Cung Hỉ Vân vội vàng rời khỏi nhà họ Lương.
Từ Thiên thì đứng bất động bên cạnh Lâm Chính.
Người nhà họ Lương đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhất là Lương Hổ Khiếu.
Ông ta vốn chỉ muốn chuyển hỏa lực của Lệ Vô Cực và thần y Lâm sang người bọn họ, để nhà họ Lương trở thành khán giả đứng xem trên bờ.
Nhưng bây giờ thì hay rồi…
Nhà họ Lương trở thành khán giả, nhưng không phải ngồi trên bờ xem trận đấu, mà nằm luôn ở trung tâm hố lửa…
Sắc mặt Lương Hổ Khiếu âm trầm, tỏ vẻ giận dữ.
Ông ta cảm thấy mình đã bị thần y Lâm trêu đùa trong lòng bàn tay.
Nhưng dù có lửa giận ngút trời, ông ta cũng không dám làm gì thần y Lâm…
“Anh cả, làm sao bây giờ?”.
Lương Khánh Tùng ghé lại gần, nhỏ giọng nói.
“Bọn họ muốn đánh, thì chỉ có thể thuận theo bọn họ vậy”, Lương Hổ Khiếu mặt không cảm xúc đáp.
“Nhưng… thần y Lâm này đúng là ức hiếp người quá đáng, cậu ta rõ ràng là muốn phá nhà họ Lương ta mà”, Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi.
Những người nhà họ Lương ở bên cạnh cũng tỏ vẻ phẫn nộ.
“Cậu ta muốn phá nhà họ Lương thì chúng ta có cách gì chứ? Lúc này thì chỉ có thể từ bỏ một số thứ thôi. Lập tức bảo người mang những đồ quan trọng đi, di chuyển hòn non bộ phong thủy do đại sư Ngô tặng, mấy cây linh hoa linh thảo quý hiếm cũng nhổ hết đi… Đúng rồi, nơi này cách nhà thờ tổ gần quá, ưu tiền mang hết bài vị tổ tiên đi trước, tuyệt đối không được để bọn họ làm hỏng bài vị của tổ tiên, rõ chưa?”, Lương Hổ Khiếu trầm giọng quát.
“Vâng, anh cả”.
Người nhà họ Lương bắt đầu bận rộn.
“Xem ra thần y Lâm cố ý nhằm vào nhà họ Lương chúng ta, anh cả, anh phải trút giận cho bọn em đấy”, Lương Khánh Tùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chú yên tâm, chúng ta sẽ trả thù”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt: “Bây giờ tốt nhất cậu ta hãy cầu nguyện có thể thắng được Lệ Vô Cực đi! Nếu cậu ta thua, trở thành chó nhà có tang… thì đừng trách chúng ta nhổ cỏ tận gốc”.
Lương Khánh Tùng nghe thấy thế thì hai mắt sáng lên.
Đúng vậy…
Nhà họ Lương không phải là không có cơ hội xử lý thần y Lâm.
Nếu thần y Lâm thua, thì đó chính là lúc để tính tổng nợ với cậu ta, lấy lòng Hiệp hội Võ thuật và Lệ Vô Cực.
“Họ Lâm kia, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem đi!”.
Lương Khánh Tùng thầm nhủ.
Thời gian dần trôi qua.
Nhưng bầu không khí trong đại sảnh nhà họ Lương vẫn vô cùng ngột ngạt.
Mỗi người đang đứng trong đại sảnh đều cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Dường như lúc này, trái tim cũng đập chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Không ít người túa mồ hôi trán.
Mặc dù đang là tháng …
Không biết đã qua bao lâu.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở cổng.
Mọi người quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân rời đi trước đó đã quay về.
Nhưng đằng sau cô ta trống không, không hề có ai đi cùng.
Ai nấy đều sửng sốt.
Lẽ nào… Lệ Vô Cực không đến?
Cung Hỉ Vân không mời được hắn đến sao?
Chắc không phải Lệ Vô Cực khinh không thèm đến đấy chứ?
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng thầm vui mừng.
Ít nhất thì nhà họ Lương cũng giữ được rồi.
Nhưng đúng lúc mọi người rời mắt khỏi Cung Hỉ Vân, thì bỗng phát hiện trong đại sảnh có thêm một người…
Đó là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, sát khí bức người.
Mái tóc hắn trắng phơ, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, mặc áo dài màu đen, chẳng khác nào một cây súng, đứng thẳng tắp trước mặt Lâm Chính.
Bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh bỗng lan ra.
Lệ Vô Cực!
Hắn… đã đến!
Hơn nữa còn xuất hiện trong đại sảnh không một tiếng động.
Chẳng khác nào ma quỷ!
Ánh mắt mọi người không khỏi run rẩy, da đầu tê dại.
