NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 198: Đáng không? Đáng
"Khụ khụ! Thần bài lá vàng gì chứ, chưa nghe nói bao giờ." Hoa Nhất Đường cười cười: "Ngươi rốt cuộc có mở hay không?"
Bác Đầu nhìn chằm chằm Y Tháp, bàn tay rộng lớn đè xúc xắc âm thầm phát lực. Xúc xắc phát ra tiếng kẽo kẹt, mơ hồ hiện ra một vết nứt.
Bác đầu này là một người luyện võ, hơn nữa công phu cũng không kém.
Các con bạc vừa nhìn thấy tư thế này thì vội vàng thu tiền đánh bạc lại, ầm ầm lui ra ngoài ba thước.
Biểu cảm của Y Tháp không có chút do dự, đôi mắt to màu xanh biếc tựa như biển sâu vô tận: "Bàn đánh bạc, quy củ, phải mở!"
Lâm Tùy An tiến lên, một tay vịn bả vai Y Tháp, tay kia nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn một lát rồi dời đi, trên bàn xuất hiện thêm một dấu tay sâu hoắm.
Các con bạc hít sâu một hơi, lùi lại hai dặm. Bàn đánh bạc xung quanh chỉ còn lại bốn Bác Đầu, Y Tháp, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, trong đám người truyền ra một tiếng quát lớn: "Lão Tăng, mau mở ra!".
Bác đầu ngẩng phắt đầu, biểu cảm cực khó coi: "Minh chủ!"
Đám người nhường đường, minh chủ Ngũ Lăng Minh Ô Thuần đi vào, trên đầu quấn băng gạc, mấy sợi tóc từ khe hở của băng gạc mọc lên, giống như cỏ dại không chịu thua, nửa khuôn mặt trái dán băng gạc, mơ hồ thấm máu.
"Hiếm khi mà Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang lại có nhã hứng đến sòng bạc chúng ta chơi, chúng ta tất nhiên phải phụng bồi đến cùng rồi." Ô Thuần nói.
Lâm Tùy An kinh ngạc chớp mắt, cô thế mà lại không cảm giác được địch ý ở trên người Ô Thuần.
Bác Đầu thở dài, mở xúc xắc ra: "Một hai ba bốn, nhỏ."
Y Tháp cũng mở ra: "Bốn bốn, cùng màu, bốn lần."
Các con bạc kêu ầm lên như muốn nổ tung.
"Tiểu tử Ba Tư này lợi hại thật đấy!!!!"
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy bốn bốn!"
"Gấp bốn lần! Gói lá vàng này đáng giá bao nhiêu?"
"Nhìn màu sắc và trọng lượng này, ít nhất phải có, có..."
"Một lá vàng bằng một lượng vàng, một lượng vàng bằng sáu quán tiền, một túi lá vàng một trăm tám mươi quán tiền, gấp bốn lần là bằng bảy trăm hai mươi quán tiền." Hoa Nhất Đường chậm rãi phe phẩy quạt: "Ô minh chủ, thanh toán đi."
Mặt Bác Đầu đen như đáy nồi, Ô Thuần gật đầu: "Thanh toán!"
Bốn hán tử đen mặt mang bốn cái túi lớn tới, ném hết lên bàn đánh bạc, mấy chục lượng vàng khiến bàn đánh bạc lắc lư, lại nâng một đ ĩa vàng thỏi đặt ở bên cạnh, hiệu quả thị giác cực kỳ rung động.
Hoa Nhất Đường cầm lên một cây vàng đảo đảo rồi gật đầu, lại móc ra ba túi lá vàng ném lên trên thỏi vàng: "Ô minh chủ, có dám tiếp tục không?"
Toàn bộ yên tĩnh như chết, khóe miệng Ô Thuần run rẩy, khiến vết thương trên mặt càng thêm đau, đau đến nhe răng há miệng: "Dương Đô Hoa thị giàu nhất đước, còn có thần bài lá vàng tọa trấn, Ngũ Lăng Minh ta tuyệt đối không có phần thắng." Dừng một chút lại nâng cằm lên: "Lấy mạnh hiếp yếu, đánh một ván bài chắc thắng thế này Hoa Tứ Lang không thầy vô vị sao?"
Hoa Nhất Đường liên tục lắc đầu, phe phẩy quạt: "Không phải không phải, Hoa mỗ thích đánh ván bài chắc thắng hơn, cũng thích lấy mạnh hiếp yếu lắm! Hơn nữa ta còn thích nhìn các ngươi bị ta ức hiếp đến thẹn quá hóa giận nhưng lại chẳng làm gì được ta!"
Lâm Tùy An: "Phụt!"
Y Tháp: "Kế khích tướng, đối với Tứ Lang, vô dụng!"
Mặt Ô Thuần co giật hai cái: "Ta biết các ngươi muốn cái gì." Hắn hít sâu một hơi, rút từ trong ngực ra một quyển trục thư, vứt mạnh lên bàn đánh bạc, bìa da màu đen, là một cuốn trục gỗ viết ba chữ: Thập Tịnh Tập.
Lâm Tùy An ngạc nhiên, quạt của Hoa Nhất Đường chợt dừng lại.
Mặt Ô Thuần cuối cùng cũng không co rút nữa mà lộ ra ý cười: "Đây là bản Thập Tinh tập còn sót lại của phân đàn Tịnh Môn An Đô, lăn lộn thế nào lại rơi vào trong tay Ngũ Lăng Minh ra, nghe nói là phần hoàn chỉnh nhất còn sót lại trong tất cả mười tàn quyển, thật sự không giấu diếm, bộ đao pháp đêm qua đối chiến với Lâm nương tử là căn cứ vào phần bí tịch này để nghiên cứu, chủ yếu là khắc chế lại với đao pháp Thập Tịnh Tập."
Lâm Tùy An gật gật đầu: "Đao pháp của ngươi quả thực có thể khắc chế Thập Tịnh Tập, đáng tiếc, không khắc được ta."
(thích cái cách chị nhà flex)
Ô Thuần cười gượng hai tiếng: "Công phu của Chủ nhân Thiên Tịnh vượt xa dự liệu của ta, ta thua tâm phục khẩu phục."
"Ngươi muốn dùng cái này đánh cược với Hoa mỗ sao?" Hoa Nhất Đường đột nhiên nói.
Lâm Tùy An kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Hoa Nhất Đường trầm lại, đôi đồng tử vừa đen vừa lạnh, tựa như bị nhuốm một tầng băng lạnh.
Ô Thuần: "Đúng!"
Hoa Nhất Đường: "Đánh cược cái gì?"
Ánh mắt Ô Thuần lóe lên: "Nếu ta thua, Thập Tịnh Tập và Ngũ Lăng Minh đều thuộc về các ngươi. Nếu ta thắng, Tịnh Môn Ích Đô và Ngũ Lăng Minh sẽ ngăn sông thống trị, phía nam Ngọc Giang, phía bắc Cẩm Giang đều thuộc về Ngũ Lăng Minh, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng!"
Lâm Tùy An gãi gãi ót: "Cái đó... Ta nhắc lại một lần, ta chỉ là tạm thời bảo quản Thiên Tịnh mà thôi, chủ nhân Thiên Tịnh vẫn còn treo tên, môn chủ Tịnh Môn là Cận Nhược, Tịnh Môn không thuộc quyền quản lý của ta..."
Hoa Nhất Đường: "Không đánh cược địa bàn Tịnh Môn, đánh cược địa bàn của Hoa thị, nếu ta thua, tất cả cửa hàng của Ích Đô Hoa thị đều thuộc sở hữu của Ngũ Lăng Minh."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây ai nấy đều rớt cằm xuống đất.
Lâm Tùy An muốn trẹo thắt lưng: Đệt?!
Tròng mắt Ô Thuần muốn lòi ra, giống như hai con mắt cá vàng: "Lời này của Hoa Tứ Lang là thật ư?"
Hoa Nhất Đường nghiêm túc: "Thế thế lập Khế Thư!"
"Hoa Nhất Đường!" Lâm Tùy An hạ giọng: "Ngươi biết mình đang nói gì..."
Hoa Nhất Đường đột nhiên nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An, khẽ lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Lâm Tùy An giật mình: Ý gì đây?
(ý là ảnh thắng chắc đó chụy)
Hoa Nhất Đường khẽ kéo Lâm Tùy An ra sau lưng, sống lưng thẳng tắp: "Đánh cược thế nào?"
Ô Thuần bình tĩnh nhìn Hoa Nhất Đường một cái, kính nể nói: "Không hổ là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, quả nhiên là ném ngàn vàng vì hồng nhan, rất có khí phách!"
Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Đừng nói nhảm, đánh cược thế nào?!"
Ô Thuần nở nụ cười, bởi vì nửa mặt không dám dùng sức nên chỉ có nửa mặt có biểu cảm, thoạt nhìn rất quái quỷ: "Thời gian, địa điểm đánh cược còn chưa định, người tham gia đánh cược còn chưa chọn, về phần đánh cược thế nào, thì ta còn phải cân nhắc, có thể xin Hoa Tứ Lang chờ ta mấy ngày không?"
"Được!" Ánh mắt Hoa Nhất Đường đảo qua "Thập Tịnh Tập", gõ quạt lên bàn đánh bạc: "Đặt chắc thả tay, quạt rơi không hối hận!"
*
Lâm Tùy An chậm rãi đi trên đường, thở dài.
Y Tháp lấy ra một chiếc xe, mang toàn bộ đồng tiền và vàng thỏi thắng được tối nay để lên, Ô Thuần còn rất thành thật phái hai tay đấm hỗ trợ đi theo xe, Lâm Tùy An vốn định ngồi ké xe về cùng nhưng vừa quay đầu đã thấy Hoa Nhất Đường rời đi một mình, cái tên ăn mặc xa hoa như vậy đi dạo một mình trên đường, Lâm Tùy An thấy rất lo, bèn đuổi theo hắn.
Hoa Nhất Đường cũng không biết uống nhầm thuốc gì, cứ cúi đầu đi về phía trước, Lâm Tùy An đi theo phía sau hắn nghiêng đầu quan sát, chỉ thấy quạt trong tay hắn phe phẩy lúc nhanh lúc chậm, miệng lẩm bẩm, đầu cùng lắc qua lắc về.
Mặt trăng đã nhô lên. Hôm nay là ngày trăng thượng huyền, treo cao trên bầu trời xanh sẫm, hai bên đường phường cây hòe lớn xào xạc, lá cây phản chiếu ánh trăng tựa những tấm vảy bạc treo trên cây.
Lâm Tùy An nghe được nước chảy, nhác thấy phía trước có một cây cầu vòm đá cao lớn bắc qua sông Ngọc Giang, đèn đường cao chót vót tận tầng mây thay thế cây hòe, ánh đèn chiếu xuống, cầu đá sáng ngời dịu dàng, giống như được xây bằng ngọc thạch vậy, người đi đường trên cầu đồng loạt dừng chân dựa vào lan can cầu ngắm nhìn, nói chuyện cười khẽ.
Hoa Nhất Đường cuối cùng cũng bước, dường như là đi đã mệt, nhìn dòng sông thở dài một hơi.
Lâm Tùy An bước đến bên cạnh Hoa Nhất Đường, nhìn theo ánh mắt hắn, dòng sông lấp lánh quanh co đi xa, chảy về phía đường chân trời vô tận.
Hoa Nhất Đường lại hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn Lâm Tùy An, vành tai nổi lên một tầng phấn hồng, khẽ nói: "Ánh chiều bàng bạc nước mênh mông..."
"Không cần đâu." Lâm Tùy An nói.
Quạt Hoa Nhất Đường run lên, suýt nữa thì rớt xuống, đôi mắt to xinh đẹp lập tức hiện lên sự bối rối: "Ta, ta còn chưa nói xong..."
Lâm Tùy An nhíu mày: "Ta hiểu ý của ngươi, nhưng thật sự không cần."
Hoa Nhất Đường há miệng, lại khép lại, lông mi dài rũ xuống, hai tay nắm chặt quạt, bẻ bẻ móng tay: "Có phải là do ta quá đường đột hay không?"
"Như thế là quá mạo hiểm." Lâm Tùy An nói: "Tạm thời chưa nói đến quyển Thập Tịnh Tập kia là thật hay giả, coi như là thật đi thì công phu trong Thập Tịnh Tập ta cũng đã hiểu rõ bảy tám phần, không cần phải đánh ván cược này với Ô Thuần."
Hoa Nhất Đường cứng đờ, một lúc lâu sau, quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An: "Ngươi đang nói đến Thập Tịnh Tập?"
Lâm Tùy An buồn bực: "Nếu không thì là gì?"
Đuôi lông mày Hoa Nhất Đường giật giật, dùng quạt chỉ vào mình: "Ta vừa mới ngâm thơ... ngươi không nghe thấy sao?"
Lâm Tùy An bất đắc dĩ: "Từ nhỏ ta đã chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của thơ ca, nghe không hiểu."
"......"
"Nói một câu, ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?" Lâm Tùy An chọc vào bả vai Hoa Nhất Đường: "Dùng tiền cược lớn như vậy để đánh bạc một ván cược khó hiểu, có đáng không?"
Hoa Nhất Đường mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tùy An, tựa như muốn xuyên thấu qua đôi mắt này nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô.
Ánh mắt Lâm Tùy An vừa đen vừa sáng, tựa như đêm hè tràn ngập sao của vùng núi suối, trong suốt lại... bình tĩnh... Hoa Nhất Đường quả thực khóc không ra nước mắt... cô quả nhiên chẳng nghe hiểu chữ gì thật mà...
Cái quái gì thế này vậy? Lâm Tùy An cực kỳ khó hiểu.
Hoa Nhất Đường trước mặt cô lúc thì nhíu mày, lúc thì giật giật mí mắt, lúc thì lại giãn mày, lúc lại thở dài như một lão già, cuối cùng lại nhìn cô mỉm cười.
Sau đó, hắn nói: "Đáng."
Gió bỗng nhiên thổi mạnh hơn, chiếc áo chín tầng của thiếu niên đẹp đẽ này như ẩn như hiện trong bóng đêm sâu thẳm, tựa như vô số cánh hoa mẫu đơn trắng tinh lóng lánh.
Ngực Lâm Tùy An đột nhiên trở nên căng thẳng, tiếng tim đập dường như biến mất.
Hoa Nhất Đường giơ tay lên muốn vuốt sợi tóc bị gió thổi bay của Lâm Tùy An, nhưng ngón tay vừa dừng ở vị trí gần thái dương thì chợt thu lại: "Chỉ cần là của ngươi thì chắc chắn phải lấy về."
Lâm Tùy An: "... Hả?"
"Chúng ta là cộng sự vào sống ra chết, vinh nhục cùng chịu, Ô Thuần kia không phải khiêu khích ngươi mà là chúng ta!" Hoa Nhất Đường nghiêm túc: "Bây giờ chúng ta đã thu phục Tịnh Môn của Dương Đô, Đông Đô, Quảng Đô và Ích Đô, những vẫn chẳng thể tìm được Thập Tịnh Tập có ích thực sự, Ô Thuần chỉ là một người ngoài, lại dám thề thốt son sắt nói hắn có được tàn bản hoàn chỉnh nhất của phân đàn An Đô, cho nên bên trong chắc chắn có điều gì đó không đúng."
Lâm Tùy An giật mình hoàn hồn, trong đầu vội nhớ lại cảnh tượng lúc đối chiến với Ô Thuần một lần: "Ngươi hoài nghi, quyển Thập Tịnh Tập này đến từ một Tinh Môn khác, hoặc là... tên Tam gia kia?"
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Rất đáng để cược một ván, không phải sao?"
Ánh mắt Lâm Tùy An sáng ngời: "Đáng!"
Hoa Nhất Đường đắc ý, phe phẩy quạt nhỏ, chụt... chụt... chút....
Ấy? Âm thanh gì vậy?
Vành tai Lâm Tùy An khẽ động đậy, men theo tiếng động kia nhìn qua thì thấy thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi ôm nhau, thỉnh thoảng lại vụng trộm hôn đối phương hai cái.
Lâm Tùy An cực kỳ chấn động: Dân phong của nhà Đường đã cởi mở đến mức độ này rồi sao?
Nhưng đợi lúc cô quay đầu cẩn thận nhìn thì mới giật mình phát hiện, trên cầu Phi Hồng Kiều này khắp nơi đều là những đôi nam nữ đang ôm eo, nắm tay, nói thì thầm... Đây hắn là một nơi để hẹn hò đây.
Hoa Nhất Đường bối rối dời tầm mắt, quạt nhỏ lắc rất nhanh, nhưng càng lắc trên mặt càng nóng, miệng hừ hừ ha ha nửa ngày cũng không biết nên dùng lý do gì để tránh khỏi tình trạng ngượng ngùng này.
"Chuyện đó... ừm... ừ... Hoa mỗ cũng không biết... Ở đây... Ở đây... Ở đó... Ấy... Lâm Tùy An, ngươi đang làm gì vậy?!"
Lâm Tùy An không làm chuyện kinh thế hãi tục gì, cô chỉ duỗi cổ, dựng thẳng lỗ tai, nhón mũi chân, muốn nghe lén đôi tình nhân cách vách.
Khuôn mặt Hoa Nhất Đường trong nháy mắt đen thành đáy nồi, nắm chặt tay Lâm Tùy An kéo đi: "Có gì hay ho đâu mà nhìn, mau đi thôi!"
Lâm Tùy An: "Ây, ngươi chờ một chút, để ta xem thử."
"Xem cái gì mà xem! Về nhà đi!"
"Ngươi nhìn bên kia... ôi, mãnh liệt thế!"
"Nhắm mắt lại! Nhắm mắt lại! Nhắm mắt lại!"
Dưới ánh trăng, thiếu niên giống như hoa dắt thiếu nữ với vẻ mặt đầy sự hóng hớt xuyên qua Phi Hồng Kiều, chạy vào đèn đuốc vạn nhà, tiếng cười thiếu nữ và tiếng lải nhải của thiếu niên chợt dịu dàng như gió đêm.
*
Tiểu kịch trường:
Tại Hoa trạch 99 lúc này.
Mộc Hạ ngâm nga khúc hát, treo bài thơ Hoa Nhất Đường tâm huyết làm ra lên cao.
"Ánh trăng bàng bạc nước sông mênh mang,
Mênh mang một nỗi tương tư triền miên,
Triền miên ý xuân khắc cốt ghi tâm,
vừa thấy đã yêu mong được bạc đầu."
(em dịch bậy thôi nên éo có vần viết gì, đọc tạm vậy ạ)
Mộc Hạ nhìn trái ngó phải, càng nhìn càng cảm thấy lo lắng.
"Thơ định tình này của Tứ Lang hình như lại quên vần chân, sẽ không bị Lâm nương tử chê chứ?"
1.9.2023
Nghỉ lễ mn có đi đâu chơi không...