Nàng vốn định quay về phòng, đi được nửa đường lại cảm thấy mình vừa rồi giận dữ có phần không đúng, liền quay trở lại, vừa vặn nghe được toàn bộ, nhất thời không khống chế được lùi lại vài bước, khiến ngọc bội bên hông phát ra tiếng kêu, lập tức vội vã xoay người chạy.
Hai người ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau, vốn là hai kẻ có tu vi cao nhất Tiên giới, cư nhiên có người đứng ở đó mà không cảm nhận được, trừ phi là người có tu vi cao hơn, nếu không... sẽ không thể nào phát sinh chuyện này! Khi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vạt áo trắng xoay người chạy đi... hiện tại, đã có thể đoán được là ai...
Nàng hóa thành một đạo thanh quang, hướng con suối phía Tây mà bay đi. Gấp gáp truyền âm cho Hắc Huyết Thương:
“Hắc ca ca, muội muốn gặp huynh, có thể đến không?”
Hắc Huyết Thương nghe thấy nàng gọi, lập tức bay đến, thấy nàng đang nghịch nước, liền tiến lại gần, còn dùng một ánh mắt gian tà mà nhìn nàng:
-Nghi nhi, muội tìm ta làm gì? Mới xa ta không bao lâu đã nhớ rồi sao?
Sau đó... liền chấn động:
-Khoan đã... muội ra ngoài vào giờ này? Tử Thiên có biết không? Nhất định là không biết! Trời ạ... không được không được, nhanh nhanh, ta đưa muội về!
Náo loạn một phen, liền cầm tay nàng kéo đi:
-Hắc ca ca, huynh buông muội ra đi, muội muốn tìm huynh, là có việc muốn hỏi!
-Muội muốn hỏi? Là chuyện gì? Tại sao không tìm sư phụ muội mà hỏi? Nhược Phi cũng được? - Hắc Huyết Thương bĩu môi đầy khinh bỉ
-Muội biết Hắc ca ca là người chuyện gì cũng biết, cực kì uyên bác, lại là người vừa đẹp vừa tốt bụng, cho nên mới đến đây thỉnh giáo huynh.
Hắc Huyết Thương buông tay nàng ra, vừa phe phẩy chiết phiến lông công, vừa làm mặt giận:
-Muội đó, có chuyện nhờ vả mới đến tìm ta, lại còn nịnh nọt dẻo miệng như vậy. Mau, có chuyện gì?
-Hắc ca ca~~~ huynh đừng giận mà, muội trước giờ vẫn rất sùng bái huynh...
-Được rồi được rồi, ai mà giận muội nổi, muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, ta còn phải đưa muội về!
Nàng kéo y ngồi xuống bên bờ suối, sắc mặt âm trầm:
-Huynh... biết thiên kiếp chứ? Có thể thoát khỏi nó hay không?
Hắc Huyết Thương vừa nghe đến, sắc mặt trong khoảnh khắc tối sầm xuống:
-Muội tại sao lại hỏi đến chuyện này?
-Thái độ của huynh như vậy, hiển nhiên là biết gì đó, mau nói cho muội biết đi!
-Muội đọc sách, biết được bao nhiêu?
-Vốn không có nói rõ, lại rất vụn vặt, muốn tìm hiểu kĩ cũng rất khó khăn. Bất quá... muội cũng có chút hiểu biết!
-Hiển nhiên muội biết thiên kiếp là gì?
-Chính là khi một người tu thành thượng tiên, mỗi năm lại có một thiên kiếp, tùy theo sức mạnh định đoạt độ nguy hiểm?
-Không sai, trong sách chỉ có ghi lại như vậy?
-Ngay cả cách thức diễn ra thế nào cũng không rõ ràng!
-Chính vì không có mấy ai đạt đến tu vi ngàn năm, Nhược Phi, đến nay là người duy nhất!
-Đường ca ca?
Hắc Huyết Thương gật đầu rồi tiếp tục nói, sắc mặt vẫn âm trầm:
-Người nhận thiên kiếp, khi đến thời hạn sẽ đến một nơi gọi là Sát Tiên Thiên Hỏa, chính là nơi dương khí cực thịnh, để bản thân bị nhốt trong kết giới, liên tục hứng chịu chín chín tám mốt lượt Thiên Hỏa thiêu đốt, cực kì đau đớn, một khi đã bước vào thì không thể trở ra cho đến khi nhận đủ, không ai có thể giữa chừng xông vào hay ngăn cản, bất kể là trốn đi nơi nào, đều sẽ không tránh khỏi! Nhược Phi hắn, sau lần đó mất nửa cái mạng, thương thế đầy mình, ta cùng Tử Thiên khó khăn lắm mới lôi được hắn từ Quỷ môn quan trở về, bất quá... cũng là chuyện của hơn hai trăm năm trước... hắn hiện tại còn lợi hại hơn xưa!
-Tại sao lại có thứ thiên kiếp này, đã như vậy còn ai muốn tu tiên?
-Thiên kiếp này cũng xem như kiểm tra thực lực các vị tiên nhân, hơn nữa cái thứ Thiên Hỏa đó có công hiệu thanh tẩy tâm trí, gột sạch bụi trần, giúp con đường tu tiên sau này càng thêm thuận lợi... đó là với những kẻ còn sống!
-Vậy thật sự không thể tránh?
-Không thể, có điều...
-Có điều?
-Có thể chịu thay!
-Chịu thay?
-Nhưng người chịu thay nhất định phải có tu vi cao hơn, toàn tâm toàn ý chấp nhận, nhưng thiên kiếp cũng theo đó mà nguy hiểm hơn gấp mấy lần.
-Chưa từng có tiền lệ sao?
-Đương nhiên chưa từng!
-Vậy sao huynh biết có biện pháp này?
-Là hữu duyên tìm được một cuốn cổ thư, lúc ta đi tìm thuốc cho Nhược Phi vô tình nhìn thấy.
-Vậy huynh nghĩ có khả năng không?
-Sẽ không chắc chắn!
-Nhưng dù sao cũng có một tia hy vọng? Vậy là tốt rồi!
-Muội tuyệt đối không được làm chuyện dại dột!
Nàng thoáng chột dạ, né tránh ánh mắt của y:
-Sao huynh lại nhắc muội chuyện này?
-Ta không phải tên ngốc, ba ngày nữa là thời hạn thiên kiếp của Tử Thiên, muội giờ này chạy đến đây tìm ta, có phải đã biết rồi nên mới tìm cách giải?
-Muội...
-Nghi nhi, ta biết hiện tại tu vi của muội đã cao hơn hắn, nhưng tuổi tiên lại không đủ, chịu thay thiên kiếp cho hắn muội nhất định sẽ không sống nổi!
Nàng lại giật mình, tiếp tục không nhìn vào mắt y:
-Cái đó... huynh làm sao biết được? Sư phụ lẫn Đường ca ca đều không phát hiện.
-Ta biết tu vi của muội hiện tại đã đạt đến thái thượng tiên, nhưng vì tuổi tiên không đủ, chỉ dừng ở thượng tiên, thăng tiên nhanh như vậy, ngay cả Nhược Phi cũng không nhanh như muội! Nhưng vì sao lại mang nội lực phong ấn lại? Làm vậy rất tổn hại chân khí, bất cứ khi nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma!
-Cái đó... huynh không cần để ý, hiện tại huynh dù có biết gì cũng tuyệt đối đừng nói cho sư phụ và Đường ca ca!
-Được rồi, mau về đi, Tử Thiên sẽ rất lo lắng!
-Được, đa tạ huynh, sư phụ cùng Đường ca ca hiện tại như sắp đánh nhau đến nơi, nên chỉ có thể tìm đến huynh...
-Cũng coi như muội còn nhớ đến ta, yên tâm đi, hai tên đó sẽ không thật sự đánh nhau đâu, đều là những kẻ biết chừng mực, bất quá nếu có đánh thật, muội mặc kệ họ, đến tìm ta là được!
-... Muội về đây. Tạm biệt!
Nàng vẫy tay tạm biệt, một đạo thanh quang lập tức phóng vụt đi. Hắc y lay động theo cơn gió, hồng mâu mang biểu tình phức tạp, cánh môi dụ hoặc mấp máy, khẽ lẩm bẩm:
-Nàng có thể vì hắn mà tính mạng cũng không cần?
Rồi lại đau thương thở dài, khẽ lắc đầu:
-Nàng rốt cuộc đã yêu hắn sâu đậm đến nhường nào? Trên đời này có bao nhiêu người, nàng yêu ai không yêu, cớ sao phải nhất mực yêu hắn? Xem ra... khoảng thời gian yên bình tốt đẹp của thiên địa... thật sự sắp kết thúc rồi?