Sau khi bố trí bên Mạc Bạch ổn thỏa, tôi lấy sách và hộp cơm tự sôi vừa tiện đường mua ra, vừa ăn vừa đọc sách.
"Cậu vừa ăn vừa đọc như vậy không thấy cực quá sao?"
"Thời gian không đủ, cách kỳ thi chỉ còn chưa tới bốn tháng."
Tôi nhìn về phía Mạc Bạch, cuốn tạp chí vừa rồi còn cầm trên tay cậu ấy không biết đã bị đặt lại trên bàn từ lúc nào.
"Tại sao cậu lại muốn giành được thành tích tốt?"
Vấn đề này tới rất đột ngột, nhưng tôi cho cậu ấy câu trả lời gần như trong chớp mắt.
"Vì để nhận được sự khẳng định của bố mẹ tôi."
Cậu ấy hơi nghiêng đầu: "Tại sao?"
Tôi khá mất kiên nhẫn: "Không phải chuyện gì cũng tò mò được.
Chuyện tôi có đọc sách hay không chẳng liên quan gì tới cậu."
Tôi không nhìn cậu ấy nữa, tôi biết giọng điệu của mình không tốt.
Lúc cậu ấy yên lặng tôi lại cảm thấy lo lắng, nhưng dường như không cần để chuyện này trong lòng, dù sao thì tôi cũng nói đúng sự thật mà.
"...!Ý tôi là, tôi nhìn ra được cậu không thích đọc sách."
Cậu ấy không có ý bỏ qua, đáp lời tôi một lần nữa.
"Ai thích chứ?" Tôi phiền não lật một trang sách giáo khoa viết chi chít chữ: "Ai bảo tôi trùng hợp có một ông anh luật sư ưu tú, lại trùng hợp có một cặp cha mẹ thích anh ta hơn tôi.
Nếu tôi không cố gắng hơn, thì còn vọng tưởng gì đến việc nhận được sự đồng cảm từ cái gia đình này?"
"Ngày nào cũng nhắc đến thành tựu của anh ta, thậm chí tự ý quyết định tương lai tôi phải học ngành luật, tôi thấy những thứ đó..."
Tôi bỗng dừng lại, lúc này mới kinh ngạc nhận ra mình bị nói trúng tim đen, oán trách nói hết tất cả ra từ lúc nào không hay.
"...!Tôi nói này, người suốt ngày ở lì trong bệnh viện như cậu thì chõ miệng cái gì? Không có áp lực học hành, cảm thấy cả ngày ăn không ngồi rồi chắc là hay lắm nhỉ?"
Nghe xong câu châm chọc này, cậu ấy im lặng một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tôi cho rằng cậu ấy thấy tâm trạng tôi không tốt, nên thức thời ngậm miệng lại.
Mấy phút sau đó chúng tôi cũng không nói chuyện lại.
Tôi nghĩ bởi vì bị đoạn đối thoại vừa rồi quấy nhiễu, tôi đọc sách chẳng vào đầu, trạng thái không tốt.
Lúc tôi ngẩng đầu thì vô tình thấy được gò má Mạc Bạch.
Cậu ấy ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, ánh mắt nhìn về phía xa xa vô định, ánh mắt kia mang theo ưu thương nhàn nhạt, khiến cho người nhìn cảm thấy khó chịu.
Làn da tái nhợt như muốn hòa làm một thể với quần áo, ngón tay với các đốt rõ ràng hơi đan vào nhau, một động tác ung dung như vậy vào trong mắt tôi lại là sự căng thẳng không nói nên lời, cứ như có vật gì đó vô hình chèn ép lên cậu ấy, khiến cậu ấy không thể hoàn toàn yên tĩnh lại.
Lúc Mạc Bạch yên tĩnh, xung quanh sẽ tự động sinh ra một loại không khí yên tĩnh, cứ như thời gian cũng ngưng đọng lại.
"Cậu nói không sai." Mạc Bạch bỗng dưng mở miệng, giọng nói tỏ ra hờ hững nhưng đầy bi thương: "Xin lỗi, loại người suốt ngày chỉ có thể ở lì trong bệnh viện như tôi sẽ không hiểu được cảm giác của cậu."
Giọng cậu ấy như là đón nhận số mạng của mình vậy, có một sự chua xót không nói thành lời.
Khi đó tôi không nghe ra ý trong lời nói của cậu ấy.
