"Ầm!"
ánh lửa hừng hực chiếu rọi nhũ thạch trên đỉnh động. Lâm Tùy An kéo Hoa Nhất Đường vội trốn vào thông đạo, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đồng tử ngưng sương.
Đốt cháy không phải là cách tốt nhất, nhưng mà là cách nhanh nhất, nước bùa là chất lỏng, gặp nước sôi sẽ bốc thành hơi nước, độc tính dễ dàng khuếch tán, cũng may vị trí hang động này ở dưới lòng đất, sẽ không làm tổn thương người vô tội, nhưng phải chạy nhanh hơn, để tránh cho bọn họ đốt độc không thành, còn mình bị hun thành độc xác khô mất thôi.
Nương theo ánh lửa chui vào thông đạo, có thể nhìn thấy bên trong thông đạo gập ghềnh sâu thẳm, gió ẩm ướt tươi mát thổi tới, là hơi thở bùn đất bị nước mưa làm ướt, hẳn là cách mặt đất không quá xa, Lâm Tùy An mừng rỡ: "Lối ra hẳn là..."
Tay Hoa Nhất Đường bỗng nhiên không hề báo trước thả ra, Lâm Tùy An quay đầu lại, chợt hoảng sợ biến sắc, một bàn tay gân xanh nổi lên đang bóp cổ Hoa Nhất Đường, túm lấy hắn lùi lại bay ra khỏi thông đạo trong nháy mắt ẩn vào trong ánh lửa sáng ngời.
Hỏng rồi!
Bên trong huyệt động còn có người khác!
Lâm Tùy An xoay người đuổi theo, trong nháy mắt, lại trở lại trong huyệt động đang thiêu đốt, hai chân đá lên vách đá, thân thể tăng tốc lật người lao vào trong ngọn lửa tạo ra một con đường, nàng nhìn thấy người bắt đi Hoa Nhất Đường, là tên Bính Tứ lúc trước đánh nhau Cầu lão bát.
Lâm Tùy An chân trái đạp chân phải mượn lực, thân thể lại vọt ra nửa trượng, một chiêu bóp nát cánh tay Của Bính Tứ kéo Hoa Nhất Đường, tay kia vòng quanh eo Hoa Nhất Đường, bay lên một cước đạp trúng đan điền của Bính Tứ, lấy đá xoay người rơi trở về mép huyệt động.
Hoa Nhất Đường ôm cổ ho khan không ngừng, trên chiếc cổ trắng nõn xuất hiện năm dấu tay đáng sợ, nếu như chậm một lát nữa, chỉ e là hắn đã bị bóp ch3t rối.
Lâm Tùy An một tay bảo vệ Hoa Nhất Đường ở phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh, bọn họ hiện tại đang ở khu vực nhiễm độc, nơi này lửa không tính là quá lớn, nhưng hơi nước bốc hơi, trong không khí tràn đầy độc khí nước bùa.
Vạt áo bịt kín miệng mũi còn lưu lại hương thơm, miễn cưỡng có thể làm mặt nạ phòng độc tạm thời, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu, lối ra bên cạnh khu vực hàng thêu, khoảng cách hơn mười trượng, nếu đi vòng quanh mép huyệt động, thì sẽ xa hơn.
Đột nhiên, ba cái vại nhuộm lớn trước mặt đồng thời chấn động, thêu phẩm ngâm trong nước bùa đột nhiên vỡ ra, giống như ba con U Linh ướt sũng nhào về phía Lâm Tùy An, tiếng ho khan của Hoa Nhất Đường biến thành tiếng thét chói tai, chân tóc Lâm Tùy An dựng thẳng lên, một chưởng đấy Hoa Nhất Đường ra, xoay người nghênh đón.
Thiên Tịnh không ở bên cạnh, sức chiến đấu của Lâm Tùy An giảm đi rất nhiều, chỉ có thể dùng quyền cước công phu, may mà tốc độ cũng không bị ảnh hưởng, quyền như gió, chưởng như đao, đá liên hoàn như gió lốc, dưới hàng thêu phát ra tiếng rên rỉ, trên mặt đất có ba người ngã ra.
Ba con vật hình người nhúc nhích vài cái, thêu phẩm phủ lên người, giống như mở ra một lớp da, lộ ra chân dung bên trong.
Đồng tử Lâm Tùy An co rụt lại, đúng là ba tên nam nhân, mặc bộ đồ màu vàng gừng của hộ vệ nội viện Hiền Đức trang, trước ngực thêu bảng tên, Bính Thập Tứ, Bính nhị thập tứ và Bính tam thập tứ.
Bính Tứ xuyên qua sương khói hỏa diễm chậm rãi đi tới, đứng ở chính giữa.
Bốn khuôn mặt, tuy rằng ngũ quan màu da đều có sự khác biệt, nhưng tư thế đứng cứng ngắc, biểu cảm ngưng đọng, lại giống như cùng một người, lưỡi lửa ở phía sau bọn họ điên cuồng múa máy, nướng khô nước bùa trên người, đôi mắt màu xanh lam điên cuồng chuyển động trong hốc mắt, thái dương, cổ, mu bàn tay đầy gân xanh như giòi nheo, bốn ngón tay run rẩy vặn vẹo, biến thành hình móng vuốt dã thú.
"Hắn, bọn họ chẳng lẽ vẫn luôn ngâm mình trong vại nhuộm?!" Hoa Nhất Đường kinh hô: "Đó chẳng phải là, chẳng phải là..."
Lâm Tùy An nắm chặt hai tay, thấp giọng nói: "Hoa Nhất Đường, chạy!"
"Ta đường đường là công tử ăn chơi đệ nhất, há lại không để ý sống chết của cộng sự chạy trốn?!"
"Đi!" Lâm Tùy An ghé mắt quát lớn: "Ngươi ở đây ta sẽ phân tâm!"
Hốc mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên, nhấc vạt áo lên xoay người chạy như điên, đám hộ vệ "Bính Tử Đầu" kia bỗng nhiên động đậy, Lâm Tùy An cũng động đậy...
Gió nóng rực và ánh sáng chói mắt xẹt qua đồng tử, tốc độ của cô tăng đến mức cực hạn, tất cả ký ức đối chiến lúc trước dâng lên trong lòng, thân thể dùng song long vượt biển của Khương Trần, tay trái sử dụng sở trường của Bá Khắc Bố, bóp nát xương tay của một người, tay phải dùng đao thức của Thiên Tịnh, bổ gãy xương sườn của hai người, tung người đã một tên, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, quay đầu lại nhìn, bóng lưng Hoa Nhất Đường đã ẩn vào mật đạo, chạy mất dạng rồi.
Bốn người bị đánh nằm sấp trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, nghiêng người, kéo tay chân bị gãy, con ngươi xanh lam ngừng chuyển động, ngây ngô nhìn chằm chằm Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An Tâm nói không ổn: Tốc độ và sức mạnh của bọn họ tuy rằng không bằng Cầu lão trang chủ, nhưng giống như mất đã đi cảm giác đau đớn, như cương thi, dây dưa như vậy, chẳng phải nàng cũng phải chôn mình trong biển lửa cùng sao?!
Bốn người phát động đợt công kích thứ hai, Lâm Tùy An chỉ có thể kiên trì đáp trả lần nữa, thao tác mãnh liệt như hổ, gần như bẻ gãy xương cánh tay và xương chân của mọi người, nhưng vô dụng, bọn họ vẫn như cũ kéo tay chân lại, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Tùy An.
Lửa trong huyệt động càng lúc càng cháy càng lớn, nhũ thạch trên đỉnh đầu phát ra tiếng nổ tung răng rắc, bên trong huyệt nóng rực như lò nướng, nhưng Lâm Tùy An lại cảm giác được ý lạnh thấu xương.
Cô rất quen với cảm giác này, lúc đào ra hài cốt bạch sinh ở Dương Đô, cô cũng lạnh y như vậy.
Đột nhiên, Bính Tứ cầm đầu mở miệng, nói ra mấy chữ: "Chủ nhân... Thiên Tịnh... Cứu... Cứu chúng ta..."
Lâm Tùy An như bị sét đánh, hoảng sợ nhìn thấy trong mắt Bính Tứ chảy ra nước mắt màu xanh lam, từng bước từng bước đi về phía trước, ba người phía sau hắn cũng từng bước từng bước đi tới, trên gương mặt ngây ngô tràn ra nước mắt màu lam, nhưng lại không hề có biểu cảm gì.
"Các ngươi nói cái gì?!" Trong tiếng quát lớn của Lâm Tùy An, bốn người lần thứ ba công lên, lúc này đây, tốc độ của bọn họ nhanh hơn, sức lực càng mạnh, mỗi một chiêu đều là sát chiêu không chút lưu tình, Lâm Tùy An tâm thần rối loạn, công kích không hề có quy tắc, bị ép chỉ có thể liên tiếp phòng thủ, liên tiếp mấy chiêu không phòng được, bị đánh vào bụng, chật vật lui về phía sau, đau đến thở không ra hơi.
Lần này cũng không ổn, trong huyệt động tràn ngập khí độc, mùi hương của khăn che mặt sớm đã phai nhạt, mùi thơm và độc khí vốn còn có thể duy trì cân bằng, hiện giờ tần suất hô hấp của Lâm Tùy An đột nhiên tăng vọt, lượng khí độc tràn vào phổi cũng tăng lên rất nhiều.
Sát ý đẫm máu như hình với bóng thét chói tai chui ra, xông vào đại não, bịt mắt lại, thấm vào màng nhĩ.
Ngón tay Lâm Tùy An không nhịn được phát ra tiếng kêu rắc rắc, đó là sự hưng phấn mà cô không kiềm chế được.
Là cảm giác phấn khích muốn giết người!
Bốn gã hộ vệ lần thứ tư xông lên, Lâm Tùy An nhảy lên cao, hai chân cất cánh đá một vòng, tất cả hộ vệ ầm ầm rơi xuống đất, miệng phun máu màu đỏ đen, Lâm Tùy An một bước bước lên, nắm lấy cổ Bính Tứ. Mạch đập trên cổ Bính Tứ từng chút từng chút truyền vào lòng bàn tay, làm cho Lâm Tùy An Tâm dâng lên một cảm giác đã lâu không gặp... thoải mái vừa thống khổ, bi thương lại sung sướng, tàn nhẫn lại nhân từ, xa xôi lại thân thiết... không khỏi càng bóp càng chặt...
Thân thể Bính Tứ không ngừng co giật, nhãn cầu lồi lõm vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, giọng nói như bụi nhỏ: "Giết... Chúng ta... Cứu... Cứu chúng ta..."
Cánh tay Lâm Tùy An điên cuồng run rẩy, điên cuồng hít vào thở ra, mùi thơm yếu ớt chui vào khoang mũi, bao phủ trong sát ý đẫm máu vô tận.
Trong đầu xuất hiện tiếng kêu bén nhọn, giống như là một người, lại giống như vô số người.
[Giết hắn đi!]
[Giết chúng!]
[Chỉ cần giết tất cả họ, rất dễ dàng!]
[Chỉ cần giết tất cả họ, ngươi sẽ không đau đớn nữa!]
Lâm Tùy An hung hăng nhắm mắt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, miệng vết thương vỡ ra, máu thấm ra ngoài lớp băng dày, mùi máu tươi và hương băng hỗn hợp phiêu đãng xung quanh.
Lâm Tùy An rõ ràng mở mắt ra.
Cút!
Ngươi là thứ gì, đừng có hòng kiểm soát được ta!
Ngón tay buông lỏng, Bính Tứ mềm nhũn trượt xuống đất, nhả ra một ngụm máu đỏ tím.
Lâm Tùy An hung hăng vỗ vỗ đầu, nhắm mắt lại, cũng không biết có phải vừa vặn cô đá trúng bụng những hộ viện kia hay không, khiến cho bọn họ phun ra không ít nước bùa, tuy rằng đều hấp hối, nhưng ít nhất cũng còn sống.
Vẫn còn kịp!!!!
Lâm Tùy An xé băng trên tay, lại bịt kín miệng mũi một vòng, tay trái bắt lấy cánh tay hai người, tay phải túm lấy mắt cá chân hai người, kéo bốn người gian nan đi về phía lối ra, thạch nhũ bị cháy ở phía sau sụp đổ rơi xuống, vách đá đỏ thẫm nóng bỏng như lò sưởi, mặt đất cuồn cuộn nóng rực, Lâm Tùy An cắn răng bước đi, cưỡng chế đè sát ý dần dần hiện ra, thân thể cô xuất hiện cảm giác suy yếu đã lâu, chỉ cảm thấy bốn người kia kéo càng ngày càng nặng... Càng ngày càng nặng...
Mồ hôi to bằng hạt đậu rơi trên lông mi, lại chậm rãi rơi xuống, giống như nước mắt, tầm mắt Lâm Tùy An càng ngày càng mơ hồ, rất nhanh, cô đã nhìn thấy lối vào đen kịt, ngay trước mắt, chỉ cần kiên trì thêm một chút... Kiên trì thêm một chút... Dưới chân lảo đảo, ngã về phía trước...
