Lúc trước nhận Carlo làm học trò, nhân vật chính gây ra thật ra là Tần Niệm.
Khi đó quan hệ giữa Tần Niệm và cô còn chưa tốt như hiện tại, giới thiệu em trai của mình làm học trò của cô là muốn làm khó Hạ Tầm Giản, nghĩ mình không thể ra tay, để Carlo thay mình ra tay.
Kết quả anh ta đánh giá thấp độ sùng bái của Carlo đối với Hạ Tầm Giản, cũng đánh giá thấp bản lĩnh thu phục học trò của An Nhan Nhiên mấy năm nay học được trên người Hạ Tầm Giản.
Một tháng ngắn ngủn, trận tuyến vốn anh ta bày ra Carlo đã hoàn toàn đảo hướng "Địch ta", trở thành học trò tốt tuyệt đối nghe lời An Nhan Nhiên.
Sau An Nhan Nhiên theo miệng Carlo biết mục đích của Tần Niệm, liền tự mình tìm tới anh ta.
Khi đó, nhìn thấy người con gái trắng nõn mảnh khảnh trước mặt, Tần Niệm lại xem nhẹ "đối thủ", bị chuốc rượu sau ói ra chân ngôn, ngay cả tâm sự lớn nhất nhiều năm dằn xuống đáy lòng cũng nói ra.
Sau khi tỉnh rượu anh ta chán nản không thôi, bí mật lớn nhất trong lòng bại lộ, giống như là mở ra một lá bài tẩy cuối cùng, từ đó về sau trước mặt An Nhan Nhiên không còn ưu thế nửa điểm dậm chân xem cuộc vui.
Nhưng khi đó anh ta không ngờ rằng, mình sẽ bởi vì lần say rượu lỡ lời này mà gặp lại người kia.
Người kia, bị anh ta chôn sâu đáy lòng, suốt ngày lấy vui cười thoải mái che dấu, nếu không sẽ dễ dàng đụng vào.
Trên đời này mỗi người đều có bí mật đã qua, có người sẽ không dễ dàng gian biểu lộ. Mà có người, nói chung bởi vì tổn thương quá sâu, thà rằng vùi lấp, cũng không nguyện biểu lộ mảy may.
Tần Niệm trêu An Nhan Nhiên và Hạ Tầm Giản, đều không phải là thuận tay trong lúc rãnh rỗi. Trên thực tế, chứng kiến bọn họ, anh ta giống như chứng kiến chính mình.
Phá hư, tham dự, làm như vậy chỉ là muốn xem kết cục cuối cùng sẽ là như thế nào.
Có thể hay không, cũng sẽ giống anh ta?
Có thể hay không, sẽ khác anh ta?
Quan hệ thầy và trò, có thật như thế hay thực tế có thể tồn tại cảm xúc khác? Năm mười bốn tuổi ấy, anh ta gánh trên vai ánh sáng của danh hiệu quán quân cuộc thi vẽ tranh toàn Châu Âu của thiếu niên, trở thành học trò của người đó.
Năm ấy, cô hai mươi chín tuổi, hơn anh ta mười lăm tuổi.
Những năm hăng hái, anh ta đã nghĩ đó là tình yêu, sau lại phát hiện là mình khờ dại.
Hàng năm chênh lệch tuổi, chênh lệch suy nghĩ, chênh lệch con người,…cứ như vậy tăng thêm, bắt đầu dẫn tới kết cục.
Lúc đầu chưa gặp An Nhan Nhiên, anh ta từ trong miệng Tiểu Như biết quan hệ thầy trò của cô và Hạ Tầm Giản.
"Sát Thần" hàng đầu anh ta sớm nghe nói, người đang ông tính tình như vậy lại thu nhận một học trò bình thường không có gì lạ của học viện làm học trò, anh ta cảm thấy một vài điều không bình thường.
Cho nên lần đầu tiên gặp mặt, anh ta tỏ ra thân mật với An Nhan Nhiên; lúc sau trên lễ trao giải hôn và dây dưa ở Paris là anh ta cố tình làm cho Hạ Tầm Giản xem.
Như ý nguyện, anh ta thấy được anh lãnh mạc nhưng tức giận và để ý. Anh ta cảm thấy rất thú vị, thậm chí lén nói khiêu khích, đáng tiếc, lúc đó quá mức đắc ý anh ta quên Hạ Tầm Giản là hạng người gì.
