NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương : Đến đây đi
"Tuy rằng...!Nhưng mà..." Tròng mắt Cận Nhược muốn nhảy ra: "Như thế này thì khoa trương quá rồi."
Lâm Tùy An: "Ố ồ."
Vừa đến giữa giờ Dậu, lúc hoa đăng vừa lên, bọn họ đã đứng ở trước một đại trạch phường Hồng Trang, đây là một căn tứ hợp viện cỡ lớn có sáu cửa ra vào, trên cửa treo tấm bảng gỗ nhỏ "Mai ngũ gia", hành lang trong viện trái phải đối xứng, tao nhã bao quanh cả tòa trạch viện, từ đó nhìn vào trong cửa, nhưng chỉ thấy tòa nhà rộng mở, màn rũ lượn lờ, hồ nước liên miên, hoa cỏ thơm ngát, sương đêm lượn lờ tựa như tiên cảnh.
"Mai Ngũ là danh kỹ nổi tiếng nhất phường Hồng Trang." Cận Nhược thấy Lâm Tùy An ngơ ngác không biết đây là nơi nào, vội vàng phổ cập kiến thức cho cô: "Nơi này chính là hang tiêu kim nổi danh của phường Hồng Trang."
"Tứ lang, hết thảy đều đã chuẩn bị theo lệnh của ngài" Một nữ tử mặc váy lựu thi lễ nói với Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường cười khẽ nói: "Lần này làm phiền ngươi rồi."
Nữ tử: "Tứ lang khách sáo rồi, mấy ngày nay may có Tứ Lang tặng cho tiền thuốc men chữa bệnh, các nương tử mới có thể an tâm dưỡng thương.
Chỉ mượn một nơi ở thôi thì cũng chẳng có gì to tát."
Hoa Nhất Đường gật gật đầu: "Thiệp mời đều phát ra ngoài rồi?"
Nữ tử cười nói: "Tính toán canh giờ thì hẳn là tất cả có lẽ đã đến đây hết rồi."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía cửa phường truyền đến tiếng vó ngựa, hơn mười chiếc xe ngựa hoa lần lượt đi tới, xếp hàng dừng ở một bãi đất trống lớn trước trạch viện.
"Tứ Lang, chúng ta tới rồi đây!" Người đầu tiên đến chào hỏi là Bùi Thi Quân, đi theo phía sau là hơn hai mươi nam tử mặc áo trắng, tuổi tác đều sấp xỉ hai mươi, gần như là những gương mặt quen thuộc gặp được ở lầu Phù Dung trước đó, nhìn thấy Hoa Nhất Đường, đều mỉm cười vui vẻ, đồng loạt bước lên thi lễ.
"Hắn không phải gọi hết tất cả đám ăn chơi có tiếng ở Dương Đô đến đây hết rồi đó chứ?" Cần Nhược ngạc nhiên.
Lâm Tùy An: "Người bên phe Phùng thị hình như không đến đây."
"Đó là đương nhiên.
Bây giờ bên ngoài đều truyền ra, Dương Đô xuất hiện một tên điên giết người, chuyên giết mấy kẻ ăn chơi trác táng, tình trạng chết thê thảm cực kỳ, ngay cả Phùng Du Nghĩa cũng đã bị bắt đi, phủ nha đang điên cuồng tìm người khắp thành, bây giờ phàm là con cháu nhà giàu có dính chút gì với từ ăn chơi trác táng đều bị dọa vỡ mật, không dám bước ra khỏi cổng lớn nửa bước, chỉ sợ mình trở thành đối tượng tiếp theo." Cận Nhược khinh khỉnh: "Họ Hoa thế mà lại có thể tụ tập được mấy tên ăn chơi trác táng này lại được phường Hồng Trang, đây rõ ràng..." Nói đến đây, Cận Nhược hồi tưởng lại: "Là hắn cố ý."
Lâm Tùy An: "Tuy rằng Đông Triều nói kẻ tiếp theo muốn giết là Hoa Nhất Đường, nhưng cũng không loại trừ khả năng là hắn muốn giương đông kích tây, công phu Đông Triều không kém, đám ăn chơi trác táng này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, tập trung bọn họ lại để bảo vệ thì mới càng ổn thỏa."
