Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 948

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lệ Vô Cực không ngờ rằng hắn vất vả cứu sư phụ ra mà kết quả cuối cùng vẫn như vậy…

Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ phụp xuống trước mặt sư phụ, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Từ nhỏ hắn đã mồ côi, được sư phụ đưa về Kỳ Lân Môn, dạy học võ, nuôi lớn khôn. Đối với hắn sư phụ không chỉ là thầy mà còn là cha. Giờ tận mắt chứng kiến sư phụ thành ra thế này, hắn cảm thấy như con vạn dao đâm thấu tâm can.

“Sư phụ”, Lệ Vô Cực đau khổ gào thét.

“Vô Cực…không sao. Sư phụ tuổi cũng cao rồi, sống tới từng này tuổi cũng là đủ lắm rồi. Còn sống tiếp cũng vô nghĩa lắm”, Kinh Mẫn yếu ớt lên tiếng.

“Thế nhưng Vô Cực vẫn chưa báo hiếu được cho sư phụ…”

“Sư phụ biết, con là đứa bé ngoan. Mặc dù tính tình có phần quá kích, hành sự lỗ m ãng nhưng con là người tốt…Vô Cực à, con đi lên nhận tội với người của Kỳ Lân Môn, sau đó giao thi thể của sư phụ cho bọn họ. Thần y Lâm đã nói không nên động vào cơ thể của sư phụ thì hãy để người của Kỳ Lân Môn động vào, cũng coi như cách ông trời trừng phạt họ, khụ khụ…”, Kinh Mẫn vừa nói vừa ho khù khụ.

Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức kéo Lệ Vô Cực ra cửa hang.

“Thần y Lâm, anh làm gì vậy?”, Lệ Vô Cực giãy giụa.

“Tình hình của sư phụ anh cực kỳ nghiêm trọng. Anh không những không được tới gần, không được chạm vào mà thậm chí còn không được dính nước bọt của ông ấy. Tôi chỉ sợ anh bị lây bệnh”, Lâm Chính trầm giọng.

Lệ Vô Cực đấm mạnh vào vách núi, nghiến răng ken két.

“Ngoài ra đối với Kinh trưởng lão, tôi không nghĩ ông nên làm như vậy. Nếu như có người nào đó của Kỳ Lân Môn truyền bệnh này ra ngoài thì sẽ gây ra vấn đề rất lớn. Ân oán cá nhân, không nên gây ảnh hưởng tới cộng đồng. Huống hồ, đệ tử của Kỳ Lân Môn cũng là những người vô tội”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thần y Lâm nói đúng…là do tôi…gây họa rồi..”, Kinh Mẫn yếu ớt lên tiếng. Thế nhưng dù vậy thì Lâm Chính vẫn có thể nghe ra sự oán hận trong giọng nói của ông ấy.

“Hơn nữa giờ đi đầu hàng, chưa chắc Lưu Quy đã tha cho Vô Cực. Con người như ông ta đã dám ra tay thì chắc chắn là sẽ nghĩ tới việc diệt cỏ tận gốc. Thiên phú của Vô Cực thì ông cũng biết đấy. Lưu Quy vì sao không giết ông? Ông cho rằng chỉ đơn giản là vì không muốn người khác dị nghị sao? Ông lầm rồi, mục đích chính của ông ta vẫn là muốn dụ Vô Cực về, sau đó diệt cỏ tận gốc. Thế nên ngay từ khi cuộc chiến diễn ra, đã không tồn tại cái gọi là đầu hàng rồi. Nếu bọn họ không chết thì hai người sẽ chết”, Lâm Chính nói.

Lệ Vô Cực co đồng tử. Kinh Mẫn không nói gì, chỉ khẽ mở mắt. Thực ra làm gì ông ta không biết điều đó.

Chỉ là ông ta không chịu thừa nhận mà thôi

“Kinh trưởng lão, chúng tôi không thể đưa ông đi tiếp được, có khả năng…ông phải ở lại đây thôi”, Lâm Chính nói.

“Anh nói gì?”, Lệ Vô Cực trừng mắt nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, ý của anh…là gì? Anh định bỏ sư phụ tôi ở đây sao?”

“Chúng ta không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu!”

Không thể chữa trị được cho Kinh Mẫn. Đưa ông ta đi cũng chết, hơn nữa, Lâm Chính cũng không thể chạm vào ông ta…

“Anh…được! Nếu đã vậy thì tôi cũng ở đây! Thần y Lâm, anh muốn đi thì đi đi”, Lệ Vô Cực gào lên.

“Tôi không phản đối điều này. Mục đích tôi tới Kỳ Lân Môn là để tìm Thiên Huyền Thảo! Nếu anh vẫn cứ cố chấp muốn ở lại cùng sư phụ thì đó là việc của anh”, Lâm Chính chẳng buồn khuyên can Lệ Vô Cực nữa.

“Vô Cực”, Kinh Mẫn lên tiếng. Nhưng vừa lên tiếng thì ông ta lại ho khù khụ.

“Sư phụ!”, Lệ Vô Cực lập tức lao tới.

“Con đừng tới đây”, Kinh Mẫn vội vàng bụm miệng. Lệ Vô Cực khựng bước, hai mắt trố tròn.

“Sư phụ…”

“Nghe đây, từ giờ trở đi, không được phép đến gần sư phụ trong phạm vi ba mét, nếu không, sư phụ không có người đồ đệ như con”, Kinh Mẫn thều thào nói.

“Nhưng…sư phụ…”

“Sao, con muốn không nghe lời sư phụ phải không?”

“Không phải…”

“Đã là đệ tử thì nghe theo lời của sư phụ đi. Lát nữa con cùng cậu Lâm xuống núi, rời khỏi Kỳ Lân Môn, đi càng xa càng tốt".

“Sư phụ…”, Lệ Vô Cực quỳ xuống, nước mắt rưng rưng.

Kinh Mẫn nhìn Lệ Vô Cực. Ông cụ cũng rưng rưng rồi quay qua nói với Lâm Chính: “Cậu Lâm, tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi không?”

“Ông nói đi”, Lâm Chính nói.

“Võ công của Vô Cực là do…ai phế bỏ vậy?”, Kinh Mẫn hỏi.

“Tôi”, Lâm Chính nói thẳng.

Kinh Mẫn im lặng một lúc rồi trầm giọng: “Vậy à...vậy cũng tốt. Không có võ công, Vô Cực sau này sẽ là người bình thường, sống một đời bình thường, đối với thằng bé có khi lại là chuyện tốt”.

“Tôi có thể hồi phục võ công cho anh ta”, Lâm Chính nói. Dứt lời Vô Cực vội ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt rực lửa.

“Trong khu cấm địa, tôi tìm được không ít kỳ hoa dị thảo, trong đó có loại có thể phục hồi được kinh mạch của anh”, Lâm Chính nói.

“Thật sao? Thần y Lâm, xin hãy giúp tôi hồi phục lại võ công”, Vô Cực vội vàng nói.

“Thần y Lâm, coi như tôi cầu xin cậu, đừng hồi phục võ công cho Vô Cực. Một khi thằng bé hồi phục rồi, chắc chắn sẽ đi tìm Kỳ Lân Môn báo thù. Như vậy chẳng khác gì hại chết nó”, Kinh Mẫn vội vàng ngăn lại. Cơn kích động khiến ông ta ho ác liệt hơn.

“Sư phụ, tại sao…”

“Vô Cực, sư phụ hiểu tính cách của con nên muốn tốt cho con. Con không nên học võ, không nên…”

Kinh Mẫn vừa nói vừa run rẩy lấy từ trong người ra một cuốn sách nhàu nát đặt dưới đất.

“Đây là mật tịch mà tôi tìm thấy bên trong địa lao của Kỳ Lân Môn, là tuyệt học đã thật truyền từ lâu “Kỳ Lân Biến”, Kinh Mẫn nói bằng giọng chua chát.

“Kỳ Lân Biến sao?”, Vô Cực tái mặt, kêu lên: “Sư phụ, đây là võ học tối cao của bẩn môn, nó…sao lại nằm trong tay sư phụ?”

“Tất cả là tạo hóa. Truyền nhân cuối cùng của Kỳ Lân Biến chính là chưởng môn nhiệm kỳ trước của chúng ta – Vương Thế Phong. Thế nhưng Vương Thế Phong bị chưởng môn bây giờ mưu hại cướp ngôi, bị đẩy vào địa lao. Trước khi chết, ông ấy đã lén lút ghi chép lại mật tịch Kỳ Lân Biến và giấu trong địa lao. Vị trí giấu sách lại nằm đúng chỗ mà sư phụ đào lỗ chuột”.

“Hóa ra là vậy…Đám chưởng môn và Lưu Quy vì tìm kiếm Kỳ Lân Biến mà đã tốn rất nhiều năm. Vậy nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Họ không ngờ rằng sư phụ lại có được nó…”

“Đáng tiếc, thiên phú của sư phụ không đủ, hơn nữa cơ thể đã suy yếu nên không thể tu luyện được Kỳ Lân Biến. Vì vậy sư phụ định giao cuốn này cho cậu Lâm. Cậu Lâm cỡ bằng tuổi con nhưng lại đánh bại được con, hơn nữa y thuật cao siêu, có thể thấy thiên phú của cậu ấy hơn người. Thần y Lâm, cuốn Kỳ Lân Biến này rất phù hợp với cậu. Vì vậy, mong cậu nhận lấy!”

Kinh Mẫn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio