Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

chương 951: chúng tôi không bán mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vách đá cheo leo nhưng đệ tử của Kỳ Lân Môn đều là những kẻ có võ nên di chuyển khá nhanh về phía khe núi.

Lệ Vô Cực không còn võ công nhưng vẫn còn sức mạnh thể xác. Hắn nhìn hai bên, rồi nhìn số phiến đá rơi xuống, lập tức chộp lấy những hòn đá này và ném xuống.

Bụp.

Hắn chộp một hòn đập vào tay của một đệ tử. Tên đệ tử cảm thấy tê dại, không nắm chặt được vào hốc đá thế là rơi xuống.

“Á!”,tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khe Phi Ưng.

“Cái gì?”, những kẻ khác thất sắc, vội vàng nhìn kẻ vừa rơi xuống. Kẻ này rơi xuống đáy, bụi bay mịt mù, bất động. Cả đám sợ hết hồn.

“Ai mà dám tới đây thì sẽ có kết cục giống như hắn”, Lệ Vô Cực quát lớn. Trong nháy mắt, tất cả đám đệ tử đều không dám tiến lên nữa. Vì dù sao với loại địa hình này, dù họ có võ cũng chẳng thể thi triển được gì nhiều. Con người mà, nào phải thần tiên mà có thể cưỡi mây gọi gió.

Lưu Vô Hằng ở phía trên thấy vậy thì thất kinh: “Các người sợ cái gì! Xông lên! Xông lên hết cho tôi!”

“Thế nhưng…Vô Hằng sư huynh, tình huống này chúng ta…lên kiểu gì…”, một đệ tử run rẩy nói.

“Lên thế nào tôi còn phải dạy nữa à?”, Lưu Vô Hằng quát lớn.

“Điều này…”, đám đông há hốc miệng, không dám tiến lên.

“Đồ vô dụng! Tất cả đều là đồ vô dụng. Nghe đây! Ai mà không dám thì cút ra khỏi Kỳ Lân Môn cho tôi. Kẻ đó sẽ là kẻ phản đồ của Kỳ Lân Môn. Và kết cục cho những kẻ phản đồ là gì chắc tất cả các người đều biết”, Lưu Vô Hằng lạnh lùng nói. Đám đông tái mặt, cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải liều mình trèo tiếp.

Lệ Vô Cực đương nhiên cũng không chịu kém cạnh, cứ thế lấy đá đập vào đám đệ tử đang tiến tới. Thủ đoạn của hắn cũng điệu nghệ lắm, chỉ đập vào tay vào chân khiến cho đám đệ tự bám không chắc sẽ rơi xuống đáy và chết.

Bụp!

Bụp!

Âm thanh nặng nề cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Từng tên đệ tử rơi xuống. Đệ tử của Kỳ Lân Môn bị dọa hết hồn. Tốc độ di chuyển của bọn họ chở nên chậm hơn nhiều.

“Sư huynh, không thể tiếp tục như thế này được. Đã có năm, sáu đệ tử chết rồi. Nếu cứ tiếp tục thì chẳng khác gì tự tìm đường chết! Mọi người sẽ không làm nữa mất”, một người đứng bên cạnh lên tiếng.

“Không làm? Bọn họ dám? Họ ăn, ở dựa vào cả Kỳ Lân Môn. Kỳ Lân Môn còn dạy võ mà họ dám kháng lại mệnh lệnh của tôi sao?”, Lưu Vô Hằng tức giận quát.

Người bên cạnh cảm thấy bất lực. Lưu Vô Hằng giống như coi Kỳ Lân Môn là của hắn vậy. Không ít những đệ tử khác cảm thấy tức giận.

Đúng là Kỳ Lân Môn dạy họ võ nhưng bình thường họ cũng làm không ít điều việc cho Kỳ Lân Môn. Hơn nữa, bọn họ tới học võ, không phải tới bán mạng. Mới có một lúc đã chết bao nhiêu mạng người như vậy thì sao họ không sợ cho được?

“Về thôi!”, một đệ tử ở phía trước bặm môi nói.

“Sư huynh, về sao được? Không thấy Vô Hằng sư huynh đang nhìn ở phía trên à?”, người đứng sau nói.

“Nhìn thì đã làm sao? Tôi không phải tới để chết. Tôi nói cho mọi người biết, lát nữa mà tôi bị đánh rơi xuống dưới thì người tiếp theo sẽ là mọi người đấy. Mọi người muốn cùng tôi trèo lên trên hay là muốn liều mạng. Trèo lên, cùng lắm bị chửi chứ không chết, còn đi tiếp thì chỉ có chết thôi. Mấy người đi trước đấy, mọi người còn chưa thấy rõ kết cục sao?”, người này nói tiếp.

Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy có lý bèn gật đầu và quay về. Lệ Vô Cực thấy vậy bèn thở phào.

Nếu những người này tiếp tục trèo tới đây thì hắn sẽ không thể cầm cự được lâu hơn nữa. Bởi vì đá đã không còn nhiều nữa rồi.

“Các người làm gì vậy? Quay về làm gì? Còn không mau đi bắt tên phản đồ đó? Tất cả quay lại đây, nhanh!”, Lưu Vô Hằng gào lên.

“Sư huynh, chúng tôi không thể nào trèo được tới đó. Tới cả chỗ để chân cũng không có, bảo chúng tôi trèo qua đó khác gì là tìm đường chết”, một đệ tử trầm giọng.

“Khốn nạn, các người dám kháng lại mệnh lệnh của tôi à?”, Lưu Vô Hằng lập tức ra tay.

Tên đệ tử kia cũng siết chặt nắm đấm định phản kích. Lúc này, một đệ tử khác vội vàng chặn trước mặt Lưu Vô Hằng: “Sư huynh đừng tức giận. Bọn họ không đi thì thôi. Đám phản đồ đó không chạy thoát được đâu!”, người đệ tử này mỉm cười.

“Trương Bồi, đến cậu cũng nói vậy sao?”, Lưu Vô Hằng tức giận.

“Sư huynh, thực ra chúng ta không cần tới khe đó. Sợ gì chứ. Huynh nghĩ mà xem, hang đó cũng chỉ to tới mức như vậy, lại hiểm trở, chẳng có gì. Chúng ta ngồi đây, ôm cây đợi thỏ! Huynh không cảm thấy như vậy thì chúng sẽ phải ngoan ngoãn ra đầu hàng sao?”, người tên Trương Bồi mỉm cười nói.

Lưu Vô Hằng giật mình, nhìn người này và nói: “Ý của cậu là…”

“Ở đó không có nước, không có thức ăn, chúng ta đợi vài ngày chắc chắn bọn chúng sẽ ngoan ngoãn bò ra thôi, nếu không bọn chúng sẽ chết đói, chết khát mất”, Trương Bồi mỉm cười.

Lưu Vô Hằng hai mắt sáng rực.

“Cậu nói có lý”, hắn trầm giọng rồi lại nhìn vào khe núi: “Chúng ta đợi ở đây. Chúng có chạy đằng trời”.

“Đúng vậy, Vô Hằng sư huynh, chúng chạy lâu như vậy, chắc cũng đói lắm rồi. Để vài người canh chừng ở đây, chúng ta về ăn uống nghỉ ngơi thôi”, Trương Bồi mỉm cười nói.

“Không cần, chúng ta ăn ở đây luôn. Nổi lửa, nướng thịt, lấy rượu ra đây”, Lưu Vô Hằng phất tay, mỉm cười nói.

“Được! Được!”, Trương Bồi gật đầu, lập tức chạy xuống sắp xếp. Một lúc sau, khói lửa bay lên. Mùi thơm của thịt nướng cũng bay cả vào trong hang núi. Lệ Vô Cực đứng ngoài cửa hang không khỏi nuốt nước bọt ừng ực. Bữa tối hắn cũng không ăn nhiều, chạy cả đêm nên đương nhiên là đói cào ruột.

“Này, Lệ Vô Cực, cậu và sư phụ với thần y Lâm mau ra đây đi. Ra đây có rượu, có thịt, chỉ cần cậu đồng ý thì tất cả chỗ này đều là của cậu. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo tông môn sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu đâu!”, Trương Bồi tu rượu ừng ực, sau đó lên tiếng.

“Ha ha, rượu ngon!”

“Nào sư huynh, xé miếng đi!”

“Ồ, thịt thơm ghê!”

“Vô Cực sư đệ, muốn ăn không? Muốn ăn thì tới đây!”

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn bò ra đây thì miếng đùi gà này sẽ là của cậu”.

“Ha ha…”

Tiếng cười vang khắp khe Phi Ưng. Lệ Vô Cực tái mặt, không nói gì. Hắn chỉ ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng tiếng bụng kêu ùng ục vẫn vang lên bên tai…

Đúng lúc này…

Ầm! Một âm thanh nặng nề vang lên.

Lệ Vô Cực giật mình, quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính bỗng đứng dậy…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio