Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 891

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đây là con trai nuôi của Thu Yến à?”.

“Trông vẻ ngoài cũng tạm được”.

“Vẻ ngoài tạm được thì đã sao? Không phải vợ vẫn chạy theo người khác hay sao?”.

“Ha, chuyện đó chỉ có thể trách bản thân anh ta không có bản lĩnh, không giữ được người vợ xinh đẹp như vậy!”.

“Cũng đáng thương thật! Chuyện vợ mình lén phén với người khác làm cả thành phố sôi sục, truyền đến cả Yên Kinh, anh ta lại không làm được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn, cũng không biết thời gian này anh ta làm sao sống”.

“Tôi không biết thời gian này anh ta làm sao sống, nhưng tôi biết tấm lòng anh ta chắc chắn rất rộng rãi. Nếu đổi lại là tôi, một là ly hôn, không thì băm gã đàn ông dụ dỗ vợ mình kia ra”.

“Ha, đồ ngốc, nếu anh ta ly hôn thì anh ta ăn cái gì? Anh không biết anh ta là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám, sau khi ở rể nhà người ta, ngày nào cũng du thủ du thực, không làm gì cả à? Anh bảo anh ta ly hôn? Thế chẳng phải bảo anh ta đi chết sao?”.

“À… hóa ra là vậy à?”.

“Huống hồ, đó còn là Chủ tịch Lâm, anh ta dám đánh người ta? Anh ta có lá gan đó không? Kẻ vô dụng như anh ta động vào Chủ tịch Lâm được sao?”.

“Cũng phải nhỉ”.

Người nhà họ Lương đi ngang qua châu đầu ghé tai, ai nấy len lén nhìn Lâm Chính, lời bàn tán không ngừng vang lên.

Lâm Chính không cảm thấy gì, nhưng Lương Huyền Mi lại không chịu nổi.

“Mấy người đang nói cái gì vậy? Im cái mỏ thối của mấy người lại!”, Lương Huyền Mi nổi giận mắng chửi.

Đám người nhà họ Lương nhíu mày, nhưng không cãi cọ với cô ta, mà lựa chọn rời đi.

“Anh cả, anh đừng quan tâm đến bọn họ. Đám người đó bình thường ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì thích xuyên tạc này nọ! Chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ”, Lương Huyền Mi an ủi.

“Yên tâm, anh không để ý, mấy chuyện này anh nghe nhiều rồi”, Lâm Chính cười nói.

Lương Huyền Mi gật đầu.

Thật ra trong lòng cô ta rất sáng tỏ.

Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, gì mà dan díu với Tô Nhu? Đó là vợ của anh, cần phải dan díu hay sao?

Hai người đi vào một sân nhà mà gia đình Lương Thu Yến ở.

Lúc này, trong sân thoảng mùi hương thức ăn.

“Chị, chị về rồi à?”.

Một giọng nói hơi nũng nịu vang lên, sau đó thì thấy một bóng người thanh xuân tươi trẻ từ trong nhà chạy ra, nhào vòng lòng Lương Huyền Mi, không ngừng dụi đầu.

Lương Huyền Mi hơi xấu hổ, âm thầm liếc nhìn Lâm Chính, má đỏ bừng, vội hạ thấp giọng: “Được rồi Tiểu Điệp, đừng làm nũng nữa, anh cả ở đây kia mà”.

“Anh Quản Trạch đến rồi sao? Sao em không thấy anh ấy?”, Lương Tiểu Điệp tò mò nhìn quanh.

“Anh Quản Trạch không đến, mà là anh Lâm Chính đến! Em mau gọi mọi người ra đi”, Lương Huyền Mi nói.

“Lâm Chính?”.

Lương Tiểu Điệp liếc nhìn người bên cạnh, cô ta đã thấy Lâm Chính từ trước, chỉ là cố tình phớt lờ mà thôi, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng: “Không phải là con rùa ăn bám bị cắm sừng đây sao, anh ta không xứng làm anh cả của em! Chị, em cần mặt mũi, nếu chuyện này truyền tới trường em, em sẽ bị bạn học cười chết mất”.

“Em nói gì?”.

Lương Huyền Mi biến sắc, lập tức nghiêm túc quát mắng: “Không được mất lịch sự như vậy! Cái gì mà cắm sừng với không cắm sừng? Không được nói bậy!”.

“Chị, em cũng không nói sai, chị hung dữ với em làm gì. Mọi người đều biết mà, trên mạng ngày nào cũng có người đồn vợ anh ta dan díu với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, đầu trang mạng xã hội còn thấy đầy ra đó…”, Lương Tiểu Điệp ấm ức nói.

“Em… em còn nói nữa? Con nhỏ chết tiệt này!”, Lương Huyền Mi tức đến mức run rẩy cả người, chỉ muốn tát cho con nhỏ này một cái.

Lúc này, trước cửa nhà xuất hiện một bóng người.

