NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 207: Mẹ nó, ngươi im miệng lại
Lăng Chi Nhan cảm thấy mình giống như một tên ngốc vậy.
Nhìn thấy Mã thị Mã Bưu ở thành đông dắt theo một đám người hùng hổ tiến vào phường trà Thu Nguyệt, tự nhiên thấy lo lắng nên cũng theo sát theo sau. Đám người Mã Bưu vào trà phường đã hô to gọi nhỏ, dáng vẻ như đến phá phách, các khách uống trà trong quán trà cực kỳ căm phẫn, đập bàn đứng đứng lên, mắt thấy hai bên sắp đánh nhau, Lăng Chi Nhan kinh hãi đang muốn xông lên thì đúng lúc này, Tuyết Thu và Hoa Nhất Mộng đi ra khỏi nội đường.
Ánh nắng buổi chiều vàng vàng, đôi mắt của Hoa Nhất Mộng hờ hững, khuôn mặt tuyệt đẹp nở rộ trong hương trà, nhìn vô cùng quyến rũ.
Đám người Mã Bưu ngây ngốc tại chỗ, đến cả họ mình cũng đều quên mất.
Lăng Chi Nhan: "..."
Hắn có phải có lo lắng quá rồi hay không?
Hoa Nhất Mộng nhướng mày cười: "Mấy vị lang quân đến uống trà sao?"
Đám người Mã Bưu gật đầu như giật giã tỏi: "Đúng đúng đúng, ta đến uống trà, Tuyết nương tử, mau đưa trà đắt và thơm nhất nơi các ngươi lên!"
Các nữ trà khách rất không cam lòng, Tuyết nương tử dùng ánh mắt trấn an, ý bảo mọi người trở về ngồi trước, không cần xuất đầu lộ diện vì phường trà mà gặp phiền toái, lại lệnh hầu trà đưa trà cụ, chén trà, ấm trà và trà lên, đám người Mã Bưu căn bản không có tâm tư uống trà, ánh mắt dính chặt vào trên người Hoa Nhất Mộng, ánh mắt dầu mỡ đến ghê tởm.
Lăng Chi Nhan chỉ cảm thấy một ngọn lửa vô danh xộc thẳng lên đầu, thầm nghĩ Hoa Nhất Mộng là tỷ tỷ của Tứ Lang, sao có thể bị vũ nhục như vậy, hắn vén áo choàng bước qua cửa, trực tiếp đi về phía bàn của đám Mã Bưu, đột nhiên, một thiếu niên hầu trà chui ngang ra, kéo Lăng Chi Nhan sang một bên, thấp giọng nói: "Lăng tư trực chớt có nóng nảy."
Lăng Chi Nhan nhíu mày.
Hầu trà dường như bị sắc mặt Lăng Chi Nhan dọa sợ, run rẩy một cái, lại hạ thấp giọng thêm nữa: "Là Hoa Tam Nương dặn."
Lăng Chi Nhan kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hoa Nhất Mộng, vừa khéo Hoa Nhất Mộng cũng nhìn qua, thản nhiên cười với hắn.
Lăng Chi Nhan đỏ mặt, dời ánh mắt khỏi người Hoa Nhất Mộng, trong lòng dần dần tỉnh táo lại, Hoa Tam Nương nói không sai, lúc này đám Mã Bưu đang an phận thủ thường, chỉ là trà khách bình thường, nếu mình vô duyên vô cớ đi lên đánh bọn họ một trận thì chẳng phải là hành vi vô lại sao, nếu truyền đến gia chủ ở lão trạch Huỳnh Dương Lăng thị và Đại Lý Tự khanh Trần Yến Phàm, chắc chắn sẽ lại bị quở trách một hồi.
Nghĩ đến đây, Lăng Chi Nhan không khỏi có chút hâm mộ Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, lúc này nếu có hai người họ ở đây thì hắn có lẽ sẽ mặc kệ ba bảy hai mươi một gì, cứ đánh một trận rồi nói sau.
Lăng Chi Nhan thở dài, hỏi hầu trà: "Có vị trí nào kín kín không?"
Hầu trà vội chớp chớp mắt, cười hề hề hai tiếng: "Lăng Tư Trực mời qua bên này."
Lăng Chi Nhan bị dẫn đến góc phía đông bắc của phường trà, vị trí rất khiêm tốn, hầu trà còn rất nhiệt tình đặt một bức bình phong ba tấm, che Lăng Chi Nhan che ở bên trong.
"Vị trí này không xa không gần, không chỉ có thể nghe được mấy người kia nói chuyện." Hầu trà chỉ về phía bàn của tên Mã Bưu kia, lại chỉ về phía Hoa Tam Nương và Tuyết nương tử phía sau quầy, mặt mày hớn hở nói: "Cũng có thể thấy rõ Hoa Tam Nương phía sau quầy."
Lăng Chi Nhan mở to hai mắt: "Hả?"
Vẻ mặt trà thị cực kỳ mong mỏi: "Hoa gia Tam Nương, khuynh quốc khuynh thành, đừng nói nam tử, đến cả nữ tử cũng là vô cùng ái mộ."
Lăng Chi Nhan: "Ta không phải..."
"Chúng ta đều là nam nhân, tâm tư của đại nhân ta hiểu." Hầu trà si mê nhìn Hoa Tam Nương: "Với dung mạo và gia thế như Hoa Tam Nương, người theo đuổi hẳn như cá qua sông, Lăng Tư Trực đại nhân không dám biểu đạt tâm ý của mình cũng là chuyện thường tình thôi, chỉ có thể giấu lòng yêu thương ở trong lòng, từ xa nhìn theo Tam Nương, ôm một nỗi tương tư khó nén."
"......"
Cảm khái xong, hầu trà pha cho Lăng Chi Nhan một chén trà rồi thở dài rời đi.
Lăng Chi Nhan dở khóc dở cười, muốn đi lại không dám đi, đám người Mã Bưu đến đây chẳng có ý tốt, lỡ như hắn đi mà phường trà Thu Nguyệt có xảy ra chuyện gì thì phải ăn nói thế nào với Tứ Lang đây.
Chuyện đã đến nước này, đã đến rồi vậy thì cứ ngồi chờ đi.
Lăng Chi Nhan yên lặng kéo bình phong một chút, che kín tư thế ngồi cứng ngắc và làn da mặt mỏng manh của hắn.
Đám nhị thế tổ do Mã Bưu cầm đầu, là công tử ăn chơi tiếng tăm thành Ích Đô, vừa mới vào đã bị dung mạo của Hoa Tam Nương chấn nhiếp, quả thực thành thật suốt một canh giờ, thời gian càng lâu càng để lộ nguyên hình, vừa muốn rượu, vừa muốn thức ăn, thậm chí còn ám chỉ kêu Hoa Tam Nương lại đây bồi rượu, nhưng vừa mới hé ra một câu nhóm nữ trà khách xung quanh đã hung hăng trừng mắt nhìn tới, đầu bếp thậm chí còn cầm dao nhà bếp đứng bên cạnh Hoa Nhất Mộng, đám Mã Bưu vội sợ hãi cười ha ha cho qua.
Ngồi được một chốc lại có chút không cam lòng, đồng loạt thi triển những biểu hiện mị lực bình sinh học được để hấp dẫn sự chú ý của Hoa Tam Nương, lúc thì ngâm thơ, lúc thì hát khúc, lúc thì lại tỷ thí sức mạnh một cách khó hiểu, ánh mắt của các nữ nhân trong tòa trà phường nhìn bọn họ tựa như nhìn một đám xiếc khỉ.
Thăm dò một hồi, chẳng những không được Hoa Tam Nương ưu ái, lại còn thu về một đống khinh bỉ, mấy người này đã thấy hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng đúng lúc này các nữ khách trong trà phường giống như đóng đinh ở chỗ ngồi, từ giữa trưa ngồi đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn ngồi đến buổi tối, đi nhà xí cũng thay phiên nhau đi, ánh mắt sắc bén, mặt đầy sát khí, chẳng ai chịu rời đi.
Trên mặt Mã Bưu hiện ra vẻ không kiên nhẫn, ngón tay lạch cạch gõ chén trà, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, hắn thấy được Cù Tuệ đang hầu trà trà, chợt thấy hăng hái, cao giọng nói: "Ai da, đây không phải là phu nhân Cù thị của Ngô Chính Lễ sao? Đã lâu không gặp, sao lại tiều tụy thế này?"
Mấy nhị thế tổ đồng loạt hô hào:
"Mã huynh ngươi không biết đó thôi, nữ nhân này không an phận, đã nghĩa tuyệt với Ngô huynh rồi."
"Ấy, đường đường là phu nhân của gia chủ Ngô thị, bây giờ lại lưu lạc đến trà phường làm việc, quả thật thê thảm đến mức khiến người ta đau lòng."
"Mấy nam đinh của Cù gia kia đều là mọt sách, bây giờ không có Ngô thị làm chỗ dựa thì muốn sống tiếp cũng đều là vấn đề, cũng khó trách Cù nương tử muốn xuất đầu lộ diện."
Cù Tuệ cứng đờ.