Một mùi thơm thơm ngát ôm lấy cô, Lâm Tùy An nghe được nhịp tim quen thuộc, cô chậm rãi nâng mí mắt nặng nề lên, nhìn thấy hốc mắt đỏ thẫm của Hoa Nhất Đường, gương mặt trắng như ngọc tràn đầy vết máu và tro đen, trên người còn mang theo mùi không khí trong lành, hòa quyện với hương thơm, thật ngọt ngào làm sao...
Lâm Tùy An cười: "Mặt ngươi như con mèo hoa ấy."
"Lâm Tùy An! Ngươi..."
Lâm Tùy An không nghe thấy, cô đã quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi rồi.
*
Tán nhân Huyền Minh hộc máu màu đỏ tím, ôm ngực mắng một tiếng.
Ngàn vạn lần không ngờ qua nhiều ngày như vậy, triệu chứng đau ngực chẳng những không giảm, ngược lại càng ngày càng nặng.
Không thể như thế, ngày đó đánh nhau với Vân Trung Nguyệt là dùng nước bùa tăng sức mạnh mà hắn tự tay điều chế, trải qua nhiều lần thí nghiệm trên thân thể, hiệu quả rất lớn, sao lại có di chứng lớn như vậy?
Chẳng lẽ nguyên liệu không đủ tinh khiết? Hoặc là liều lượng tỷ lệ có vấn đề? Hoặc bỏ qua bước quan trọng nào rồi?
Tán nhân Huyền Minh trăm mối suy nghĩ không giải thích được, đứng dậy đi đến bên cạnh thư án, ấn vào cơ quan phù điêu của quả Long Thần, từ trong tường lấy ra một quyển trục thư màu xanh, nằm lên giường, đắp chăn triển khai nghiên cứu tỉ mỉ. Trục thư này là Tam gia truyền cho hắn, hắn đã đọc không dưới trăm lần, nội bộ ghi chép những thứ nhìn như không thể tưởng tượng nổi, kì thực thần kỳ ảo diệu, nhất là phương pháp luyện hóa quả Long Thần ghi lại trong đó, quả thực làm hắn mở rộng tầm mắt: Có thể sử dụng vô tận.
Đột nhiên, bên ngoài thiền phòng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập: "Sư huynh! Sư huynh! Chuyện lớn không ổn rồi!"
Tán nhân Huyền Minh vội cất trục thư, cất giọng hỏi: "Chuyện gì mà các ngươi kích động như vậy?!"
"Kho bí mật dưới lòng đất cháy rồi!"
"Cái gì?!" Huyền Minh tán nhân cả kinh, chân trần nhảy xuống giường, kéo cửa phòng ra: "Vì sao lại cháy! Chuyện này xảy ra khi nào?!"
Ngoài cửa là sư đệ Huyền Thanh đạo trưởng của Huyền Minh tán nhân, mặt dài, sống mũi cao, ót cao, tóc chải tỉ mỉ, vẻ mặt buồn bã nói: "Không biết, vừa rồi, mấy chỗ mật đạo ám môn trong khải viện đột nhiên bốc lên khói đen, sư đệ vội vàng phái người tới xem, tất cả mật đạo đều là khói, nhất định là nhà kho bốc cháy rồi!"
"Vậy ngươi còn làm gì ở đây nữa?! Còn không mau đi chữa cháy?!" Tán nhân Huyền Minh rống một câu, lồ ng ngực chợt đau nhức, suýt nữa thì không thở nổi.
Huyền Thanh đạo trưởng vội vàng đỡ lấy tán nhân Huyền Minh, bàn tay vội quạt cho hắn: "Sư huynh chớ lo lắng, ta đã phái các đệ tử đi, Chỉ là tất cả mật đạo đều tỏa khói đặc cuồn cuộn, không cách nào tiến vào, chỉ e phải chờ một thời gian nữa..."
"Mau phái người đến hang đá ở bờ nam hồ Long Thần, nơi đó có một lối vào bí mật!"
Huyền Thanh đạo trưởng vội vâng lệnh, gọi tiểu đạo đồng phân phó vài câu, lại đỡ tán nhân Huyền Thanh vào phòng nghỉ ngơi, thấp giọng khuyên nhủ: "Sư huynh ngày mai còn phải chủ trì long thần tế đại điển, trước tiên phải bảo trọng thân thể đã!"
Tán nhân Huyền Minh dựa vào đầu giường, hữu khí vô lực nói: "Tứ thú thủ kho đâu?! Vì sao chuyện lớn như vậy mà không hề có cảnh báo?!"
Tứ thú mới huấn luyện không quá linh hoạt, hiện giờ cũng không biết sống chết, mấy ngày nay trong quán đều đi chuẩn bị tế Long Thần, nhân thủ cực kỳ căng thẳng, hôm nay Hiền Đức trang lại mượn điều rất nhiều đệ tử, không ngờ chỉ hơi lơ là, kho mật đã cháy!" Vẻ mặt Huyền Thanh đạo trưởng áy náy: "Là sư đệ sơ sẩy, kính xin sư huynh trách phạt!"
Tán nhân Huyền Minh nhíu mày: "Hiền Đức Trang lại mượn người làm gì?"
"Nghe nói là... Cầu Văn bị người khác gi ết chết."
Tán nhân Huyền Minh ngẩn ra:" Bị ai giết?"
"Cầu Hồng một mực chắc chắn là Phương An tiểu nương tử của Y quán Phương thị." Huyền Thanh đạo trưởng nói: "Nghe nói người của y quán Phương thị đều chạy rồi, chuyện này hẳn là không sai."
"Y quán Phương thị!" Tán nhân Huyền Minh vỗ bàn đứng lên, ngực đau đến run rẩy: "Ta còn nhớ, lúc Vân Trung Nguyệt đến gây sự, chúng ta đã từng đến điều tra bọn họ!"
Huyền Thanh đạo trưởng cúi đầu: "Vâng."
Tán nhân Huyền Minh đi quanh vài vòng, lạnh lẽo cười nói: "Ta hiểu rồi, y quán Phương thị và Vân Trung Nguyệt căn bản là một đám! Thiên sát Vân Trung Nguyệt, đốt Long Thần quán ta, đả thương đệ tử ta, giết lão bằng hữu của ta, và hung đồ ác sát, mất hết thiên lương! Huyền Minh ta và ngươi thề không đội trời chung!"
Đạo trưởng Huyền Thanh mí mắt giật giật, khóe mắt giấu trong bóng tối không tự nhiên nhảy một chút.
(Sao tui nghi cha Huyền Thanh này là anh mây dưới trăng quá)
"Chậm, lần trước Vân Trung Nguyệt thiêu đốt Nguyên Tế Đường, chẳng lẽ lúc ấy hắn đã tìm được cửa vào mật đạo?" Tán nhân Huyền Minh càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, chợt tức giận không thôi: "Lần này kho mật bị đốt tám phần cũng là chuyện tốt hắn làm!"
Mí mắt đạo trưởng Huyền Thanh lại giật giật.
Tán nhân Huyền Minh mỉm cười: "Mật đạo Long Thần quán chúng ta phức tạp, có thể so với thiên hạ đệ nhất mê cung, cho dù Vân Trung Nguyệt là thiên hạ đệ nhất trộm, vào mật đạo rồi thì mọc cánh cũng khó thoát. Huyền Thanh nghe lệnh, lập tức dẫn người đi mật đạo tìm kiếm Vân Trung Nguyệt, sống thấy người chết phải thấy xác!"
Đạo trưởng Huyền Thanh chớp chớp mắt: "Nhưng mà. Các đệ tử còn đang chữa cháy..."
"Chuyện đã đến nước này, hàng tồn trong kho phỏng chừng cũng không cứu được bao nhiêu, thôi thì cùng lắm làm lại lần nữa." Tán nhân Huyền Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt tên đầu sỏ Vân Trung Nguyệt mới là trọng tâm!"
Huyền Thanh đạo trưởng bừng tỉnh đại ngộ: "Sư huynh anh minh! Sư đệ xuất phát, nhất định không phụ sự nhờ vả của sư huynh!"
Tán nhân Huyền Minh gật đầu, mệt mỏi phất phất tay.
Huyền Thanh đạo trưởng cung kính rời khỏi thiền phòng, lúc đóng cửa nhìn thấy trục thư màu lam của tán nhân Huyền Minh, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
11.7.2023
Tiểu kịch trường:
Vân - Huyền Thanh đạo trưởng dưới lớp da - Trung Nguyệt: Oan uổng quá, sao bao nhiêu nồi đều đổ lên đầu ta hết thế?