Anh biểu hiện thái độ như người đàn ông bình thường với An Nhan Nhiên không có nghĩ đối với người khác anh cũng thế.
Một phút này, việc kia bị anh ta chôn sâu trong lòng sáu năm liền thị đối phương lạnh nhạt ném đến làm anh ta nháy mắt không có dũng khí rớt thẳng xuống vách núi khủng hoảng.
Đều không phải là đối vớiHạ Tầm Giản, mà là đối với chính mình.
Vốn cũng không từng quên đi, vốn nghe đến tên này thì tim vẫn còn đau.
Vốn, người đàn ông đứng trên đỉnh giới mỹ thuật trước mặt này… đối với cô ấy là chân thành.
Anh ta hâm mộ, cũng không cam tâm rời khỏi như vậy, cho nên anh ta tận dụng quan hệ với học viện Paris, cho An Nhan Nhiên một cơ hội lựa chọn.
Anh ta thừa nhận anh ta không có lòng tốt, cũng không trông cậy sau khi An Nhan Nhiên biết được bí mật của anh ta giống như những gì anh ta đã trải qua mà tha thứ cho mình.
Anh ta chỉ là không nghĩ tới, đến cuối cùng, đúng là cô giúp anh ta.
Cũng chính là sau việc kia, quan hệ giữa anh ta và An Nhan Nhiên mới chính thức tốt lên. Bọn họ thành bạn bè, thường xuyên cùng Carlo lái xe đi khắp nơi vẽ tranh.
Bọn họ mang theo lều trại và đồ đạc, hưởng thụ mặt trời mọc rồi lặn, từ đô thị đầy mùi cà phê đến nông thôn hoa Lavender màu tím nở rộ rồi đến trời xanh cát trắng Địa Trung Hải, dấu chân bọn họ trải rộng cả nước Pháp.
An Nhan Nhiên luôn luôn yên lặng, nói ít cười nhiều, vẽ một bộ lại một bộ càng thêm tài hoa và linh khí.
Người con gái phương Đông tóc đen xinh đẹp trong quá trình lữ hành có bao nhiêu người Pháp lãng mạn theo đuổi, nhưng tất cả cô đều cười trừ, tâm tình tốt thì sẽ lấy bút chì phác họa đối phương, ký tên đưa tặng.
Dạng tiêu sái tự này của cô, ngay cả Tần Niệm cũng cảm thấy được rất sức quyến rũ cuốn hút, càng không nói Carlo tuổi không đầy hai mươi.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đại khái là toàn bộ học trò đối với thầy của mình đều có một loại tình cảm sùng bái vi diệu không thể giải thích.
Tần Niệm không thể phán đoán loại tình cảm này là đúng hay không là tình yêu, nhưng Carlo đối An Nhan Nhiên sùng bái càng ngày càng tăng. An Nhan Nhiên rời Pháp chỉ vài ngày, Carlo đã đuổi theo tới Trung Quốc.
Tần Niệm đi theo tới đây, một mặt là muốn nhìn thấy Carlo, ngoài ra, anh ta còn có mục tiêu quan trọng hơn.
Hơn hai năm trước, người đứng cao nhất ở giới mỹ thuật kia đã tỏa ra lãnh khốc tối tăm. Gặp lại lần này, chỉ là ánh mắt thoáng liếc nhìn, đã khiến cho anh vốn chột dạ liền xúc động cất bước rời đi.
Nhưng trực giác nói cho anh ta biết, sau này nói anh ta nói ra mục đích xuất hiện lần này, đối phương chắc sẽ thủ lưu tình với anh ta.
An Nhan Nhiên giúp anh ta một lần, anh ta cũng có thể giúp cô một lần. Kết cục cuối cùng anh ta không bảo đảm, anh ta chỉ có thể xây dựng cơ hội, cũng như lần đầu ở nước Pháp, cô đã làm cho anh ta.
Mà giờ phút này, khi anh ta đi trước An Nhan Nhiên ra đến cửa, thấy người đàn ông tuấn lãnh nhíu mi nhìn anh ta thì anh ta cảm thấy được, mục tiêu cơ bản này đã đạt được.
Nhưng đồng thời, dường như có chút phiền toái mới xuất hiện.
Trời đã rạng sáng một chút, An Nhan Nhiên vẫn còn ở phòng vẽ dạy Carlo vẽ tranh.
Hôm nay là lần đầu tiên Carlo ở lại sau khi cô chuyển vào nhà mới. Cô rất hài lòng với mấy tác phẩm phác họa của cậu mấy hôm trước, hơn nữa Hạ Tầm Giản đang ở nơi khác gọi điện thông báo cần lùi một ngày trở về thành phố, cô cảm thấy đã lâu không có thời gian nên dạy cậu nhiều hơn một chút.
Thời gian vẽ tranh trôi qua nhanh, trạng thái Carlo rất tốt, hai người cũng không cảm giác được thời gian.
"Cô ah, cô có cảm thấy sắc thái của em như vậy có chút…giả?" Tiếng Trung của Carlo không tốt, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra từ hình dung này.
Người bên cạnh cậu chậm rãi cúi người, nhìn vải vẽ tranh sơn dầu hơi hơi suy ngẫm, "Em muốn nói hơi cao đúng không?"
"Em không rõ." Thiếu niên tóc vàng xinh đẹp ngồi ở chỗ kia dừng bút, hai má trắng nõn bởi vì An Nhan Nhiên tới gần mà có chút phiếm hồng, tầm mắt từ vải vẽ tranh sơn dầu chuyển tới trên khuôn mặt đối diện cậu.
Khuôn mặt khéo léo tinh xảo, đường nét dịu dàng, lông mi nồng đậm che lên đôi mắt đen cuốn hút, xinh đẹp làm người khác mê muội.
"Ý của hơi cao là đột nhiên biến hóa, dùng ở trong này là chỉ sắc thái đột nhiên thay đổi, không hài hòa."
"Vốn là như vậy, xin lỗi cô giáo, tiếng Trung em không tốt, thêm phiền cho cô."
"Không sao, nghệ thuật vô biên giới, nếu thật sự có cái gì không rõ, chúng ta hãy như trước trao đổi bằng tiếng Pháp. Tóm lại, nhất định sẽ nói cho đến khi em hiểu mới thôi."
Cô kiên nhẫn giải thích, đầu ngón tay di chuyển trên vải vẽ tranh sơn dầu phía trước, tinh tế nói cho Carlo quan sát hai chỗ sắc thái, sau đó một lần nữa chọn vài loại thuốc màu, để cho cậu trộn lại, thử tô xem hiệu quả, "Thật ra phương diện sắc thái này, cũng không phải là nhất định phải hài hòa là tốt nhất, mà là có thích hợp với mục tiêu của tác phẩm không."
"Cô không thích bức tranh này?"
"Đương nhiên không phải, tác phẩm này của Carlo so với trước đã có bước tiến mới, cô rất thích." Giọng nói của cô mềm mại, hết sức chăm chú, dạy rất nghiêm túc, hoàn toàn không thấy trước cửa phòng vẽ tranh có người đang đứng sừng sững lẳng lặng nhìn bọn cô.
Anh đứng một lúc, không hề mở miệng, cho đến khi cô xoay người một cái, mới phát hiện ra anh.
Carlo sau lần đầu tiên gặp Hạ Tầm Giản ở tiệc rượu của buổi lễ thời trang đánh giá lại, đối với anh không còn…loại cuồng nhiệt sùng bái như trước, thậm chí giờ nhìn tới anh lễ nghi chào hỏi ân cần cơ bản cũng không muốn làm.
Anh quay đầu hỏi thăm Nhan Nhiên, “Cậu ta đến từ bao giờ?” An Nhan Nhiên dạy vẽ quên cả thời gian, nhưng cậu ta không thế.
Anh biết rõ giờ đã làm đêm khuya, đây là nhà của mình An Nhan Nhiên, sao giờ cậu ta còn ở đây? Quan hệ của bọn họ, không phải … chứ?
Cô vỗ vai Carlo mang ý an ủi, bảo cậu ta tiếp tục vẽ. Cô lau thuốc màu trên quần áo vẽ, đi về phía Hạ Tầm Giản, “Sao giờ này đã trở lại, chưa về biệt thự, trực tiếp qua đây, ăn cơm nhé?”
“Ăn.” Anh đáp hai chữ đơn giản, thần thái hơi lạnh đạm.
Xưa nay bộ dáng anh đều thế này, An Nhan Nhiên cũng không nghĩ nhiều, cô tỏ vẻ mình đang dạy, anh ra phòng khách trước chờ một chút.
Đợi khi cô dạy Carlo xong từ phòng vẽ đi ra, lại phát hiện Hạ Tầm Giản đã đi từ lúc nào.