Lăng Chi Nhan thầm nghĩ không ổn, vội đứng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra thật nhanh.
"Xuất đầu lộ diện thì sao? Chúng ta có tay có chân, tự kiếm tiền tự ăn, sống thoải mái là được."Tuyết nương tử đi tới, vỗ vỗ bả vai Cù Tuệ nói.
Các nữ khách đồng loạt phụ họa.
Cù Tuệ nhìn về phía Tuyết nương tử, trong mắt tỏa ra một tầng ánh sáng.
Các nhị thế tổ liếc nhau, lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
"Chúng ta là thấy bất bình cho Cù nương tử thôi, chân trước vừa nghĩa tuyệt với Ngô Chính Lễ, chân sau đã có người đăng đường nhập thất, mắt thấy đã sắp thành tân phu nhân của Ngô Chính Lễ rồi."
Cù Tuệ biến sắc.
Nhị thế tổ cười lớn hơn.
"Sốt ruột rồi! Nàng ta nóng ruột rồi!"
"Quả nhiên một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngoài miệng nói nghĩa tuyệt, trong lòng vẫn là nhớ nhung lắm ha."
Mã Bưu nhếch miệng cười nói: "Hôm nay chúng ta đi thăm huynh đệ Ngô thị, nhìn bọn họ sống rất thoải mái, Ngô tham quân thân thể cường tráng, chỉ năm mươi gậy thôi thì có đáng là gì, nằm sấp trên giường nói chuyện phiếm với chúng ta, thần thái sáng láng, ta đoán chừng qua mấy ngày nữa là có thể xuống đất, còn hẹn ta đợi ngày khác đến Phường Hồng Hương nghe khúc uống rượu nữa kìa."
Tròng mắt vừa đảo: "Ngô gia chủ có sáu thị nữ xinh đẹp phụng dưỡng, bên giường vừa là trái cây vừa là điểm tâm, ta nhìn còn mập thêm một vòng nữa, sắc mặt cũng không tệ, đúng rồi, đầu giường hắn còn treo chuông nhân duyên của chùa Đại Từ, trên thẻ nhân duyên còn thêu chữ tinh xảo, vừa nhìn đã biết là làm từ tay nữ tử."
Một nhị thế tổ khác bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: "Còn viết thơ định tình, hình như là cái gì... chiếu tối nay gặp được lương nhân."
Gương mặt Cù Tuệ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi xanh mét, ánh sáng trong mắt tiêu tan từng chút, cuối cùng tối đến dọa người.
Hoa Tam Nương tiến lên một bước, kéo Cù Tuệ ra phía sau: "Một nam nhân vừa ghê tởm lại vô năng, không cần cũng được!"
Cù Tuệ nắm lấy tay áo mình, thân thể run rẩy không ngừng.
"Nói không sai, nếu không phải là người xứng đáng thì chẳng cần." Tuyết nương tử cao giọng nói.
Mã Bưu níu tặc lưỡi: "Tuyết nương tử nói vậy là sai rồi, nữ tử yếu đuối nếu không sống dựa vào nam nhân thì tất nhiên là sống vô cùng vất vả, ví dụ như phường trà Thu Nguyệt này của ngươi, Tuyết nương tử dậy sớm ngủ muộn để kinh doanh, lại chỉ có chút lợi nhuận ít ỏi, nếu Tuyết nương tử chịu tiếp nhận lời mời chào của Mã thị ta, thì về sau có thể lấy được trà ở Mã thị ta với thấp hơn giá thị trường ba lần."
Thì ra Mã Bưu đến là vì muốn thu mua thu mua phường trà Thu Nguyệt. Lăng Chi Nhan yên lặng nắm chặt hoành đao bên hông.
Sắc mặt Tuyết nương tử lặng băng: "Ta nhớ là mình đã từ chối từ lâu rồi."
"Tuyết nương tử cũng đừng tuyệt tình quá như thế." Mã Bưu nói: "Trà Bách Hoa dùng trong trà phường này của ngươi rõ ràng là tàn thứ phẩm, nếu dùng trà Bách Hoa của Mã thị ta, không chỉ giá cả thấp hơn, mà chất lượng cũng tốt hơn, chẳng phải là càng thỏa đáng hơn sao?"
"Ngươi nói trà của ai là đồ thứ phẩm?!" Hoa Nhất Mộng trợn mắt, xắn tay áo: "Bà nó bà đây không ra uy ngươi coi ta là mèo bệnh hả?!"
Nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm trong chớp mắt biến thành hung thần ác sát như thế, đám người Mã Bưu đột nhiên không cách nào quen được, tất cả đều ngây ra, Mã Bưu còn kinh ngạc lặp lại lời thoại: "Trà Bách Hoa của Mã thị ta là chính tông nhất..."