Cận Nhược: "Ý ngươi là, Hoa Nhất Đường có lẽ chỉ là vỏ bọc, tất cả đám ăn chơi trác tác đều có thể là mục tiêu tiếp theo của Đông Triều?"
Lâm Tùy An gật đầu: "Hiện giờ chúng ta đang ở trong sáng, hung đồ đang ở chỗ tối, thay vì làm rùa rụt cổ trong nhà lo sợ bất an, thì chi bằng buông tay đánh một trận, dẫn hung đồ kia ra rồi một chiêu bắt gọn, diệt trừ hậu hoạn mãi mãi."
"Cũng đúng, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm." Cần Nhược suy nghĩ một chút, lại nói: "Không đúng, Phùng thị phe kia khẳng định sẽ không đến.
Lỡ như Đông Triều đi giết bọn họ, vậy..."
"Cho nên Hoa Tứ Lang mới tổ chức lớn như vậy." Lăng Chi Nhan dẫn Minh Thứ và Minh Phong vội vàng đi vào, Minh Thứ và Minh Phong há to miệng, có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ bé từ trong cổ họng họ, Lăng Chi Nhan nhìn xe cộ rồng ngựa ngoài cửa phường, nói: "Hắn phỏng chừng là muốn đánh cuộc một phen, một bên là ăn chơi trác táng nhát gan như chuột đóng cửa không ra ngoài, một bên là ăn chơi trác táng kiêu ngạo dạ yến sênh ca, bên nào mới càng có thể khơi dậy sát tâm của Đông Triều."
Điều này có cần phải hỏi không? Lâm Tùy An thầm nghĩ, tên điên như Đông Triều, nhất định sẽ chọn phía bên Hoa Nhất Đường rồi.
Cần Nhược bất giác hạ giọng: "Hắn là muốn biến mấy gã ăn chơi này thành mồi nhử, quả thực giống như vì muốn..." Chận Nhược lộ ra biểu cảm đau răng: "Bảo vệ Phùng thị bên kia?"
Lăng Chi Nhan sờ mũi: "Tôi không nói như vậy."
Lâm Tùy An bật cười, cô dám cá, Hoa Nhất Đường có chết cũng sẽ không thừa nhận.
"Nếu Đông Triều thật sự tới, người bên này chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Cận Nhược lại hỏi.
Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực đến phủ nha mượn người, kết quả như thế nào rồi?"
Lăng Chi Nhan có hơi bất đắc dĩ: "Chu thái thú từ chối không hỗ trợ, chỉ có ba người chúng ta."
"Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
" Lâm Tùy nói, Chu Trường Bình rõ ràng muốn hãm hại Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan.
Minh Phong lập tức bày tỏ quyết tâm: "Đám túi rượu kia, không đến cũng được, hai người ta lấy một địch mười cũng không sao."
Minh Thứ: "Huống chi còn có Lâm nương tử ở đây, lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề."
Lâm Tùy An: "..."
Cô cũng không dám lớn tiếng.
Vừa rồi cô đi điều tra chung quanh, trong ngoài trạch viện đều có không ít người đang núp, đều là hán tử cường tráng, hiển nhiên là người của Hoa thị.
"Chỉ là, Hoa gia Tứ Lang làm như vậy, những tên ăn chơi này nếu biết được sự thật, chẳng phải sẽ trách hắn sao?" Lăng Chi Nhan hơi lo lắng.
"Lăng Tư Trực, điều này ngươi khỏi lo." Cận Nhược dùng ánh mắt ra hiệu bảo: "Bọn họ hẳn là đều đã biết rồi."
Lăng Chi Nhan kinh ngạc, dựng thẳng tai nghe kỹ, tiếng đám ăn chơi trác táng truyền tới.
"Tứ Lang, ngươi không cần nhiều lời, chúng ta đều hiểu được mối nguy hiểm của việc này."
"Hung đồ kia thật sự đáng giận, đám Nghiêm Hạc, Tưởng Hoành Văn thì là người trong cuộc không nói, Trần Trúc chỉ là một thư sinh, lại bị chết oan như vậy, quả thực làm cho người ta khó mà chịu nổi!"
"Ăn chơi trác tác thì sao? Ăn chơi trác táng cũng đường đường là nam nhi bảy thước, chúng ta không giống đám nhát gan bên Phùng thị kia, hung đồ kia nếu dám đến, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ lại sợ hắn sao, đến lúc đó cùng xông lên, bắt được hung đồ, ta nhổ chết hắn!"
"Đúng vậy! Hôm nay Phùng thị làm rùa rụt cổ, đợi chúng ta bắt được hung đồ lập công, xem bọn họ còn có thể diện gì tranh giành địa bàn với chúng ta?!"
"Hôm nay chúng ta là muốn nói cho bọn họ biết, không phải ai cũng làm công tử ăn chơi được! Bọn họ mà tính là ăn chơi trác táng gì!"
"Hung đồ kia quả thực buồn cười, hôm nay nói mấy kẻ ăn chơi đứng đầu vạn ác là được rồi? Vậy nếu ngày mai gắn nói mấy kẻ giết lợn, bán dê, đọc sách cũng là người đứng đầu vạn ác thì thế nào? Là thiện hay ác há có thể do một mình hắn định đoạt?"
Hoa Nhất Đường cười tươi như ánh mặt trời đầu xuân, nở hoa đầy cành, ôm quyền nói: "Mọi người nói rất đúng!"
Lăng Chi Nhan xúc động, yên tĩnh một lát: "Lúc trước nghe nói công tử ăn chơi ở Dương đô thế này, Hoa thị Tứ lang thế kia, trong lòng cũng sinh ra thành kiến, hiện giờ xem ra, xác thực là do ta hẹp hòi rồi."
Khẩu khí Cận Nhược chua lè: "Lời này nếu để cho Hoa Nhất Đường nghe được, hắn nhất định sẽ cực kỳ định đắc ý."
Không chỉ như thế đâu, chắc chắn sẽ vểnh đuôi lên trời luôn ấy chứ.
Lâm Tùy An nghĩ.
Hơn năm mươi tên công tử ăn chơi khác lại đến, Hoa Nhất Đường cầm đầu, kề vai bước vào trạch viện Mai Ngũ, đám người Lâm Tùy An đuổi theo sau, xuyên qua đám sương mù đến đại sảnh.
Tuy rằng gọi là đại sảnh, nhưng trên thực tế là một đình viện cực kỳ rộng rãi, dưới dầm treo màn che tầng tầng lớp lớp, phối màu đỏ vui mắt, các nhạc sĩ mặc hoa phục chỉnh tề ngồi ở trên đó.
Trong đường đã sớm mở tiệc bày tiệc, trên bàn bày đầy đồ ăn và rượu, người phụ trách yến hội chính là Mộc Hạ, hắn dẫn đám người Lâm Tùy An lần lượt ngồi vào vị trí, Lâm Tùy An ngồi ở bên trái Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan ngồi bên phải, Cận Nhược, Minh Thứ, Minh Phong mừng rỡ, thầm nghĩ cứ mở bụng ăn trước đã rồi nói sau.
Lâm Tùy An để ý, sau khi cô gái ở cửa đón Hoa Nhất Đường nhập tiệc, thì vội vàng lui ra, trong bữa tiệc cũng không thấy kỹ nhân nào, cô lại liếc mắt nhìn nhạc nhân bên ngoài đình viện, đều là nam tử trẻ tuổi, tuy rằng mặc quần áo nhạc nhân, nhưng làn da ngăm đen, ngón tay thô to, còn có người quen, Mục Trung cầm tỳ bà, Ngõa Tứ ôm trống da, A Long chơi Không Hầu.
Mộc Hạ cất tiếng: "Tấu nhạc, mở tiệc!"
Tiếng nhạc ầm ầm vang lên, Lăng Chi Nhan "phụt" một tiếng phun ra một ngụm trà, Cận Nhược, Minh Thứ và Minh Phong thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Lâm Tùy An âm thầm may mắn, may mà cô cảnh giác, không ăn gì cũng không uống nước.
Những nhạc sĩ này hiển nhiên đều là người của thương đội Mục thị, căn bản không có mấy người am hiểu nhạc khí, toàn bộ chỉ là "bổ sung số lượng lung tung", không, hoặc là nói, đều là "lung tung", tấu ra thứ âm nhạc chẳng ra gì, giống như tiếng quạ kêu, lại giống như chó sủa, tóm lại không có một âm thanh nào đúng điệu.
Thần kỳ là vẻ mặt đám ăn chơi trác táng này lại giống như si mê thứ âm nhạc này, đã thế Bùi Thi Quân còn ngâm nga theo, mọi người đẩy chén đổi chén, ngâm thơ đối tửu không chậm trễ chút nào, không khí cực kỳ nhiệt tình.
Hoa Nhất Đường nâng chén rượu cười nói: "Bản lĩnh mắt điếc tai ngơ đều là công phu thường ngày, mọi người không cần ngưỡng mộ."
Mọi người: "..."
Lâm Tùy An: Nể thật.
Lăng Chi Nhan tùy tiện ăn hai miếng, lấy một quyển trục thư trong tay áo ra đặt trên án: "Đây là những hồ sơ án mạng sàng lọc ra theo manh mối thập khốc hình, vụ án ba năm trước ở huyện Tổ An, nạn nhân bị móc tim móc mắt, tử trạng cực kỳ thảm thiết."
Hoa Nhất Đường mở ra nhìn thoáng qua: "Hồ sơ vụ ăn này ta đã xem qua rồi, hung đồ tên là Tây Tổ, là một người buôn bán nhỏ, nửa đêm vào nhà giết người, bị bắt ngay tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, đã bị phán treo cổ ba năm trước."
"Ngươi xem nơi này." Lăng Chi Nhan chỉ vào hồ sơ nói: "Tây Tổ thân hình thấp gầy, nhưng có một nhân chứng kiên trì nói, hung đồ là một đại hán vạm vỡ.
Kỳ Nguyên Sanh phát hiện ra trong hải bắt văn thư có một đôi huynh đệ, ca ca tên là Trịnh Đông, đệ đệ tên là Trịnh Tây, quanh năm giết người vượt hàng trên con đường buộc phải đi qua của huyện Tổ An và huyện Từ Triều, thủ pháp cũng là móc tim móc mắt, kẻ họ giết đều là thương nhân hương thân, dựng cho mình một cái kỳ danh là cướp của người giàu chia cho nghèo.
Anh trai Trịnh Đông và Đông Triều có ngoại hình rất giống nhau.
Chỉ là năm năm trước, hai anh em đột nhiên mai danh trên giang hồ."
"Trịnh Tây, huyện Tổ An, Tây Tổ.
Huyện Từ Triều, Trịnh Đông, Đông Triều...!" Lâm Tùy An nói: "Chỉ sợ không phải là trùng hợp."
Lăng Chi Nhan: "Người mà tên Tây Tổ giết người, là một tên ăn chơi trác táng thanh danh không ra gì, theo lời khai của Tây Tổ, hắn thấy người này cưỡng đoạt nữ nhân nhà lành nên tới cứu người, thấy tên ăn chơi kia làm việc bất chính, cho nên mới tức giận giết người.
Mà nữ tử kia, sau khi biết được Tây Tổ bị phán treo cổ, thì lập tức đập đầu tự sát."
Lâm Tùy An: "Nữ tử kia có quan hệ gì với Tây Tổ sao?"
Lăng Chi Nhan lắc đầu: "Không biết."
Hoa Nhất Đường yên tĩnh một lát: "Lăng Lục Lang, ý ngươi là gì?"
Lăng Chi Nhan: "Ta nghi ngờ, nguyên nhân thật sự của việc Đông Triều giết người, chỉ là bởi vì thân phận ăn chơi trác táng, hay là vì thứ gì khác."
Lâm Tùy An nhướng mày, ý của Lăng Chi Nhan không thể rõ ràng hơn: đám tiểu tử thúi các ngươi nếu từng làm chuyện xấu gì giống như cưỡng đoạt nữ nhân nhà lành thì mau thành thực khai báo!
Hoa Nhất Đường chậm rãi phe phẩy quạt, mỉm cười.
