“Anh là ai? Sao lại đụng vào người tôi?”
“…!”
Anh bàng hoàng. Cô..không còn nhận ra anh nữa sao?
“Khi ta bắt mạch, có điều gì đó không ổn!”
“Ý ngươi là sao?”
“Trong thế giới của chúng ta, có mấy loại pháp thuật?”
“Có hai loại?”
“Sai! Ba loại: Chính thuật, Tà thuật và Hắc thuật!”
“Ừm..Hắc thuật sao? Ta chưa nghe tới.”
“Ngươi không hiểu sao? Chính thuật là những người sử dụng pháp thuật bình thường, những ma thuật thường mang những màu sắc trong sáng.”
“Tà thuật là những người sử dụng pháp thuật bóng tối, ma thuật thường mang màu đen.”
“Còn hắc thuật?”
Anh tò mò lắm rồi.
“Hắc thuật là những người được sinh ra mang hai sức mạnh Chính thuật và Tà thuật.”
” Sao cơ? Vậy tại sao cô ấy mất trí nhớ?”
“Mất trí nhớ không do chấn thương ở đầu, mà là do có sự trao đổi linh hồn ở một thể xác.”
“Ngươi nói làm ta thấy rối quá! Nói rõ xem nào!”
“Từ từ. Chấn thương cũng ảnh hưởng một nửa. Mỗi linh hồn mang một mảng pháp thuật. Nhưng do mang hai mảng pháp thuật trong người, dẫn đến sinh ra hai linh hồn, tức là hai con người trái ngược nhau. Trước giờ ngươi thấy cô ấy sử dụng chính thuật, đúng không? ”
“Đúng!”
“Bây giờ con người cô ấy đang mang tà thuật. Thấy con ngươi của cô ấy màu đỏ chứ?”
“Đúng thật!”
“Do chấn thương cũng ảnh hưởng một phần, phần còn lại là những cảm xúc thật của cô ấy.”
“Cảm xúc thật sao?”
“Ta nghĩ trước giờ cô ấy không phải là con người vui vẻ như hiện tại. Càng dồn cảm xúc vào trong người bao nhiêu, nhân cách thứ hai càng độc ác bấy nhiêu!”
“Vậy phải cách li cô ấy sao?”
“Không cần phải độc ác đến vậy đâu, chỉ cần làm cho cô ấy không suy nghĩ gì, không lo âu hay che giấu cảm xúc!”
“Tức là làm cho cô ấy hài lòng?”
“Đúng! Chúng ta hãy để mặc cô ấy ngủ, lát nữa sẽ vào thăm cô ấy sau.”
“Được.”
Cả hai người con trai đi ra ngoài.
“Ma vương! Ta có chuyện muốn nói với ngươi! Ra ngoài lâu đài đi!”
“Khà khà…hai kẻ ngáng đường đã đi rồi…đã đến giờ pha hoại..hehe!”
…
“Con bé sao rồi?”
Hoàng hậu lo lắng hỏi thăm.
“Dạ..chuyện này hơi khó nói… Sora, giải thích cho mẫu hậu đi!”
“Ngươi..! Dám..”
“À..bây giờ ta có chút việc, con bé không sao là tốt!”
“Hồi nãy ngươi nói có chuyện gì?”
“Lập tức lập nhiều kết giới chống tà thuật càng nhanh càng tốt!”
“Tại sao?”
“…”
“…! Được”
Cô bắt đầu đảo qua đảo lại con ngươi đỏ thẫm, nhoẻn miệng nụ cười sâu không lối thoát.
“A!”
Cô từ ban công nhảy xuống trốn thoát vào rừng quậy phá, không ngờ định lẻn trốn lại trúng kết giới do anh vạch ra, liền nằm đó.
“ALICE!!!”
Cả hai người liền đến đỡ cho cô.
“Hehe… Ai là Alice? Ahhh…Con bé kia sao? Nó đang nằm co ro bên trong thân xác ta đấy! Xin giới thiệu luôn, ta… là Yuki, linh hồn thứ hai của cô ta! Giờ thì, mạn phép đi đây!”
“Gì chứ? Kết giới chính thuật, bị phá từ lúc nào?”
Anh bàng hoàng nhìn lỗ hổng từ bức tường kết giới. Ma vương cũng khá ngạc nhiên, không lẽ cảm xúc của cô bị dồn đến mức này rồi sao?
Cần phải làm gì đó phải ngăn Alice, à không, Yuki mới đúng!