Phiên ngoại chủ yếu nói về tình cảm giữa Thiên Bảo và Thiên Vũ, là nam nam ái, ai không thích vui lòng click back. Đa tạ!
Vào một buổi sáng như thường lệ, một ngày như mọi ngày, mặt trời vẫn lên, chim vẫn hót và... Thiên Bảo vẫn phải cùng mẫu phi đi vấn an Hoàng hậu...
Mẫu phi siết chặt tay hắn khi người nhìn về phía một lối đi, trên đó có một nữ nhân vận hồng y chói mắt cũng đang trên đường đến Khôn Ninh Cung của Hoàng hậu. Hắn nhận ra người đó, là cái gì... Diệp Tần, dường như đêm qua phụ hoàng đã di giá tẩm cung của nàng ta, chẳng trách mẫu phi lại giận như vậy! Nhìn một lúc, mẫu phi liền kéo hắn, dứt khoát quay lưng...
-Mẫu phi, chúng ta không phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao?
-Hừ, không đi cùng đường với nàng ta!
-Người đừng sợ, hài nhi bảo vệ người!
-Ai nói với con ta sợ nàng ta? - Người ngồi xuống, nắm lấy vai hắn – Có con, ta cũng không sợ nàng ta, con còn nhỏ nên chưa hiểu, trên đời này có rất nhiều cái phiền, có thể tránh được thì cật lực mà tránh! Nàng ta hiện tại được ân sủng, tất nhiên sẽ sinh sự, sau này con gặp nàng ta, nhất định phải tránh đụng chạm nàng ta, có hiểu không?
-Ân, hài nhi nhất định không làm người thất vọng!
-Ngoan a!
Người lại cầm tay hắn dắt đi, con đường này trước giờ hắn chưa từng đi qua, đối với mọi thứ vẫn còn lạ lẫm, nhưng không khỏi có chút hiếu kì!
Bỗng dưng đi ngang qua một tẩm cung, cánh cửa vẫn khép chặt, hắn níu vạt áo mẫu phi:
-Mẫu phi, tại sao tẩm cung này vẫn còn đóng cửa?
-Sau này có dịp sẽ kể cho con nghe, nhưng nghe ta dặn, không được tùy tiện tiến vào nơi này, nghe rõ chưa?
-Tại sao?
-Ngoan, nghe lời ta, đừng hỏi gì hết, sau này con sẽ biết!
-Ân!
Cứ như vậy mà đến Khôn Ninh Cung, sau đó, hắn phải đến Thái học viện nghe giảng, lại đến luyện võ cùng Dương Tướng quân là đệ đệ của mẫu phi.
Mẫu phi của hắn là con gái của Dương Quang, Tướng quân tiền triều, ngoại công của hắn lợi hại như vậy, đương nhiên con của người cũng không thể thua kém, mẫu phi của hắn, Dương Liên chính là Hạnh Quý phi, am hiểu binh pháp, võ công cũng rất cao cường, còn cữu cữu của hắn, Dương Minh, đặc biệt giỏi khinh công cùng kiếm pháp, hắn đi theo học từ cả hai người, đương nhiên là phải giỏi rồi, haha!
Khi quay về, hắn cố tình đi qua tẩm cung đó một lần nữa, cánh cửa vẫn đóng kín, chần chừ một chút, lại quay lưng, mẫu phi không cho vào a~~~
Nhưng chỉ được vài bước...
“Nếu nhìn một chút... chắc không sao...”
Nghĩ được làm được, hắn khó khăn trèo lên tường, sau đó nhẹ nhàng nhảy sang một cái cây gần đó. Thật không may, bên dưới có người a~~~
Dưới gốc cây có một chiếc bàn, chỉ có một hài tử ngồi bên cạnh, một thân y phục trắng tinh từ trên xuống dưới, mái tóc vấn cao buộc bằng một dải lụa trắng bay phấp phới. Làn da có chút nhợt nhạt, trên trán điểm một vết chu sa đỏ hoa lệ, đôi mắt xám chăm chú nhìn xuống quyển cổ trục trên tay, ánh mắt thập phần chăm chú.
Khẽ thở ra một hơi, hy vọng y không nhìn thấy mình a~
-Là ai?
“Không phải xui xẻo vậy chứ???”
Y ngước nhìn lên cây, vừa vặn nhìn thấy hắn, bất đắc dĩ nhảy xuống, hắn trưng ra một bộ mặt đáng yêu:
-Haha... xin chào!
-Hoàng đệ tham kiến Tam hoàng huynh!
Y hành lễ với hắn, gọi hắn là hoàng huynh, vậy y cũng là hoàng tử? Tại sao chưa từng nhìn thấy y vậy?
-Hoàng đệ?
Một cung nữ chạy ra, vừa chạy vừa gọi:
-Tứ Hoàng tử a, có chuyện...
“Tứ hoàng tử?”
-Đây là...
Cung nữ đó vẫn còn ngơ ngác, không nhận ra hắn...
-Còn không mau hành lễ với Tam hoàng huynh?
-Nô tỳ tham kiến Tam Hoàng tử...
-Đứng lên đi, ta... bổn hoàng tử muốn nói chuyện với Tứ đệ, ngươi lui xuống đi!
-Dạ!
Hắn xoa cằm nhìn đệ đệ trước mặt, cảm thấy rất thú vị về đệ đệ chưa từng gặp này a~
-Tam hoàng huynh có chuyện cần nói với đệ?
-Cũng không có gì, ngược lại, ta phải xin lỗi đệ mới đúng, đã tiến vào mà không báo trước!
-Hoàng huynh không cần xin lỗi!
Y khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ thực đáng yêu a~~~
-Nếu đây là tẩm cung của đệ, tại sao lại luôn đóng chặt cửa? Hơn nữa ta cũng chưa từng nhìn thấy đệ?
-Chuyện này hoàng huynh... không nên biết thì tốt hơn, hiện tại nếu không còn chuyện gì nữa thì mời hoàng huynh đi cho, sau này không nên trở lại nữa!
-Ế, vậy đâu có được? Nhưng bây giờ cũng trễ rồi, thế này đi, ngày mai ta sẽ trở lại, đến lúc đó tiếp tục nói a~
Nói rồi liền nhảy lên cây, trèo ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, hắn đều cùng một cách thức mà vào bên trong, ngồi nhìn y đọc sách, còn y, kể từ lúc đó, không còn nói với hắn thêm một lời nào nữa...
Ngày hôm đó, hắn vừa từ Thái học viện về, liền chạy đi tìm mẫu phi, hôm nay hắn được phu tử khen nga~
Hạnh Quý phi đang thêu hoa lên một chiếc khăn tay trong tiểu đình, hắn chạy đến:
-Hài nhi đã về!
-Ngoan, ngồi xuống đây a!
Hạnh Quý phi vỗ vỗ một chiếc ghế bên cạnh, hắn nhanh nhẹn ngồi lên:
-Mẫu phi, hôm nay con được phu tử khen a~
-Giỏi lắm, nhưng không được vì vậy mà kiêu ngạo, phải chăm chỉ hơn, có biết không?
-Hài nhi đã biết!
Hắn nhìn vào hộp gấm trên bàn, bên trong có một chiếc khăn tay thêu hoa rất lạ:
-Mẫu phi, hài nhi chưa từng thấy người thêu loại hoa này bao giờ!
Hắn chỉ chỉ vào chiếc khăn tay, Hạnh Quý phi liếc nhìn một cái rồi lại chăm chú thêu khăn:
-Vì nó không phải của ta thêu!
-Vậy...
-Là của một vị bằng hữu tặng!
-Bằng hữu?
-Con còn nhớ tẩm cung lần trước chúng ta nhìn thấy không?
-Hài nhi nhớ, người dặn không được vào đó.
-Ngoan, tẩm cung đó là Chung Thúy Cung, là chỗ ở của Thôi Quý phi, chính là vị bằng hữu đã tặng ta chiếc khăn tay này.
-Thôi Quý phi? Tại sao hài nhi chưa từng gặp bao giờ?
-Vì con không nhớ thôi, khi con còn rất nhỏ, mỗi khi con khóc, Thôi Quý phi bế con lên thì lập tức nín ngay!
-Thật sao?
-Thôi Quý phi có thể xem như một tri kỉ của ta, chốn thâm cung này, muốn tìm một người tỷ muội tốt như vậy là không dễ dàng!
-Vậy chuyện gì đã xảy ra ạ?
Người thở dài một hơi:
-Nàng là một đại mỹ nhân, tính tình hiền dịu, chỉ riêng có nàng ấy được ân sủng là ta không thấy tức giận, bởi vì nàng xứng đáng. Nhưng chốn thâm cung này, người tốt không sống được lâu. Nàng vừa đẹp, đắc sủng không bao lâu liền mang thai, nên liên tục bị người ám hại. Mãi đến khi nàng hạ sinh một Hoàng tử, những tưởng niềm vui đã trọn vẹn, không ngờ đứa con nàng sinh ra lại mang bệnh...
-Mang bệnh?
Nếu Tứ đệ là con của người đó, vậy y mang bệnh trong người sao? Nhưng hắn ngoại trừ thấy sắc mặt y có chút nhợt nhạt, thì hoàn toàn bình thường kia mà?
-Thái y nói là thần trí bất minh.
-Thần trí bất minh?
-Thỉnh thoảng sẽ phát bệnh, quên hết tất cả mọi người xung quanh, nghe nói càng lớn càng nặng, có thể đánh người, đập phá,...
-Sau đó thế nào?
-Hai năm trước... nàng ấy cuối cùng không chịu được mà tự vẫn...
-Tự vẫn? Vì hài nhi của nàng bị bệnh sao?
Dù y có bệnh nhưng suy sụp mà tự vẫn, bỏ lại y tự sinh tự diệt cũng quá tàn nhẫn đi?
-Không phải, đứa nhỏ bị bệnh là sau khi mẫu thân nó chết thái y mới phát hiện. Còn nàng ấy, khi đó mang thai cùng lúc với Hoàng hậu, Hoàng hậu hạ sinh một tiểu công chúa, còn đứa nhỏ nàng ấy sinh... đã chết vì thiếu tháng, trong cơn quẫn bách, nàng ấy đã treo cổ tự vẫn. Hoàng thượng vì vậy mà đau lòng, đứa nhỏ nàng ấy sinh trước kia cũng chưa từng xuất hiện nữa...
-Vậy đó là đệ đệ của con sao?
-Đúng!
-Đệ ấy nhìn thế nào?
-Đẹp giống như mẫu thân nó vậy! Lúc khác ta đưa con đi gặp nó.
-Đa tạ mẫu thân.
Hắn chạy nhanh ra ngoài, hắn phải đi tìm y a~