"Chính cậu là lý do giúp cậu thi đậu nguyện vọng một, không phải bố mẹ cậu."
Có lẽ thấy đồng phục trên người tôi, nên Mạc Bạch nói như vậy.
"Vậy thì sao?"
Đôi mi thanh tú của Mạc Bạch nhíu lại: "Nếu như cậu đi học không phải vì bản thân mình, vậy làm chuyện này giúp cậu có được cái gì?"
"Tôi..." Nhất thời, tôi không nói nên lời, nhưng lại cảm thấy mình không cần phải giải thích nhiều với cậu ấy đến vậy: "Không cần biết ý nghĩa là gì, đều không liên quan đến cậu, đúng chứ?"
Cậu ấy há miệng muốn nói thêm gì đó, tôi vội ngắt lời cậu ấy: "Bây giờ mỗi một phút một giây đối với tôi đều rất quan trọng, xin cậu đừng quấy rầy tôi nữa."
Cuộc đối thoại của chúng tôi chỉ đến đây.
Mạc Bạch thừa dịp tôi đổi quyển sách khác, mở miệng nói: "Tôi có thể hỏi lại cậu một chuyện không?"
"Gì?"
"Đi học là cảm giác thế nào?"
Tôi ngây ra.
Mạc Bạch nhìn tôi, tôi biết là cậu ấy đang hỏi rất nghiêm túc.
"Tôi chưa từng tới trường học, đó là nơi như thế nào? Đi học là cảm giác ra sao?"
"...!Là một chuyện nhàm chán, không cần biết cũng được." Tôi lạnh nhạt kết thúc đề tài, tôi giành trước ngắt lời cậu ấy trước khi cậu ấy muốn nói gì đó: "Tôi muốn đọc sách."
Nhìn qua cậu ấy có chút thất vọng, rồi không nói nữa.
Khi đó tôi muốn ngắt lời có lẽ không phải vì lòng hiếu kỳ của cậu ấy...
Mà là không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đến chín giờ tối, tôi chuẩn bị phải rời đi, Mạc Bạch đã ngủ từ lúc nào không hay.
Có lẽ là tôi không để ý đến cậu ấy, cậu ấy thấy chán nên đi ngủ luôn.
Tôi thu dọn sách vở xong, bước chân vốn định rời đi ngay không hiểu sao lại lưu luyến bên cạnh giường bệnh.
Tôi lẳng lặng đưa mắt nhìn gương mặt say ngủ của Mạc Bạch, không thể không nói, Mạc Bạch thật đẹp.
Ở vào cái tuổi không lớn không nhỏ này, thậm chí cậu ấy có một loại đẹp bất chấp giới tính rất kỳ lạ.
Làn da bị bệnh bạch tạng hiện lên màu hồng nhàn nhạt, cổ áo rộng thùng thình lộ rõ xương quai xanh, lên lên xuống xuống theo hô hấp.
Tôi không định nghĩa được cảm nhận trong lòng mình, chỉ là vô thức nhìn lâu thêm một chút.
Nghe tiếng cửa đóng lại, thiếu niên ở trên giường vốn tưởng đã ngủ rồi bỗng mở mắt ra.
Cậu vươn tay đè ngực lại, ho mạnh mấy tiếng liền, chân mày nhíu chặt mới hơi giãn ra, sự phiền muộn trong mắt trước sau vẫn không thể tiêu tán.
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cũng chỉ thấy một mảng lớn toàn là bóng tối hư vô.
Cậu ấy thở dài, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt khẩn cầu với Chúa.
Chúa trời ơi, người có yêu thương mỗi một sinh mạng giống như được viết trong kinh thánh không?
Nếu đúng là như thế, vậy thì sao ngài lại ban cho con thân thể tàn khuyết này? Vì sao con phải chịu sự thống khổ và chia lìa?
Xin ngài đừng keo kiệt dành cho con sinh mệnh, con chỉ hy vọng xa vời có thể chạy nhảy trên đồng cỏ, được sóng biển hôn lên làn môi...
Con cầu xin ngài hãy rủ lòng thương xót, cho con một tín hiệu, cho dù là một hạt mưa, cho dù là một tia sáng mặt trời, cho dù là một tia chớp...
Để cho con biết rằng, trên thế giới này không phải chỉ có mùa đông là tồn tại.
__________
Tui bị thích mấy bộ đời thực í:> Mong bộ này không bị đầu voi đuôi chuột, khiến tui thất vọng như bộ TKBTNLD.