Cận Nhược khinh bỉ: "Lăng Tư Trực, ngươi thật sự coi trọng họ quá, hai đám ăn chơi chỉ biết cướp địa bàn, chửi đổng, đánh nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, thay phiên nhau về nhà dưỡng thương, đi y quán còn nhiều hơn đến phường Hồng Trang, nào có sức lực mà làm cái khác?"
Lâm Tùy An nhớ tới đám "sổ đen" mà lúc trước Hoa Nhất Đường viết, cũng đúng, bọn họ chỉ đánh nhau thôi cũng đủ bận rồi.
Lăng Chi Nhan suy tư một hồi: "Hoa Tứ Lang chỉ viết trong ba năm gần đây, vậy ba năm trước thì sao?"
Hoa Nhất Đường đen mặt từ chối trả lời.
"Ba năm trước, Tứ Lang vẫn là một đứa trẻ ngoan, ngày ngày ở nhà chăm chỉ đọc sách!" Bùi Thi Quân nâng chén, cười to nói.
Đám người ăn chơi cười vang.
Lăng Chi Nhan ngạc nhiên, Lâm Tùy An cảm thấy hứng thú: "Ngươi bị kích thích gì nên mới đi làm kẻ ăn chơi trác táng thế?"
Hoa Nhất Đường ho khan một tiếng, phe phẩy quạt nhỏ lên: "Dung mạo và gia thế của ta như vậy, nếu không làm đệ ăn ăn chơi trác táng của Dương Đô, chẳng phải là phí của trời cho sao?"
Lăng Chi nhan đỡ trán, Cận Nhược buồn cười.
Lâm Tùy An phì cười, cười mãi cười mãi, đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ kỳ quái.
Chẳng lẽ, Hoa Nhất Đường làm kẻ ăn chơi trác táng là là có mưu đồ khác?
Tiệc rượu kéo dài đến hơn nửa đêm, ăn uống vui vẻ mấy canh giờ liền, cho dù là đám ăn chơi trác táng kỳ cựu cũng có hơi chịu không nổi, say mèm ngủ say, đám người Mục Trung dẫn theo các nhạc sĩ vẫn còn tận tâm tấu nhạc, trải qua cả đêm giày vò thế mà lại có thể nghe ra một ít giai điệu.
Hoa Nhất Đường tựa người trên bàn, nửa híp mắt, một tay nâng má, một tay cầm quạt gõ nhẹ đầu gối, từng chút từng chút, càng ngày càng chậm, theo tiết tấu của hắn, Mộc Hạ ra ý bảo đám người Mục Trung ngừng tấu nhạc, đồng loạt lui ra.
Thần sắc Lăng Chi Nhan, Minh Thứ và Minh Phong càng lúc càng nặng nề, Cận Nhược đứng lên hoạt động động tay chân.
Giờ tý đã đến, gió mát như nước.
Ánh trăng yên tĩnh trải dài trên mặt đất, mỗi viên đá trải dài trên đất đều như bị chiếu đến tiêu sái.
Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, cô nghe được tiếng bước chân, từng bước một, không chút hoang mang, từ xa đến gần.
Lăng Chi Nhan bất ngờ đứng dậy, Minh Thứ Minh Phong rút trường đao ra khỏi vỏ.
Bóng dáng thật dài từ ngoài cửa chiếu vào, đầu kia của bóng dáng nối liền với một đôi giày vải đen, giày dính đầy bùn lầy, ước chừng là đi từ nơi rất xa.
Người tới mặc toàn hắc y, trên đầu vẫn đeo mặt nạ quỷ màu đen, thân hình cao lớn, tay cầm hoành đao, hàn ý lạnh thấu xương.
"Còn tưởng rằng hắn sẽ đánh lén, không ngờ lại dám trắng trợn đi vào." Cần Nhược lạnh lẽo cười.
Lâm Tùy An cười không nổi, hắn hành động như vậy, chỉ có một nguyên nhân, là không hề sợ hãi.
Hoa Nhất Đường đứng dậy, áo dài phiêu dật đi đến trước đại sảnh, bốp một tiếng mở quạt ra, đây là một tín hiệu, Mộc Hạ và Mục Trung dẫn theo mọi người Hoa thị cầm lưỡi dao sắc bén chạy ra, từng đám người bao vây lấy Đông Triều ở giữa.
