãng phí, để khi nào tôi đi bàn bạc với chủ nhà xem anh ta có thể trả tôi tiền thuê nửa tháng không”.
“Ồ! Thầy thật là keo kiệt!”, Anna bị Lâm Chính chọc cười.
Điều chỉnh tâm trạng tốt hơn, hai người ở lại nơi được gọi là viện nghiên cứu này chuẩn bị đến giờ sẽ ra sân bay.
Đúng lúc đó, đột nhiên có người gọi điện thoại cho Anna.
Anna cầm điện thoại lên xem, vẻ mặt lập tức căng thẳng.
“Là điện thoại của Jesse!”.
“Nghe đi, xem có phải anh ta gặp rắc rối gì rồi không”.
Anna gật đầu, bấm nút nghe.
“Jesse, sao vậy?”.
“Anna, cô đang ở đâu? Cô mau đến Hiệp hội Y tế đi, tình hình rất tồi tệ!”, Jesse ở đầu kia điện thoại vô cùng sốt ruột nói.
Anna ngạc nhiên: “Đến Hiệp hội Y tế làm gì? Ramon sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi đến đó không phải là sa đầu vào lưới hay sao?”.
“Bây giờ không quan tâm được nhiều vậy đâu Anna, xảy ra chuyện rồi. Công chúa Margarita đột nhiên chuyển biến nặng, đã hôn mê sâu. Hơn nữa, hàm lượng độc tố trong cơ thể công chúa đột nhiên tăng vọt, cao đến %, e rằng công chúa không qua khỏi đêm nay. Hiệp hội Y tế sẽ đắc tội với hoàng gia nước Y, danh dự của Hiệp hội Y tế sẽ mất hết!”, giọng Jesse run rẩy, tha thiết kêu lên.
Anna hết sức ngạc nhiên.
“Sao lại như vậy…”, cô ta lẩm bẩm.
“Ramon vốn không hiểu gì, phương án điều trị cho công chúa Margarita này được hoàn thiện dựa theo ghi chép nghiên cứu của cô, nhưng vì quá gấp gáp, trong đó vẫn còn khả năng biến đổi bệnh lý rất lớn và di chứng chưa được xử lý. Ramon chỉ biết nhìn vào cái lợi trước mắt! Anh ta quá nóng lòng muốn có được bản chép tay của bác sĩ Howard từ hoàng gia. Bây giờ cả đội vệ binh hoàng gia đều đã bao vây Hiệp hội Y tế, yêu cầu bọn họ phải chữa trị cho công chúa, phía chính phủ cũng đã bị kinh động rồi!”, Jesse sốt sắng nói.
“Trời ạ, thế thì… thật là hỏng bét!”.
Anna cũng không biết nói thế nào mới phải.
“Anna, cô từng nghiên cứu tình trạng bệnh của công chúa Margarita một năm, chắc chắn có hiểu biết riêng về bệnh của công chúa. Bây giờ người của cả Hiệp hội Y tế đều hi vọng cô có thể ra tay, ít nhất… xin hãy khống chế tình trạng bệnh của công chúa. Cô mau đến đây đi! Không kịp thời gian nữa rồi!”, Jesse nói.
Anna rơi vào trầm mặc.
Jesse thấy Anna không nói gì, vội lên tiếng: “Anna, tôi biết người của Hiệp hội Y tế đã phụ lòng cô, bọn họ có lỗi với cô, nhưng dù thế nào, đó cũng là lỗi của một mình Ramon. Có chuyện gì chúng ta chữa trị xong cho công chúa rồi hẵng nói, được không?”.
“Jesse… anh không cần phải nói nữa. Anh hiểu tính tôi mà, con người tôi công tư phân minh. Anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ đến chữa trị cho công chúa Margarita ngay, nhưng tôi không thể bảo đảm phương pháp chữa trị của tôi hữu hiệu”, Anna thở ra một hơi, nói.
“Tốt quá rồi!”, Jesse kích động, liên tục reo lên: “Bọn họ sẽ vui lắm! Tôi sẽ nói bọn họ chuẩn bị đi đón cô ngay!”.
“Không cần đâu, chỗ tôi đang ở cách Hiệp hội Y tế không xa, các anh hãy chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật bất cứ lúc nào”.
Anna nói xong thì cúp máy.
“Sao thế?”, Lâm Chính liếc nhìn cô ta, hỏi.
“Công chúa Margarita xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi xem xem”.
“Người của Hiệp hội Y tế gọi cô đến đó sao?”.
“Người của Hiệp hội Y tế nhờ Jesse gọi điện thoại cho tôi”.
“Cô có thể không đi, nếu công chúa chết, Hiệp hội Y tế cũng xong đời, đây là cơ hội tốt để cô trả thù bọn họ”.
“Phải… Nhưng mà thầy à… Nếu đổi lại là thầy, thầy sẽ vì trả thù mà hi sinh tính mạng của một người vô tội sao? Rõ ràng chúng tôi có thể cứu cô ấy!”.
“Có thể là vậy”, Lâm Chính không cần suy nghĩ mà nói.
Anna lập tức á khẩu.
“Được rồi không nói nữa, thầy à, tôi tới Hiệp hội Y tế xem sao đã”.
“Chuyến bay năm giờ chiều của chúng ta!”.
“Yên tâm, tôi sẽ không đến muộn đâu!”.
Anna nói, sau đó vội vã mặc áo khoác, chạy về phía Hiệp hội Y tế.
Lâm Chính lắc đầu, lặng lẽ thu dọn hành lý.
Anna chạy nhanh đến Hiệp hội Y tế.
Lúc này, bên ngoài Hiệp hội Y tế đã nhốn nháo đầy những người, nhiều người dân và phóng viên tụ tập vây xem. Ngoài ra còn có không ít người của chính phủ đến, đại diện của hoàng gia cũng đang trên đường đến đây.
“Là cô Anna!”.
“Cô Anna đến rồi!”.
Tiếng hô hoán vang lên.
“Người phụ nữ ác độc này, thế mà cũng có mặt mũi đến đây!”.
“Lúc sáng để cô ta chạy mất, lần này không thể để cô ta chạy nữa!”.
“Cô ta phải bị trừng trị!”.
Vài người phẫn nộ hét lên.
Trong mắt bọn họ, Anna là kẻ bán nước, đương nhiên sẽ không nhẹ tay với cô ta.