Khi cô tới thì anh đã đợi sẵn ở đó.
Dưới trời chiều mỏng màu quýt, anh tựa vào chiếc xe màu đen có rèm che phía trên đỗ ở ven đường, đang hút thuốc.
Những sợi tóc mềm mại màu đen nhẹ bay trong gió làm nổi lên cái trán trắng nõn, bất cứ lúc nào theo góc độ nào nhìn lại, Quan Hựu đều có một loại khí chất độc đáo lóa mắt, im lặng không tiếng động hấp dẫn ánh mắt của người bên ngoài.
Sau khi cúp điện thoại An Nhan Nhiên cũng không lập tức rời phòng triển lãm, chờ đến khi sửa sang mọi việc xong xuôi, mới thong thả đi tới nơi hẹn gặp. Cô đã chậm trễ gần một giờ, mà anh một lần gọi điện thúc giục đều không có. Chờ đợi phảng phất là thiên kinh địa nghĩa.
Ngày trước không phải như thế. Ngày trước anh chưa bao giờ ở dưới ký túc xá nữ hoặc là bên ngoàiphòng tự học chờ cô. Mỗi lần đều là cô đến ký túc xá nam hoặc là phòng vẽ tranh tìm anh, chờ anh làm xong việc dang dở, rồi mới tiếp tục cùng nhau đi ăn cơm hoặc hẹn hò.
Có khi anh có việc gấp, cô liền chờ lâu thật lâu, hoặc đến cuối cùng chính mình lại đi nhà ăn mua thức ăn mang đến cho anh.
Đối với phương thức yêu đương nam trên nữ dưới này, Tiểu Như từng vui đùa đến khinh bỉ, nói con gái trời sinh là được cưng chiều, cô sủng ái anh như thế, sớm muộn gì anh cũng trở nên xấu xa bỏ chạy với người khác.
Khi đó nghe lời này, cô chỉ lắc đầu cười ngọt ngào. Trong trường học nhiều nữ sinh thích anh như vậy, chủ động theo đuổi cũng không phải một hai người, mà anh cũng không làm gì khiến người khác hiểu lầm.
Khi đó kiên định tin tưởng như thế, nhưng không ngờ sau lại thành một câu sấm.
“Chờ đã lâu rồi?” An Nhan Nhiên tiến lên, chủ động mở cửa xe, “Xin lỗi, phòng làm việc nhiều việc quá. Tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện, buổi tối em còn có việc.”
Anh còn ở bên kia xe nhìn cô gương mặt mang thần thái lãnh đãm, ngồi nhẹ lên xe.
Địa điểm ăn tối là An Nhan Nhiên chọn, một nhà hàng lẩu vô cùng nổi tiếng, ghế lô đã không còn, hai người ngồi ở đại sảnh, chung quanh đều là tiếng người ầm ỹ, ở giữa là nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, hiển nhiên không phải là địa điểm tốt để nói chuyện.
Trên thực tế, cô căn bản cũng không chuẩn bị nói chuyện gì với anh. Cô sở dĩ muốn tới, chẳng qua muốn gặp riêng mà thôi.
“Tốt nghiệp đã một năm rồi, em đều làm ở phòng triển lãm tranh?” Anh nắm chặt đũa, ánh mắt từ đầu đến cuối dán trên người đối diện.
“Vâng, đúng ạ.” Anh không ăn, nhưng cô lại nhanh tay động đũa, hết thịt dê lại đến thịt bò, ăn một lát đôi môi đã đỏ tươi.
“Đổi công việc đi, anh không biết Cao Phỉ nói thế nào với em. Thật ra phòng làm việc của cô ấy mới mở, trong khoảng thời gian ngắn đối với em không có nhiều trợ giúp, nếu em cần, anh có thể…”
“Xin lỗi!” An Nhan Nhiên đột nhiên cắt đứt lời của anh, con ngươi đen như mực chậm rãi rời đi, cuối cùng rơi trên mặt anh, “Em nghĩ anh hiểu lầm rồi, làm trợ lý của Cao Phỉ, hoàn toàn là do em tự nguyện, trong này cũng không có lý do mà anh vốn cho là kia. Em cảm thấy công việc này rất tốt, cô ấy có tài hoa lại có năng lực, em tin thành công chỉ là việc sớm haymuộn.”
“Tiểu Nhiên…” anh cúi đầu thở dài.
“Nhưng thật ra anh…” cô lần thứ hai cắt đứt lời anh, bên môi ý cười càng tăng lên, “ Học trưởng Quan Hựu, hiện tại anh hiểu rõ tính tình của cô ấy hơn bất kỳ ai. Loại xưng hô Tiểu Nhiên này, sau này vẫn xin miễn cho. Loại gặp mặt như hôm nay, về sau tốt nhất tận lực tránh đi. Anh đã xin lỗi một lần rồi, chẳng lẽ còn không muốn người khác gượng dậy lần hai?”
Thoáng nhìn thấy đáy mắt anh biểu lộ sự ảm đảm, đầu ngón tay nắm đũa không tự giác nắm thật chặt, ý cười trên khóe môi thu lại vài phần, cô lấy giấy ăn ra lau miệng, chậm rãi nói, “Em cảm thấy, nếu vật đổi sao dời, có mấy lời đều không cần nói nữa. Mọi người hiện tại đều có cuộc sống của mình, như vậy tốt lắm.”
Như vậy tốt lắm.
Khí nóng tràn ngập bàn ăn, hai khuôn mặt lệch nhau đều có chút mơ hồ. Giờ phút này, dưới đáy lòng An Nhan Nhiên cảm tạ khí nóng tràn ngập này, “Như vậy tốt lắm” thể loại lời kịch rách nát này chỉ có thánh mẫu của phim thần tượng mới có thể nói chứ hiện tại thì thật sự không thích hợp với cô.
Cô cũng không dám chắc nếu với ánh sáng và không khí im lặng ở nhà hàng Tây khi nói ra những lời này như thế nào, nhưng ở nơi này tiếng động lớn cùng khí nóng, vừa đúng che dấu giúp cô làm sao cũng không nghe rõ ràng tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Như vậy tốt lắm?” Anh lặp lại lời của cô, cuối cùng ánh mắt di chuyển lâu cũng dừng lại trên mặt cô, “Đúng vậy, em cảm thấy như vậy tốt lắm là được rồi.”
Sau bữa tối, anh hỏi cô đi đâu.
“Không cần tiễn, cứ như vậy đi, cảm ơn anh đã mời khách.” An Nhan Nhiên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đi tới trạm xe bus gần nhất.
Cho đến khi lên xe bus, qua trước cửa quán lẩu, chiếc xe màu đen kia vẫn như cũ đứng đó không có rời đi.
Cô xoay đầu lại nhìn, thở ra một hơi dài.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đêm nay trước khi về nhà, cô đã đi siêu thị một chuyến.
Cô không lừa Quan Hựu, cô đúng là có việc, cô cần phải mua sắm thật tốt trước khi tối thứ sáu trở về biệt thự.
Lần trước cô có biểu hiện bất lương, bị người nào đó lệnh cưỡng chế cấm túc một vòng, cũng chính là tuần trước anh không muốn cô xuất hiện ở biệt thự.
Hơn nữa chuyện này là công việc, nói vậy lần này trở về anh sẽ không đưa ra sắc mặt tốt gì. Giúp mua sắm nhiều thứ, dùng mỹ thực cùng lễ vật làm thế tấn công, là chiêu trò quen thuộc của cô.
Có hiệu quả sao...Ách, kỳ thật tại nơi gặp mặt trước, cho tới bây giờ cô thật sự cũng yêu cầu không cao.
Phòng làm việc của Cao Phỉ và phòng triển lãm tranh có chút khác nhau, ông chủ phòng vẽ tranh tương đối dễ nói chuyện, nghe nói cuối tuần cô có việc cố định, chỉ nói cô bàn giao công việc tốt cho sinh viên làm thêm là được.
Quy định ngày nghĩ của phòng làm việc là thay phiên nhau nghĩ ngơi, có tình huống đặc biệt cần báo trước tiên. Cô vốn tưởng rằng yêu cầu nghỉ ngơi cuối mỗi tuần này Cao Phỉ sẽ không đáp ứng, vốn còn muốn cùng người kia thương lượng thay đổi thời gian quay về biệt thự, nào biết Cao Phỉ không cự tuyệt.
Chính quyết định này, mối quan hệ vốn không tốt giữa cô và các trợ lý khác lại càng xa cách, tiếng đồn linh tinh sau vụ này cũng nhiều lên không ít.
Chuyện làm ăn, về cơ bản cô cũng không có cách gì, thế cho nên tới giữa trưa thứ sáu, cô mới từ cách khác biết được phòng triển lãm tranh Bá Tường cùng học viện thành phố S cùng với mấy nhà tập đoàn công cộng nổi tiếng chuẩn bị tổ chức cuộc thi lớn về mỹ thuật tạo hình.
Liền nói về phòng triển lãm tranh, công việc trước của cô trước kia không thể so sánh với Bá Tường, chỉ có thể coi là một nơi buôn bán tranh nhỏ, thu mua và bán những bức tranh.
Bá Tường là nhãn hiệu phòng triển lãm tranh hạng nhất hạng nhì trong nước, có đội ngũ kinh doanh tiêu thụ riêng của mình, phía dưới còn ký hợp đồng với những họa sĩ nổi danh trong nước hợp tác lâu dài.
Mua bán tác phẩm nghệ thuật cũng không giới hạn cho một loại bức tranh, phong tục được lưu truyền từ Trung Quốc là tranh Thuỷ Mặc cho đến nhũng tác phẩm điêu khắc và tranh sơn dầu đang thịnh hàng của Tây Phương,đã là sản phẩm nghệ thuật thì dù là trong hay ngoài nước thì cần cái gì là có cái đó.
Nghe nói trước kia ông chủ Bá Tường cũng là buôn bán, mở phòng triển lãm tranh chỉ là do khát vọng yêu thích nghệ thuật lúc còn trẻ.
Kết quả bởi vì danh dự tích luỹ nhiều năm ở thương trường cùng nhiều năm giấu những bức tranh có ánh mắt độc đáo, lúc đầu mở ra lấy giá cả có lợi ích phi thực tế ký hợp đồng với mấy họa sĩ mới, sau đó đào tạo nuôi dưỡng thành những họa sĩ có thực lực nổi danh ở trong nước.
Đoàn thể Bá Tường hùng hậu, hàng năm triển lãm tranh lớn nhỏ không ngừng, nhưng tổ chức những cuộc thi lại ít ỏi không có mấy.
Dùng lời của ông chủ Bá Tường mà nói, thứ nghệ thuật này quý ở chỗ ít mà hoàn mỹ, tuy rằng bây giờ người học vẽ trong nước không ít, nhưng người có tài hoa lại thiếu, nếu như mỗi năm một lần, làm sao có thể chọn ra được người giỏi nhất, tuyển như thế làm sao nói tới chuyện hoàn mỹ.
Bá Tường sáng lập đến nay gần hai mươi năm, nhưng cuộc thi chân chính cỡ lớn chỉ làm qua hai lần.
Một lần là giai đoạn mới sáng lập, một lần là bảy tám năm trước. Lúc trước An Nhan Nhiên ở tiệc rượu khai mạc phòng làm việc của Cao Phỉ đã nhìn thấy một người đàn ông tên là Lưu Huy, đó là quán quân người đạt huy chương vàng trong cuộc thi Bá Tường lần thứ hai.
Nhóm người ở ngành mỹ thuật tạo hình này, tài năng thành danh ở hơn hai mươi tuổi vô cùng ít, Lưu Huy hiện giờ ba mươi chín tuổi, tính ra cũng là sau khi được là quán quân Bá Tường mới một bước đi vào hàng ngũ họa sĩ nổi tiếng này.
Cho nên nhìn chung mà nói, mục đích lớn nhất của nghiệp giới đối với cuộc thi mỹ thuật tạo hình lớn như Bá Tường chính là quan điểm.
An Nhan Nhiên ở trong toilet im lặng nghe hai nữ đồng nghiệp nói chuyện, nghe tới chuyện Cao Phỉ cũng báo danh trong cuộc thi này thì ý niệm trong đầu lặng lẽ từ đáy lòng hiện lên,
ЖЖЖЖЖЖЖ
Mưa dầm đầu mùa đã qua, mùa hè nóng bức bao phủ cả thành S, xách theo bao lớn bao nhỏ đi xe bus lại tiếp tục đi bộ lên núi quá trình không thua gì tắm nắng.