Đông Triều tháo mặt nạ xuống ném sang một bên, mặt dưới mặt nạ là khuôn mặt giống tám phần với miêu tả của Vương Hào, mặt dài lông mày dài, ngay cả nhân trung cũng dài hơn người bình thường một chút, mặt mày ẩn chứa lệ khí, vừa nhìn đã biết là người quanh năm lưỡi đao liếm máu.
"Can đảm đấy, cuối cùng cũng không làm ta thất vọng." Hoa Nhất Đường cười nói.
"Ngươi tụ tập đám ăn chơi trác táng này lại là sợ ta xuống tay với bọn họ sao?" Đông Triều cũng cười nói: "Hoa Nhất Đường, ngươi xem thường ta quá rồi, bọn họ chỉ là chỉ là một đám nửa vời, không xứng làm bẩn đao ta."
"Ngươi nói ai nửa vời!"
Theo tiếng hét của Bùi Thi Quân, vừa rồi cả đám còn nằm ngủ như chết lúc này lại đồng loạt đứng lên, họ dìu lẫn nhau đứng ở phía sau Hoa Nhất Đường, mùi rượu ngút trời trừng mắt nhìn Đông Triều.
Đông Triều cười như điên, tiếng cười chấn động đến bầu trời đêm thê lương vang vọng từng trận.
"Đông Triều, hôm nay ngươi có mọc cánh cũng không thoát được đâu! Còn không mau đưa tay chịu trói?!" Lăng Chi nhan quát lớn.
Đông Triều ngừng cười, lau nước mắt khóe mắt: "Đám ăn chơi trác táng các ngươi thật đúng là thú vị, thú vị hơn đám Phùng Du Nghĩa kia nhiều." Hắn lấy ra một hộp gỗ nhỏ ném tới, hộp gỗ rơi xuống bên chân Hoa Nhất Đường, bộp một tiếng mở ra, làm lộ đồ vật bên trong.
Là một tay người máu chảy đầm đìa, còn có một ngọc bội.
Đám ăn chơi trác táng tức thì đơ ra, có mấy người sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
"Là ngọc bội của Phùng Du Nghĩa!"
"Chẳng lẽ đó là tay của Phùng Tuy Nghĩa sao?!"
Dưới chân Hoa Nhất Đường hơi nhoáng lên, Lâm Tùy An nhanh tay lẹ mắt đỡ lưng hắn, không thể không nói khả năng quản lý biểu cảm của đám ăn chơi Dương Đô kia thật đáng để người ta thán phục, đã sợ đến mức run rẩy cả người thế nhưng vẫn có thể duy trì nụ cười trào phúng hoàn mỹ trên mặt.
"Muốn dùng Phùng Tương Nghĩa để trấn áp bọn ta sao? Chẳng lẽ đầu ngươi bị lừa đá rồi? Dương Đô ai chẳng biết, phái Hoa Nhất Đường và Phùng Du Nghĩa chúng ta như nước với lửa, chỉ ước gì hắn chết sớm hơn mà thôi!"
"Không sai, cả Dương Đô đều biết." Đông Triều buông lỏng bả vai: "Hoa Tứ Lang, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, Phùng Du Nghĩa có hai tay."
Lâm Tùy An nhướng mày, thầm nghĩ không đúng.
Đột nhiên, họ nhìn thấy đèn bên ngoài sáng rực, tiếng sát thủ vang lên bốn phía, một đám nam tử hung thần ác sát cầm đuốc giết vào, người cầm đầu lại là đám người Phùng Tùng, Nghiêm Ngôn, Bạch Phàm.
Nhưng vào lúc này, Đông Triều bất ngờ quỳ xuống đất, ôm quyền hét to với Hoa Nhất Đường: "Thuộc hạ phục mệnh, đã diệt huyết mạch Nghiêm, Bạch, Tưởng, Phùng, hiện giờ bọn họ chỉ còn kéo dài hơi tàn, Hoa thị tiêu diệt Phùng thị nhất tộc và nanh vuốt, xưng bá Dương Đô, ngay đêm nay!"
..
Ảnh đế một đám ảnh đế, haha..