Chính là Lương Thu Yến.

“Ồ, con trai, con đến rồi à? Nào nào, bên ngoài lạnh, mau vào nhà đi, chuẩn bị ăn cơm thôi!”, Lương Thu Yến vội vàng kéo tay Lâm Chính, nói.

“Mẹ, gần đây mẹ có ổn không?”, Lâm Chính cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nói.

“Ổn… Ổn… Mẹ ổn lắm! Con trai, con đói chưa? Mau vào trong ngồi! Vào đây!”.

Lương Thu Yến cười nói, sau đó kéo Lâm Chính vào nhà.

“Ồ, Tiểu Chính đến rồi à? Nào nào, hôm nay hai chúng ta uống một ly!”, Lương Phong Nghiêm bưng canh từ phòng bếp ra, sau đó lấy một chai Lại Mao ở trên giá bên cạnh, cười nói.

“Được ạ”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Cái gì thế, sao phải tốt với anh ta như vậy, đúng thật là!”.

Lương Tiểu Điệp bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.

“Con nói gì vậy, mau múc chén canh cho anh cả con đi!”, Lương Thu Yến nghiêm túc nói.

“Mẹ…”, Lương Tiểu Điệp không chịu.

“Đi mau!”.

“Hừ!”.

Lương Tiểu Điệp bĩu môi, buồn bực cầm chén trên bàn lên múc canh.

Cả nhà ăn trong vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có một chuyện khiến Lương Thu Yến không ngừng lầm bầm là con trai cả Lương Quản Trạch và con trai thứ hai Lương Bình Triều chưa quay về.

“Hai thằng nhóc đó không biết lại chạy đi đâu! Mặc kệ bọn chúng, nào nào, Tiểu Chính, chúng ta cạn thêm một ly!”.

“Vâng! Cạn!”.

Lâm Chính cười đáp, cũng uống một ly.

Nhưng cơ thể anh ngâm trong rượu thuốc nhiều năm, rượu bình thường đối với anh mà nói từ lâu đã không còn cảm giác gì, vài ly rượu vào bụng, sắc mặt vẫn không đổi.

“Ái chà, không nhìn ra thằng nhóc con cũng uống giỏi lắm chứ!”, Lương Phong Nghiêm vô cùng kinh ngạc.

“Bố nuôi, con sắp say rồi…”, Lâm Chính cười nói.

“Người không uống say mới nói như vậy! Thằng nhóc con chắc chắn còn đang giấu giếm! Xem ra hôm nay bố phải thể hiện chút bản lĩnh thật sự!”, Lương Phong Nghiêm nói, sau đó lại lấy một chai rượu ra, bắt đầu đổi ly thành chén.

“Bố, đừng uống nữa, bố uống ít thôi”.

Lương Huyền Mi ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng không có tác dụng gì mấy.

Lần này Lương Phong Nghiêm đã nổi lên lòng đấu tranh với Lâm Chính.

Một tiếng sau, cuối cùng Lương Phong Nghiêm cũng không chống đỡ nổi nữa, rầm một tiếng, nằm úp sấp xuống bàn, ngáy khò khò.

Lương Huyền Mi tỏ ra bất đắc dĩ.

Lương Thu Yến đang bận rộn trong phòng bếp cũng ló đầu ra, cười gượng liên tục.

Lâm Chính đứng dậy, dìu Lương Phong Nghiêm vào phòng nghỉ ngơi.

“Bố rất ít khi uống với người khác đến mức say thế này”, Lương Huyền Mi bất lực nói.

“Hôm nay chắc bố vui lắm nhỉ”.

Lâm Chính cười nói.

Lương Huyền Mi bất lực thở dài, chỉ đành gật đầu.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy bố mình vui như vậy.

Nhìn bầu không khí vui vẻ, trong lòng Lương Huyền Mi cũng rất vui.

Lúc này, Lương Tiểu Điệp đã về phòng từ sớm đột nhiên mở cửa phòng, xách cặp xách đi ra ngoài.

“Tiểu Điệp, em đi đâu vậy?”, Lương Huyền Mi lên tiếng hỏi.

“Chị, chiều em còn có tiết học, tất nhiên là đi đến trường rồi”, Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi đầy u oán, nói.

“Thế à… Chị đưa em đi, em đi một mình chắc chắn không an toàn”.

“Không cần đâu chị, em tự nghĩ cách đi đường vòng là được. Nếu chị còn gây xung đột với bọn họ, vậy thì… vậy thì ảnh hưởng không tốt cho gia tộc của chúng ta. Đến lúc đó, gia chủ lại giáo huấn cả nhà chúng ta, chị cũng gặp xui xẻo…”, Lương Tiểu Điệp khó xử nói.

“Chuyện này…”, Lương Huyền Mi do dự.

Lâm Chính không hiểu ra sao, lên tiếng: “Sao vậy?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio