“Thật sao?”, Chu Quý sửng sốt.
“Sao thế? Anh không biết à? Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa thích Tô Nhu. Chuyện này cả Giang Thành đều biết. Mã Hải quen Lâm Chính là đương nhiên vì ông ta muốn tiếp cận anh ta để tạo cơ hội cho chủ tịch Lâm. Dù gì thì hiện tại Tô Nhu và Lâm Chính cũng là vợ chồng về mặt pháp luật mà. Chủ tịch Lâm dù có một tay che trời và giàu có cỡ nào thì cũng phải nhượng bộ trước pháp luật chứ. Cách tốt nhất là ra tay với chính kẻ vô dụng đó”, Trung Hồng cười nói.
Chu Quý nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên: “Hóa ra là vậy à!”
“Vì vậy, anh đi cầu xin Lâm Chính có tác dụng gì chứ? Đó chỉ là một kẻ giả bộ ra oai rồi bán đứng vợ mình mà thôi”, Trung Hồng nói.
“Thế nhưng…trước đó Mã Hải vẫn giúp anh ta mà. Nếu tôi mà đắc tội nữa, anh ta lại chạy đi to nhỏ với Mã Hải thì nhà họ Chu sẽ đen lắm”, Chu Quý khóc dở mếu dở.
“Vậy nhà họ Chu sợ Dương Hoa mà không sợ nhà họ Trung à?”, Trung Hồng nheo mắt hỏi anh ta.
Chu Quý run rẩy, vội vàng nói: “Anh Trung, anh đừng hiểu lầm. Tôi luôn đứng về phía anh mà”.
“Nếu đã vậy thì giờ tôi muốn anh bước tới tát cho Lâm Chính hai bạt tai. Anh có dám làm không?”, Trung Hồng cười nói.
“Hả? Điều này…”, Chu Quý run rẩy, không biết phải làm thế nào.
“Sao? Không chịu à?”
“Không phải…nhưng Trung Hồng, hai người này không phải là khách của anh sao? Sao giờ lại thành ra thế này vậy?”, Chu Quý cố nặn ra một nụ cười.
“Trước đây bọn họ là khách của tôi, còn giờ không phải nữa! Hơn nữa tôi hỏi anh, anh có làm hay không?”
Chu Quý trầm mặt. Anh ta không phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không nhận ra Trung Hồng muốn trị cả Tô Nhu và Lâm Chính. Rõ ràng là Trung Hồng không muốn diễn nữa. Anh ta muốn ép Tô Nhu. Giờ anh ta muốn Chu Quý đưa ra quyết định như vậy thực ra là vì muốn Chu Quý thể hiện bản thân mình.
Trung Hồng đã quyết tâm có được Tô nhu bằng được. Chủ tịch Lâm có tình ý với Tô Nhu, vậy thì không còn gì phải nghi ngờ nữa, Trung Hồng muốn đối đầu với cả tập đoàn Dương Hoa.
Nhà họ Trung không hề sợ Dương Hoa. Thứ nhất là Dương Hoa ở Giang Thành, khá xa xôi, không làm gì được nhà họ Trung ở đây. Thứ hai, nói về thực lực doanh nghiệp thì nhà họ Trung cũng không hề kém Dương Hoa. Công tử nhà họ Trung mà muốn tuyên chiến thì có thực lực nào ở Hạ Kinh dám đối đầu chứ.
Chu Quý suy nghĩ một lúc rồi thầm nghiến răng: “Nếu như ông già nhà tôi mà biết tôi vì chuyện này đắc tội với anh thì chắc chắn cũng không muốn. Nhà họ Trung và Dương Hoa, chắc chắn ông già nhà tôi sẽ chọn nhà họ Trung. Trung Hồng! Tôi sẽ làm!”
“Tốt. Chu Quý, không uổng làm bạn với anh”, Trung Hồng mỉm cười vỗ tay.
Chu Quý bước tới vài bước, đứng ngay trước mặt Lâm Chính.
“Trước đó tôi đã xin lỗi anh rồi, nhưng anh không chấp nhận”, Chu Quý lạnh giọng.
“Lời xin lỗi không chút thành ý thì khác gì là không xin lỗi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Vì vậy, anh muốn đối đầu với nhà họ Chu đúng không?", Chu Quý đanh giọng. Lâm Chính không nói gì, chỉ ung dung nhìn anh ta.
“Cái thứ cho má, nể mặt mà không biết điều à?”, Chu Quý tức giận, đưa tay ra định tát Lâm Chính. Thế nhưng tay anh ta còn chưa chạm được vào mặt Lâm Chính thì Lâm Chính đã giáng cho anh ta một phát.
Bốp! Chu Quý lùi về sau, một bên mặt hằn một vết bàn tay to đùng và lập tức sưng vù.
“Anh…dám đánh tôi?”, Chu Quý nghiến răng.
“Có gì mà không dám?”
“Được…lắm! Đồ thối tha này. Là các người chán sống đấy nhé”, Chu Quý nổi giận, định lao về phía Lâm Chính.
“Dừng tay”, Hàn Nam không nhịn được nữa bèn quát lên.
“Chú Nam, chuyện này không liên quan gì tới chú hết”, Chu Quý gào lên.
“Xem ra moi người chọn tập đoàn Trung Thập chứ không chọn Dương Hoa đúng không?”, Hàn Nam lạnh giọng.
“Sao? Ông định chọn Dương Hoa à?”, Trung Hồng cười nói.
Sắc mặt Hàn Nam trông mất tự nhiên. Ông ta chỉ khẽ nói: “Tôi không chọn ai cả. Tôi chỉ muốn hai người bạn của tôi được an toàn”.
“Hàn Nam, tôi thấy ông tuổi cũng cao rồi nên mới lịch sự với ông. Ông không thích thể diện thì thôi vậy. Nếu hôm nay ông làm tôi tức giận thì tôi cũng sẽ xử lý ông luôn đấy”, Trung Hồng ung dung lên tiếng.
Giọng điệu cũng bá đạo gớm. Hàn Nam tối sầm mặt.
“Sao? Cậu định động cả vào tôi à?”
“Ông tránh qua một bên thì tôi sẽ không động vào ông!”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy thì sau này…đừng ở Hạ Kinh nữa, tìm chỗ khác kiếm cơm đi”, Trung Hồng nói bằng vẻ vô cảm.
Hàn Nam tức giận, bước vài bước về phía Trung Hồng và nhìn chăm chăm anh ta. Trung Hồng chua mày.
“Tôi bằng này tuổi rồi mà còn bị một kẻ vắt mũi chưa sạch như cậu uy hiếp sao. Cậu…nói lại thử xem”, Hàn Nam hừ giọng. Trung Hồng im lặng, đôi mắt ánh lên sự tức giận.
“Người đâu”, Hàn Nam quát lớn.
“Thưa ông”.
“Đi lấy xe của tôi đưa cô Tô và cậu Lâm về Giang Thành. Ai dám ngăn lại thì xử lý luôn! Bất kể là ai, người nhà nào, rõ chưa?”, Hàn Nam lên tiếng.
“Điều này…thưa ông…”
“Mau đi”, Hàn Nam gầm lên.
Người kia không dám cãi lại, chỉ gật đầu và lái xe tới: “Hai vị,mời lên xe”.
Tô Nhu vẫn còn đang hoang mang. Cô nhình chiếc xe, không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì giục.
“Tô Nhu, lên xe đi!”
“Nhưng…chuyện ở đây…”
“Chúng ta cũng không quản được đâu, rời khỏi đây rồi tính”.
“Vậy…thôi được”, Tô Nhu gật đầu, thế nhưng vẫn cố gắng nói với Hàn Nam một câu: “Cảm ơn ông!”
“Không có gì”, Hàn Nam lắc đầu.
Sau đó cửa xe đóng lại, chiếc Bently rời đi. Trung Hồng nheo mắt nhìn chiếc xe và rồi lại nhìn Hàn Nam. Anh ta nhếch miệng cười dữ tợn: “Hàn Nam, đây là lựa chọn của ông đấy nhé. Đừng có hối hận!”
“Tôi bằng này tuổi rồi chưa bao giờ làm chuyện gì phải hối hận cả”.
“Vậy thì có khả năng lần này ông sẽ hối hận đấy”, Trung Hồng cười lạnh lùng, phất tay và lên xe rời đi…