An Nhan Nhiên vừa về tới biệt thự liền vào phòng tắm rửa, thay đổi áo T-shirt liền xuống lầu chuẩn bị thu thập một đống chiến lợi phẩm kia, phát hiện đã có người trước cô một bước.
Người nọ đứng ở bên cạnh bàn ăn, một tay cắm túi quần, một tay tùy ý lật tới lật lui lên chiến lợi phẩm của cô.
“Em mới mua khăn mặt khăn tắm còn có sữa tắm, đúng rồi, đây là dao cạo râu, nhân viên bán hàng nói cái này rất tốt!”. Cô tiến lên sửa sang lại giải thích tiếp, “Đây đều là đồ ăn, em mua hải sản, phải dùng túi đông lạnh mới mang tới được, buổi tối chúng ta ăn lẩu hải sản nhé? Em mua gia vị thầy thích, đêm nay thầy có muốn ăn bò bít tết không?”
Anh liếc cô một cái, nói hai chữ, “Tùy ý.”
“Vậy ăn lẩu hải sản đi, hoa cua không thể để lâu được!” cô không chút nào để ý loại thái độ lạnh nhạt này, anh có thể mở miệng nói chuyện với cô, cô nên cười trộm rồi. An Nhan Nhiên đeo tạp dề lên, sau đó bắt đầu bận rộn phân loại toàn bộ đồ ăn.
Toàn bộ các món ăn, cô làm ngon nhất chính là lẩu hải sản và bò bít tết. Bởi vì đây là hai món cô yêu thích nhất, tuy cá tính người kia khó chiều, nhưng không có yêu cầu gì khắc nghiệt đối với bữa ăn, bởi vậy cô cứ theo sở thích của mình.
Kỳ thật là cô rất chờ mong loại bận rộn mỗi tuần một lần này, lúc ở phòng trọ trong thành phố, bởi vì chỉ có một mình, bình thường không phải ra ngoài mua đồ ăn, thì liền giải quyết bằng mì ăn liền hoặc cơm chiên.
Thức ăn ngon, chỉ khi có người cùng ăn chia nhau mới có thể có đủ mỹ vị.
Lần này cô lỗ vốn, nồi lẩu dùng hoa cua, cá muối cùng với sò điều làm canh, thịt bò dê cuộn cũng mua loại chất lượng đặc biệt, hơn nữa rau dưa nấm và bánh phở, bữa tối bày ra cả một cái bàn lớn.
Cả đêm cô vội vàng hâm cái này thổi cái nọ cho anh, so với ngày xưa săn sóc thêm mấy lần. Ănxong anh chưa đi đến phòng vẽ tranh, mà đi phòng khách xem tin tức. Biết đêm nay anh sẽ không vội, An Nhan Nhiên lập tức thu dọn, đem hoa quả tươi cùng sữa chua đến trước mặt anh.
Phòng khách chỉ mở đèn ở vách tường, anh dựa vào ghế salon màu đen xốp, hai chân thon dài vén lên, thần thái lạnh nhạt. Ánh huỳnh quang của tivi làm hiện rõ hình dáng tuấn mỹ, gương mặt mê loạn sắc thái, làm cho con người anh khúc xạ một loại ánh sáng kỳ dị.
Theo góc nhìn của cô, cả người anh phảng phất như một bức điêu khắc lặng im. Bất luận là nhếch môi, chóp mũi cao ngất, ngón tay thon dài, đều giống như danh sư chi tác, hoàn mỹ rung động lòng người.
Có lẽ do cô đứng yên một thời gian dài, cũng có thể do cảm nhận được ánh mắt của cô, cặp mắt chăm chú đang nhìn màn hình kia, theo cái chớp mi dài, chậm rãi hướng sang cô, “Nói đi.”
“...”
“Em cảm thấy tôi sẽ không nhìn ra? Có việc gì nói đi.”
An Nhan Nhiên nở nụ cười, xem ra hôm nay tâm trạng của anh thật tốt, việc này đoán chừng có hi vọng. Cô không vòng vo, nói thẳng, “Em muốn tham gia cuộc thi mỹ thuật tạo hình.”
Màu mắt trên mặt anh lạnh vài phần, anh mở miệng, “Không được.” Rõ ràng vẫn là góc độ đó, cô lại cảm thấy như có ngọn núi đầy áp lực hạ xuống.