"Chính tông cái bà nội ngươi!" Hoa Nhất Mộng nổi giận đùng đùng: "Thì ra là bọn khốn nạn các ngươi làm giả trà Bách Hoa của Hoa thị ta!"
Mọi người Mã Bưu choáng váng: "Hoa, Hoa thị?!"
"Các tỷ muội, cùng lên nào!" Hoa Nhất Mộng vỗ tay hét lên, tất cả hầu trà, tiến sĩ ra, đầu bếp, gã sai vặt, nữ khách đồng thời xông lên, vừa đánh vừa đạp, vừa xé vừa cào, đánh cho đám kia tối tăm đầu óc.
Đám người Mã Bưu ôm đầu ngồi xổm xuống đất, phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, Lăng Chi Nhan tung người lên, vội vàng ngăn cản các cô nương đang đánh nhau hùng hổ: "Đường Luật Sơ Nghị có quy tắc, tụ tập ẩu đả, bị phạt đánh bốn mươi roi, vết thương thấy máu, không phải tay chân, còn lại đều là vật người người khác, tức là binh dùng đao cũng là... chư vị cô nương vây đánh như thế, e có không ổn..."
"Lăng Tư Trực đại nhân, ngài cũng ở đây thật sự là quá tốt rồi!" Mã Bưu ngẩng đầu lên nhìn, gần như mừng đến phát khóc: "Đám nữ nhân điên này không phân biệt sai trái bừa bãi đánh lương dân chúng ta, Lăng đại nhân ngài phải chấp pháp công bằng, trị tội các nàng...."
Nói còn chưa xong Lăng Chi Nhan đã cầm vỏ đao đập vào mặt Mã Bưu, Mã Bưu chợt chảy máu mũi, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.
Lăng Chi Nhan nổi gân xanh: "Nương nó, ngươi câm miệng lại!"
(chết cha, anh Nhan đẹp trai biết chửi thề ùi)
Các cô nương đều sợ ngây người, đồng loạt trừng mắt nhìn Lăng Chi Nhan, tròng mắt Hoa Nhất Mộng muốn rớt ra, Lăng Chi Nhan có hơi xấu hổ, vội vàng ôm quyền nói: "Vừa rồi tình thế cấp bách, Lăng mỗ thất lễ..."
Đột nhiên, mọi người thay đổi sắc mặt.
Lăng Chi Nhan chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vừa quay đầu lại đã da mặt mấy nhị thế tổ kia nổi lên một loại màu xanh quái dị, ọe một cái nôn ra mớ chất lỏng xanh đỏ gớm ghiếc, Lăng Chi Nhan kinh hãi thất sắc, quyết định ôm Hoa Nhất Mộng tránh xa ba thước, sự việc xảy ra quá đột ngột, Cù Tuệ không kịp né tránh bị phun đầy người, hai mắt lật một cái ngã vào trong ngực Tuyết Nương Tử, các cô nương hét lên chạy tán loạn.
Lại thấy mấy nhị thế tổ kia nằm thẳng tắp trên mặt đất, hai tay hai chân co giật không ngừng.
Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Đây, đây là..."
"Lục Lang à." Hoa Nhất Mộng tay trái ôm cổ Lăng Chi Nhan, tay phải bịt mũi: "Chẳng lẽ ngươi bị ăn vạ rồi sao?"
Lăng Chi Nhan: "Hả?"
*
Tiểu kịch trường:
Mộc Hạ lái xe ngựa, chở Cận Nhược và Phương Khắc chạy như điên về Hoa trạch, Cận Nhược rụt người ở góc xe, lạnh run.
Phương Khắc đang mài đao mổ xác của hắn, lưỡi đao mài trên đá phát ra tiếng "rẹt rẹt"... "rẹt rẹt"
Cận Nhược khóc không ra nước mắt: Chẳng lẽ Phương đại phu tức giận vì không bắt được Vân Trung Nguyệt mà tính mổ hắn xả giận sao?
Còn một người đồng thời khóc không ra nước mắt như hắn. Ngũ Đạt bị vẫn còn ở bãi tha ma chờ các huynh đệ phủ nha đến giúp đỡ khắc phục hậu quả, đang ngồi co rụt lại dưới cây liễu màn thầu, giơ cây phất trần Vân Trung Nguyệt ném lại lên, miệng lẩm bẩm: "Oan đầu nợ có chủ, đại quỷ tiểu quỷ chớ tìm ta, Vô Lượng Thiên Tôn, A Di Đà Phật... Hãy đến cứu ta với!"
8.9.2023