“Anh ấy đi rồi?” Cô quay đầu nhìn Tần Niệm đang ngồi trên ghế sa lon ăn vặt xem phim, rồi buông tay, tỏ vẻ mình vô tội.
Carlo còn trong phòng tiếp tục vẽ, cô rửa tay sạch sẻ, cởi quần áo vẽ, vào phòng lấy di động gọi điện thoại.
Không đợi bao lâu đối phương liền nhận điện thoại, "Sao không nói một tiếng đã đi rồi?"
"Có chút việc, đi trước." Người kia trả lời rất đơn giản.
"Muộn như vậy còn có việc?" Phát hiện đối phương không có ý trả lời, cô liền hạ giọng nói, "Mấy ngày nay lạnh, làm xong việc về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Cô nói thêm vài câu sau đó cúp điện thoại, đối với chuyện này cũng không để ý nhiều.
Cho đến mấy ngày kế tiếp anh cũng chưa liên hệ, An Nhan Nhiên lúc này mới cảm thấy được có chút kỳ quái. Hôm nay sau khi trà chiều cùng Tiểu Như, cô chủ động gọi cho anh.
Điện thoại cách hồi lâu mới chuyển được, bên kia truyền tới ba tiếng lạnh lẽo bình tĩnh của người kia, "Chuyện gì?"
"Hả..." Chuyện gì? An Nhan Nhiên có chút không nói nổi, cô đúng là không có việc gì.
Nói đến nói đi cô đối với quan hệ của bọn họ trước mắt vẫn không hiểu lắm, bị anh hỏi đương nhiên như vậy, cô trái lại không biết nói gì, "Cũng không có việc gì."
"Tốt lắm." Lại là hai chữ đơn giản, cảm giác giống như là muốn cúp điện thoại.
Cô cản anh, "Đêm nay em không bận, cùng nhau ăn cơm đi."
Di động bên kia quả nhiên dừng một chút, hỏi, "Em đang ở đâu?"
"Em ở bên ngoài."
"Một người?"
"Không phải." Cô cảm thấy chủ đều của anh có chút lệch khỏi quỹ đạo, vì thế nói tên nhà nhà, "Mới mở, nghe nói không tệ, một giờ sau gặp lại ở đấy!"
"Không cần." Anh cắt đứt lời cô, "Nói cho anh biết em đang ở đâu, anh giờ qua đón em."
Thấy nói chuyện có chuyển biến tốt, Tiểu Như chậm rãi tiến lại nói, "Sao vậy, vị đại sư kia bị cậu dạy dỗ thành người đàn ông săn sóc tốt, lại có thể chủ động muốn đến đón cậu?"
Mắt An Nhan Nhiên nhìn người đang tựa trên vai mình, lắc đầu, "Bản thân tớ cảm thấy được anh ấy có điểm là lạ."
"Nói như thế nào?"
"Cụ thể không thể nói rõ, cảm giác có chút chợt nóng chợt lạnh."
"Anh ta không phải luôn luôn như vậy sao?" Tiểu Như không cho là đúng, "Yên tâm đi, như việc lúc trước anh ta bỏ lại cậu trên đường đến việc hôm nay xem, đại sư nhà cậu đã có cải biến! Dù sao anh ta cũng là Hạ Tầm Giản, biến thái hơn - ba mươi năm, trong thời gian ngắn cá tính không có khả năng đại chuyển biến, cậu phải có kiên nhẫn, đừng yêu cầu quá cao. Con chó bị bức còn có thể trèo tường, cậu lạnh một chút, cũng nên mềm một chút đúng không? Không phải đều nói đàn ông đều là trẻ con mà, một cái tát một viên đường, phải dạy dỗ chậm rãi mới được!"
"Chó..." An Nhan Nhiên bị bạn tốt hình dung không thốt lên lời.
Xe tới đón cô vẫn như cũ là R màu đen, trời vào đông tối sớm, mới năm sáu giờ, đèn đường đã nổi lên từ bốn phía, đèn xe di chuyển.
Điều hòa bên trong xe ấp áp, anh chỉ mặc áo len mỏng màu khói, ngón tay thon dài đang cầm tay lái, tầm mắt theo lông mi thon dài nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ trong bóng đêm có chút không chân thật.
Không biết sao, ánh mắt sắc có chút lạnh kia, hoàn toàn khác so với lúc ăn cơm ở nhà cô.