Bởi vì tối nay Tô thị bao lầu nên lầu Tán Hoa từ tầng một đến tầng năm đều không chiêu đãi khách hàng khác, chưởng quầy chia tầng năm riêng ra cho kỹ nhân phường Hồng Hương, nhạc kỹ phường nhạc và vũ công phường Vĩnh Nhật thay trang phục.
Di Ni Na là vũ công đương gia của Vĩnh Nhật Phường, nếu ở thời hiện đại thì là đội trưởng đội múa cho nên được xếp ở các Yến Thoa cao cấp, vị trí cực kỳ hẻo lánh.
Từ cầu thang đi xuống, vòng qua bình phong sặc sỡ cao bốn trượng, lại đi thẳng về phía trước thì lập tức có thể nhìn thấy tấm bảng gỗ của các Yến Thoa, hai cánh cửa màu xanh đỏ đóng chặt, dưới khe cửa chảy ra một vũng máu đỏ tươi, theo đường vân sàn nhà tràn ra ngoài, tựa như một tấm bản đồ quái dị dùng máu để vẽ vậy.
Chưởng quỹ lầu Tán Hoa, mấy tôi tớ và mấy vũ công nam đứng bên ngoài cửa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy đám người Hoa Nhất Đường đến thì vội vàng ra nghênh đón: "Hoa tham quân, ngài xem máu này..."
Phương Khắc ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay dính chút máu ngửi thử: "Là máu người."
(sao chú biết hay vậy)
Lăng Chi nhìn thấy khoảng cách máu chảy ra: "Chảy nhiều máu thế này, e rằng bên trong..."
Sắc mặt Hoa Nhất Đường hơi trầm xuống: "Chưởng quỹ, mau phong tỏa tất cả lối ra vào, không ai được rời khỏi Lầu Tán Hoa. Cận Nhược, báo tin cho đệ tử Tịnh Môn bên ngoài Lầu Tán Hoa, kêu các đệ tử gần đó đến phủ nha, nói là mệnh lệnh của ta, kêu bất lương nha lại đến trợ giúp."
Cận Nhược vâng lên chạy đến cửa sổ cuối lối đi thò đầu ra, rút pháo hoa báo tin bắn lên bầu trời đêm.
Chưởng quỹ lau mồ hôi trên mặt: "Khách tới tối nay đều là thế gia quý tộc, nếu bọn họ muốn đi thì sao ta dám ngắn được!"
Hoa Nhất Đường: "Nói với bọn họ, ai dám đi ra Lầu Tán Hoa một bước thì chớ trách Thiên Tịnh của Lâm nương tử chặt đứt chân bọn họ!"
"Vâng!" Chưởng quầy dẫn một đám tôi tớ chạy ra ngoài.
Lăng Chi Nhan bước đến ngoài cửa các Yến Thoa đẩy cửa ra, nhưng lại không đẩy được, bèn quay đầu hỏi vài vũ công: "Các ngươi chắc chắn Di Ny Na đang ở bên trong sao?"
Nam vũ công cũng là người Hồ, nói chuyện vẫn mang theo khẩu âm: "Ở bên trong, sau khi biểu diễn xong, trở về phòng, vẫn luôn ở bên trong, chưa từng đi ra."
Lâm Tùy An tiến lên, đánh một chưởng lên cánh cửa, nhưng cô không dám dùng quá nhiều sức, bên trong cửa phát ra một tiếng cạch, khóa cửa bị gãy, hai cánh cửa chậm rãi mở ra.
Một mùi lạ xộc vào mặt bọn họ, trong tanh có vị ngọt, trong thơm có chua, Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan đồng thời bịt mũi lui về phía sau nửa bước, sặc đến mức hai mắt không thể mở ra được.
Cận Nhược phía sau đột nhiên hít sâu một hơi.
Lâm Tùy An mở mí mắt ra, nhìn thấy máu tươi trên mặt đất kéo dài vào bên trong, ánh mắt lần theo vết máu chậm rãi đi về phía trước... hướng lên trên... thấy được một đôi chân lơ lửng, chân trần, máu theo ngón chân nhỏ xuống, trên cổ chân treo chuông vàng, chiếc quần đèn lồ ng màu đỏ thẫm bị máu thấm ướt dán vào trên đùi, trên bụng cắm một thanh hoành đao, máu theo rơi tích tắc theo lưỡi dao, da bụng trắng đến đáng sợ, mái tóc vàng tán loạn che khuất ngực và mặt trước, ba sợi dây da thô buộc chặt vào cổ và cổ tay, đầu mềm nhũn nghiêng về phía bên phải. Bên trái cổ có một lỗ máu, Di Ni Na bị theo hình chữ thập trên xà nhà. Đã chết rồi.
Nóc nhà và vách tường bên trái văng đầy máu, phía sau thi thể là cửa sổ mở rộng, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt và chợ đêm Cẩm Giang náo nhiệt phồn hoa, gió sông gào thét, thi thể bị gió thổi lay động, một sợi tóc vàng bay lên lộ ra nửa con ngươi màu xanh biếc.
Đầu Lâm Tùy An chợt "ong" lên một tiếng, đồng tử Di Ni Na giống như hiệu ứng 3D đặc biệt vọt tới trước mắt, trước mắt cô chợt tối sầm lại, sau đó tầm mắt dần dần hiện ra một vầng trăng sáng trong trẻo, cành cây cao vút tựa như một bàn tay tái nhợt khô quắp liều mạng vươn về phía mặt trăng, bên tai vang lên tiếng khóc và tiếng cười, tiếng khóc như quỷ, tiếng cười như ma sởn cả tóc gáy.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo che mắt Lâm Tùy An, dưới chân Lâm Tùy An nhoáng lên một cái, dựa vào trong ngực người phía sau, sau đó ngửi thấy mùi trái cây vô tận.
Trái tim Lâm Tùy An dần dần bình tĩnh lại.
"Ta thấy mặt trăng, cây khô, có tiếng khóc, và tiếng cười..."
"Được, Ta hiểu rồi."
Âm thanh Hoa Nhất Đường càng thêm dịu dàng, bàn tay càng lạnh, lòng bàn tay mơ hồ toát mồ hôi.
Lâm Tùy An nghe được tiếng bước chân Cận Nhược đi vào phòng, giẫm lên máu bước đi, Lâm Tùy An kéo tay Hoa Nhất Đường xuống, ngón tay nhéo nhéo lòng bàn tay ướt sũng của hắn: "Sợ lắm sao?"
Hoa Nhất Đường dời mắt đi không nói gì.
Lâm Tùy An bình tĩnh: "Thi thể lần này quả thực đáng sợ."
Hoa Nhất Đường bất ngờ đảo mắt nhìn lại, tròng mắt phồng lên như cá vàng: "Ta là sợ..."
Lâm Tùy An vô tội chớp chớp mắt.
Hoa Nhất Đường đột nhiên nhụt chí: "Thôi." Hắn móc "tứ bảo nhỏ" của mình ra phác họa tất cả đồ vật tại hiện trường vụ án.
Các Yến Thoa vốn là một gian phòng riêng tạm thời trưng dụng, trong phòng vốn có sập ngồi, bàn án, bằng kỹ đều chưa chuyển đi mà đặt dựa vào tường xếp chồng lên nhau, tổng cộng có mười sáu cái bàn, mười cái sập ngồi, mười cái bằng kỹ, trà cụ và bát đũa cũng đặt ở trên giá dựa cửa, gần cửa sổ có một cái giá đồng đặt đến rơi xuống đất, tất nhiên nến phía trên đều bị tắt.
Cận Nhược nhón mũi chân đi dạo một vòng, liên tục lắc đầu: "Máu nhiều quá làm mất hết dấu vết rồi. Vào đi."
Phương Khắc đã đeo găng tay và áo choàng chuyên dụng khám nghiệm tử thi từ sớm, đầu tiên hắn bước vào đi vòng quanh thi thể Di Ni Na, sau đó dùng ngón tay đo ở vết thương bụng, nhìn lên xà nhà.
Cận Nhược và Lăng Chi Nhan nhảy lên, bò trên xà nhà tỉ mỉ xem xét.
Lăng Chi Nhan: "Ba sợi dây da trâu, to bằng một ngón tay nhìn nút thắt dây hẳn là thủ pháp của cùng một người, dây da dưới xà nhà không có quá nhiều dấu vết, thời gian treo dây da lên chưa lâu..."
Cận Nhược nghiêng đầu, ánh mắt dán vào xà nhà: "Trên xà nhà không có tro, hẳn là mới quét dọn cách đây không lâu."
Phương Khắc trải chiếu cỏ và vải trắng trên mặt đất sạch sẽ, lại đưa cho Lâm Tùy An một bộ bao tay, nói: "Thả người xuống."
Lâm Tùy An mặc trang bị xong cẩn thận nâng hai chân thi thể lên, Cận Nhược và Lăng Chi Nhan lần lượt cởi dây da cổ, hai cổ tay, Di Ni Na trượt vào trong ngực Lâm Tùy An, thời gian tử vong cô chỉ mới gần đầy nên vẫn còn chưa cứng lại, thân thể mềm nhũn, trên da vẫn còn ấm. Lúc Lâm Tùy An đặt thi thể lên vải trắng, thậm chí có cảm giác rằng cô ấy vẫn còn cứu được.
Phương Khắc vén mái tóc vàng trên mặt Di Ni Na ra, để lộ khuôn mặt tái nhợt, Lâm Tùy An thở dài tiếc thay cho một vũ công tuyệt thế nhiệt tình phóng khoáng, từ giờ không thể múa được nữa...
"Nguyên nhân cái chết hẳn là không khó điều tra, muốn kiểm tra ở đây hay là mang về phủ nha?" Phương Khắc quay đầu lại hỏi.
Hoa Nhất Đường cắn răng: "Bây giờ kiểm tra."
"Cũng tốt, càng mới kiểm tra càng chuẩn."
Phương Khắc bắt đầu móc công cụ khám nghiệm tử thi trong rương gỗ lớn ra.
Lăng Chi Nhan đi tới cửa, ngồi xổm xuống, nhặt chấu cửa bị gãy cắm trở về, nhìn một chút: "Cửa chốt từ bên trong."
Cận Nhược ghé vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới: "Nơi này cách mặt đất ít nhất cũng cao hơn mười trượng, trừ phi là người không bình thường giống sư phụ hoặc Vân Trung Nguyệt, chứ người giang hồ bình thường từ cửa sổ nhảy xuống, đều chết không thể nghi ngờ: "
Lâm Tùy An trừng Cận Nhược một cái, ghé vào cửa sổ nhìn lên trên, nơi này cách mái hiên tầng sau ba trượng, xung quanh cũng không có chỗ đặt chân, bò lên trên chỉ sợ chết nhanh hơn.
Hoa Nhất Đường đi vòng quanh nến, cầm nửa ngọn nến ngửi ngửi, hắt hơi một cái, cực kỳ ghét bỏ lại ném trở về: "Chẳng lẽ là một phòng kín.... quạc!"
Cả người Hoa Nhất Đường đột nhiên cứng đờ tại chỗ, tròng mắt đảo trên dưới trái phải lung tung, miệng lưỡi điên cuồng rung động: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..."
Lâm Tùy An: "..."
Con hàng này bị gì thế? Xảy ra BUG à?
Cận Nhược chỉ vào chân Hoa Nhất Đường: "Ya ya ya..."
Bên mắt cá chân Hoa Nhất Đường có thêm một bàn tay tái nhợt, cánh tay vươn ra từ trong tường, chân tóc Lâm Tùy An dựng thẳng lên, hay lắm! Thành kịch bản kinh dị rồi sao?!
Lăng Chi Nhan xông tới như một cơn gió, ngồi xổm xuống lột bàn tay trên mắt cá chân Hoa Nhất Đường ra: "Có mạch đập, là người sống." Nói xong, vỗ vào vách tường một cái, rầm rầm, bức tường vỡ vụn, hóa ra nó chỉ là một tấm bình phong có màu sắc giống vách tường.
"Ba con người gộp lại cũng chẳng bằng một lá gan." Phương Khắc trợn trắng mắt bước lên léo cùng Lăng Chi Nhan túm lấy bàn tay kia kéo ra ngoài, chủ nhân bàn tay kia là một nữ tử đã hôn mê, đuôi mắt ửng đỏ, đầu cài trâm hoa phù dung, là hoa khôi Đoàn Hồng Ngưng.
Hoa Nhất Đường sợ muốn xỉu, nhảy đến bên cạnh Lâm Tùy An, một tay túm lấy cổ tay áo Lâm Tùy An, một tay ôm ngực kêu to, Cận Nhược vừa nhìn thấy thì người sống dũng khí cũng tăng lên, bước lên trước thăm dò: "Bình phong này có thể dời đi." Hắn đá văng bình phong kia chui vào: "Bên trong còn có một gian phòng, tối quá."
Lăng Chi Nhan đốt lửa theo sát, im lặng một lát, hai người đồng thời "A" một tiếng.
Hoa Nhất Đường: "Sao nữa sao nữa thế?!"
"Ghê gớm thật!" Cận Nhược kêu lên.
Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang, Lâm nương tử!"
Lâm Tùy An túm cổ áo Hoa Nhất Đường cùng chui vào, tầm nhìn rất có hạn chỉ nhờ vào chút ánh sáng của Lăng Chi Nhan để xem, thấy Cận Nhược và Lăng Chi Nhan đang đứng đối diện nhau, ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất hiện chiếu ra một người khác, người đó nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, thế mà lại là Ngô Chính Thanh.
Hoa Nhất Đường bịt mũi: "Mùi gì thế, thối quá!"
Quả thật rất thối, Lâm Tùy An thấy nó giống như thùng rác ở chợ hải sản vậy.
Cận Nhược ngồi xổm người dò xét mạch đập của Ngô Chính Thanh, tặc lưỡi: "Đáng tiếc, còn sống."
Hoa Nhất Đường lấy một viên dạ minh châu ra chiếu sáng, nhìn quanh một vòng, đây là một gian phòng rất kỳ quái, cửa sổ đều bị đóng kín, không có chút ánh sáng nào, bên tường cũng dựng một cái nến đồng, nhìn tạo hình hắn là cùng một loại với phòng bên ngoài, trên bệ nến đặt mấy ngọn nến đã đốt được nửa đoạn.
Hoa Nhất Đường không thắp mấy ngọn nến kia mà giơ Dạ Minh Châu ngồi xổm xuống, Lâm Tùy An lúc này mới nhìn thấy bên cạnh nến có một cái giường rộng rãi hoa lệ, còn có một cái án gỗ nhỏ, trên bàn gỗ trống rỗng, trên giường không có gối đầu, đệm và các vật khác.
"Họ Hoa, bên này bên này!" Cận Nhược gọi Hoa Nhất Đường đi qua, cướp dạ minh châu trong tay hắn áp sát mặt đất, lại thấy được một chuỗi dấu chân máu đi về phía vách tường phía bắc, mọi người theo dấu chân đến bên tường, dấu chân cuối cùng chỉ có một nửa, nửa còn lại rơi vào tường.
Cận Nhược cười nắm tay lại gõ trên tường, lại dọc theo tường sờ một vòng, tìm được một cái nút ẩn, bèn cầm lấy kéo, mở ra một cánh cửa ngầm.
Ra khỏi cửa ngầm là một hành lang đen nhánh, Cận Nhược dùng Dạ Minh Châu chiếu, thấy dấu chân máu càng ngày càng nhạt, đến lúc gần như nhìn không thấy nữa thì cũng đã đến cuối hành lang, mọi người chui vào trong một cánh cửa nhỏ, phát hiện lại đi tới một gian sương phòng khác, Cận Nhược mau tìm kiếm một vòng thì bị mất đấu.
Lâm Tùy An bước nhanh đến trước cửa sương phòng rồi đẩy cánh cửa ra, phát hiện mình đã tầng ba lầu Tán Hoa, rẽ qua là cầu thang của lầu Tán Hoa.
Cả tầng lầu trống rỗng không một người, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu mắng truyền ra từ trong đình các của tầng sáu.