Một mảnh tĩnh lặng ngỡ ngàng bao trùm...
-Bệ hạ, người vừa nói cái gì?
Tống tướng quân đơ mặt nhìn nàng, nàng điềm tĩnh trả lời:
-Trẫm nói, chúng ta bỏ thành!
-Bỏ thành?
-Chuyện này sao có thể?
-Tuy tình hình hiện tại nguy cấp nhưng không thể không có cách giải quyết...
-Hoàng Khánh là một cường quốc, sao có thể hèn kém chịu nhượng bộ cho một Ly quốc?
Tiếp lời nàng là một loạt những lời thảo luận, Thiên Bảo nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng, cực kì tự tin, nhất thời im lặng:
-Trẫm hiện tại có một kế sách, nhưng thời gian cấp bách, không thể giải thích cặn kẽ cho các khanh, điều quan trọng hiện tại chính là mang toàn bộ dân chúng trong thành ly khai, tạm thời dời về Bát Tinh trấn!
-Dời về Bát Tinh trấn, vượt qua cả Hoàng Giang?
-Đúng vậy, nhất định vượt qua Hoàng Giang!
-Bệ hạ... chuyện này...
-Nhanh chóng làm việc, trận chiến này chính là ván cược lớn nhất, vận mệnh Hoàng Khánh nằm ở đây!
Nhìn dáng vẻ tràn ngập nghiêm túc của nàng, mấy kẻ bên dưới không biết nên phản bác thế nào, đành “dạ” một tiếng rồi khó hiểu rời đi, chuẩn bị di tản dân chúng.
Chớp mắt chỉ còn nàng và Thiên Bảo im lặng ngồi trong soái trướng, nàng khôi phục vẻ mặt thường ngày, lại thêm một cái nhíu mày thật chặt...
-Vừa rồi không phải muội rất tự tin?
-Nếu không họ sẽ bằng lòng thực hiện?
-Kế sách này... nắm chắc bao nhiêu phần?
-Không được một nửa...
-Muội bằng lòng cược?
-Nếu không cũng không còn cách nào, nếu cứ nghĩ sẽ thua, làm sao có thể thắng?
-Được, ta theo muội!
-Vậy thì tốt rồi... kế này sẽ thành công, không, phải thành công, nhất định!
-Sau đó, muội dự định thế nào?
-Cho dân thường lùi về Bát Tinh trấn, doanh trại... sẽ đóng tại cổ thành trong khu rừng bên bờ sông!
-Cổ thành?
-Trong khu rừng có một cổ thành, là vị trí cũ của Trường Ca, huynh không nhìn thấy nó sao?
-Ta có thấy, còn từng nghỉ quân trong đó...
-Vậy thì tốt rồi, huynh từng vào đó, có đủ rộng không?
-Đủ, vị trí khá tốt! Chỉ là không ngờ nó là thành Trường Ca cũ...
-Huynh từng ở trong đó, lại không phát hiện ra dấu tích nào sao?
-Không có, ta cũng không ra lệnh đi tìm!
-Mặc kệ thế nào, bước đầu tiên xem như thành công! Hiện tại chính là phải nghĩ, nếu binh lính bên kia chia thành nhiều hướng, dọc theo Hoàng Giang đánh lên, phải xử lý thế nào...
-Chặn lại là được!
-Chặn lại?
Thiên Bảo đến cạnh nàng, chỉ vào một chỗ trên địa đồ:
-Chỗ này... nếu ta nhớ không lầm chính là cổ thành mà muội nhắc đến. Bao xung quanh là rừng rậm, chỉ cần tìm vị trí thích hợp chặn chúng lại thì được!
-Vậy vấn đề này muội giao cho ai đây? Phải rồi, còn phải tìm Tống tướng quân, khi di tản phải mang theo toàn bộ lương thực, của cải không cần cũng không sao, quan trọng là những cái gì có thể ăn đều phải mang đi hết!
-Giao cho ta đi!
-Giao cho huynh? Cái gì giao cho huynh?
-Chặn đánh bộ binh!
-Huynh đang bị thương... không được...
-Muội đang khinh thường Chiến Thần này sao?
-Quá mạo hiểm!
-Không còn cách khác nữa...
-Haizzz... được rồi, giao cho huynh!
-Còn gì nữa không?
-Suýt thì quên mất, phải hạ độc xuống giếng!
-Hạ độc?
-Không nhất thiết là độc, thuốc xổ, hay bất cứ thứ gì gây hại đến sức lực là được! Cũng không cần làm ngay, lưu lại một toán quân, khi thời cơ đến thực hiện là ổn!
-Ta lờ mờ hiểu ra ý định của muội rồi!
-Còn phải chặn quân lương, cái này sẽ khó khăn, nhưng không phải không có cách, đến lúc đó sẽ tiếp tục nghĩ đến!
-Tiểu muội muội trở nên thật thông minh!
-Ý huynh là trước đây muội ngốc sao?
-Ta không có nói vậy nga, là muội tự nghĩ vậy thôi~
Công cuộc di tản diễn ra thuận lợi, Tổng trấn Bát Tinh trấn đích thân đến gặp nàng.
-A Lăng!
-Tham kiến bệ hạ!
A Lăng cung kính hành lễ, nàng phất tay:
-Không cần đa lễ!
Thiên Bảo bên cạnh sớm đã nghe nói về vị quan này, y nhìn A Lăng xét nét từ trên xuống dưới, vậy mà A Lăng trước ánh mắt như muốn đoạt mạng của y vẫn không hề run sợ, điềm tĩnh hành lễ:
-Thân vương!
-Không cần giữ lễ!
Nàng dịu dàng nói:
-Mẹ khanh thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?
-Nhờ hồng phúc của bệ hạ, gia mẫu đã khỏe lại, hiện tại có thể đi lại xung quanh rồi!
-Vậy thì tốt, lần này khiến khanh nhọc công, nhờ khanh chăm sóc những bá tánh được chuyển đến, sẽ rất bận rộn!
-Không đâu, được bệ hạ trọng dụng chính là vinh hạnh của hạ quan.
-Không cần cung kính như vậy, ở đây không có người ngoài, hà tất phải giữ lễ.
-Bệ hạ, hạ quan hiện tại còn việc phải làm, xin thứ lỗi...
-Không sao, nếu bận rộn thì cứ lui trước, sau khi ổn định ở đây, trẫm sẽ đến Bát Tinh trấn một chuyến!
-Hạ thần cáo lui!
Y hướng nàng và Thiên Bảo hành lễ rồi lui ra ngoài:
-Huynh mang đại cừu gì với người ta sao?
Thiên Bảo giật mình, tựa như làm việc xấu bị phát hiện liền phản biện:
-C... có sao? Haha...
-Đừng có dọa người ta như vậy, thật là...
-Chỉ kiểm tra một chút thôi mà, dám mắng muội là hôn quân vô đạo, hiển nhiên là người không sợ chết, ta chỉ muốn xem, y có đúng là “không sợ cường quyền, quang minh chính đại” như muội nói không thôi!
-Giỏi xảo biện, thế bây giờ đã tin rồi chứ?
-Tin rồi tin rồi, mắt nhìn người của muội muội ta rất không sai!
-Chuyện đương nhiên!
-Tự mãn quá đi~! Bây giờ thế nào?
-Trước hết lo ổn định mọi thứ, sau khi muội từ Bát Tinh trấn về sẽ cho mọi người biết chi tiết kế sách này!
-Được!