Lương Hổ Khiếu đứng phắt dậy, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Còn Lâm Chính vẫn bình thản ngồi uống trà, mày còn không nhíu, dường như không hề chú ý đến người mới đến…
“Tôi đến rồi đây! Sao nào? Đánh ở đây sao?”.
Lệ Vô Cực lên tiếng.
Giọng nói bình thản sặc mùi thách thức.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, lại châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi mới khàn giọng nói: “Ừm… đánh ở đây đi! Nhanh chóng giải quyết cho xong, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc em gái tôi!”.
“Được!”.
Lệ Vô Cực gật đầu, sau đó lùi lại mấy bước, nhấc một tay lên, giơ lòng bàn tay về phía Lâm Chính: “Ra tay đi!”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên cạnh một cái.
Hai người họ hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi đại sảnh, ra hẳn ngoài cổng nhà họ Lương.
Dường như Lương Hổ Khiếu cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng quát: “Tất cả mọi người rời khỏi đây, mau lên!”.
“Sao vậy gia chủ?”.
Vẫn còn người nhà họ Lương không hiểu ý, lập tức hỏi lại.
“Đừng hỏi nhiều nữa, ra ngoài! Tất cả ra ngoài!”.
Lương Hổ Khiếu gầm lên, rồi cũng rời khỏi đại sảnh.
Đám người nhà họ Lương vội vàng lùi lại.
Chẳng mấy chốc, trong đại sảnh rộng lớn nhà họ Lương chỉ còn lại Lâm Chính và Lệ Vô Cực…
“Có thể bắt đầu được chưa?”.
Thấy Lâm Chính vẫn ngồi trên ghế hút thuốc, Lệ Vô Cực nhíu mày, trầm giọng nói.
“Lúc nào cũng được”.
Lâm Chính đáp.
Ánh mắt Lệ Vô Cực lạnh như băng.
Không có bất cứ lời nói thừa thãi nào!
Không có bất cứ lời nào khách sáo nào!
Hắn là thiên kiêu đấy!
Hơn nữa còn là thiên kiêu xếp hạng cao hơn cả Lâm Chính!
Hành động này của Lâm Chính rõ ràng là khinh thường hắn!
Hắn cũng không khách sáo nữa, cơ thể nhúc nhích, rồi biến mất trong nháy mắt.
Khi hắn xuất hiện trở lại, chỉ thấy người hắn hóa thành tàn ảnh, một cánh tay đánh mạnh về phía lồ ng ngực Lâm Chính.
Vù!
Cuồng phong nổi lên!
Đòn tấn công này vừa nhanh vừa mạnh, chấn động mặt đất, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng trong khoảnh khắc cánh tay hắn hạ xuống, ngón tay Lâm Chính động đậy, đầu thuốc lá đang kẹp trong tay bỗng bay ra, đánh vào cánh tay của Lệ Vô Cực.
Đầu thuốc lá không gây ra bao nhiêu lực xung kích.
Nhưng… nó lại đánh đúng huyệt tê trên cánh tay Lệ Vô Cực một cách chuẩn xác. Trong nháy mắt, cánh tay Lệ Vô Cực tê rần, sức mạnh giảm đi hơn nửa.
“Hử?”.
Ánh mắt Lệ Vô Cực bỗng lạnh đi, bất ngờ thu tay lùi lại.
Lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên ghế lại lao vèo tới, một tay ngoắc lấy cánh tay Lệ Vô Cực, ném thật mạnh hắn ra tít xa.
Sức mạnh khổng lồ được giải phóng.
Vèo!
Lệ Vô Cực bay ngược trở lại, đụng vào chậu cây ở cửa khiến nó nát vụn, rồi nặng nề ngã xuống sân ở bên ngoài đại sảnh.
Người nhà họ Lương đứng trên tường nhìn thấy thế thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Nhanh quá, tôi không thể nhìn thấy động tác của bọn họ!”.
“Đây chính là trận chiến thiên kiêu sao?”.
Ai nấy đều há hốc miệng.
Lâm Chính tiếp tục lao về phía Lệ Vô Cực.
Nhưng Lệ Vô Cực đang nằm dưới đất không hề bị ảnh hưởng, hắn chống tay đứng thẳng người dậy, hai tay giơ lên, phản công đánh lại Lâm Chính.
Quyền cước giao đấu, hai người đánh ra vô số quyền ảnh cước ảnh, tấn công đối phương mãnh liệt.
Mỗi cú đấm đều có thể xuyên qua một tấm thép!
Bốp! Bốp! Bốp!
Một loạt những âm thanh như sấm đánh vang lên không dứt trong nhà họ Lương.
Cả nhà họ Lương đều chấn động.
Không chỉ nhà họ Lương, mà cả Yên Kinh cũng chấn động!
Đã có người nhà họ Lương lan truyền chuyện hai thiên kiêu đang giao chiến ra ngoài.
Nhất thời, vô số người của giới võ đạo ùa tới nhà họ Lương như điên…