“Cũng đã lâu như vậy, em luôn luôn nghe tất cả những lời thầy nói…Lần này là một cơ hội tốt…”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”, anh cắt đứt không chút do dự.
“Tại sao?” Cô đến bên cạnh anh ngồi xuống, giọng điệu mềm mại ánh mắt thống khổ, giống như sủng vật bị chủ nhân vứt bỏ, “Thầy à, em thật sự vô cùng muốn tham gia…”
Tâm trạng quẫn bách, cô lại quên nguyên tắc của anh, ngón tay tự động đưa lên cánh tay anh, ôm chặt vào trong lòng.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Anh liếc mắt nhìn bàn tay trên cánh tay, cô quan sát nét mặt, biết chưa chạm tới giới hạn của anh, vì thế da mặt dày vẫn không buông ra, “Thật ra em cũng đi theo bên cạnh thầy đã lâu rồi, ít nhiều cũng học được vài thứ, em muốn đem mấy thứ học được này ra dùng.”
“Tôi ngay cả bút vẽ cũng chưa cho em chạm qua.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Vậy bắt đầu từ giờ để em chạm vào nhé!” Cô ý cười nhẹ nhàng, không biết anh có nghe được một câu hai ý của cô không.
“Tôi nói rồi, em tâm tính bất chính, cần rèn luyện.” Anh nhíu mi.
“Em cũng đã rèn luyện hơn tám tháng qua!” cô gào thét, “Thầy à, em biết trình độ của em không được, tâm tính lại bất chính… Tóm lại làm sao cũng không tốt, nhưng em thật sự muốn tham gia thi đấu lần này…”
Đèn màn hình lấp lánh sáng, thần thái của cô mềm mại, cặp mắt với đồng tử đen nhánh kia mang theo ý mong đợi cầu xin, cứ như vậy không chớp mắt nhìn anh.
Anh không liếc mắt sang, “Em thật phiền.”
“Em biết em rất phiền phức, em cũng không muốn phiền thầy như vậy, cho nên thầy đồng ý cho em đi đi!”
Chú ý tới mặt anh bắt đầu buông lỏng, cô ngồi chồm hỗm bên cạnh người anh, nắm tay rất giống chân chó đặt lên bả vai anh, “Vâng, em biết tranh của em không đẹp, đi qua ngoài thi đấu sẽ mất mặt thầy, nhưng em không định dùng tên thật tham gia mà! Em sẽ nặc danh đi thi, thầy ơi ~~ thầy ah ~~ “
“Đừng chơi xấu.” anh chống huyệt Thái Dương, không chịu nổi phiền phức này, “Trước tiên em đứng cho vững.”
“Được.” Cô từ từ ở trên ghế salon đứng lên, sô pha quá mềm, cô đứng không được chắc, nghiêng sang bên này nghiêng sang bên kia. Anh quay đầu nhìn qua thì đối diện là bắp đùi thon dài trơn bóng của cô.
Sắc mặt người nào đó có chút khó coi, “Em đứng trên mặt đất đi!”
Cô lên tiếng, muốn đi từ sô pha xuống, kết quả không đứng vững, ngã lên người anh. Hơi thở đặc trưng của nam giới khoan khoái đập vào mặt cô, cô ngồi thẳng lên, phát hiện tư thế của mình giờ phút này thật tốt!
Dưới áo T-shirt rộng hai chân cô quỳ gối một trái một phải sang hai bên cơ thể anh, mông đặt ở giữa người, ngực dán vào lồng ngực anh, hơi thở dường như cùng một chỗ.
An Nhan Nhiên mừng rỡ, thật sự là một cơ hội trời cho ngoài ý muốn, kế tiếp để xem cô làm thế nào thuận lợi khơi mào anh…
Suy nghĩ của cô dừng lại ở chỗ này, mùa hè áo lót mỏng đưa xúc cảm cơ thể chân thật nhất của anh truyền lại cho cô, cũng bởi vậy – cô có chút ngạc nhiên nhìn hắn, “Thầy à, làm sao thầy đã muốn rồi…”
Có, phản ứng, rồi…
Bốn chữ mặt sau, đã cắt đứt ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía từ mắt anh.