Cô mở mắt. Rốt cuộc cô đang ở đâu. Một thế giới…chỉ toàn là bóng tối?!
“Cô bị bất tỉnh do nhảy từ ban công xuống không nhớ sao?”
“…”
“Ta là Yuki, linh hồn thứ hai của ngươi.”
“Tôi biết cô là linh hồn thứ hai của tôi. Bởi vì lúc nhỏ tôi hay mơ hồ một mình nói chuyện, thì ra là cô.”
“Ngươi khiến ta ngạc nhiên đấy! Ngươi biết mình vẫn chưa sử dụng được tà thuật của ta mà phải không?”
“Đúng! Tôi không biết lí do tại sao tôi vẫn không thể sử dụng được!”
“Mỗi người một loại pháp thuật, tức là một linh hồn cho nên sử dụng được hết sức mạnh, tức là % sức mạnh được sử dụng nên về pháp thuật cũng mạnh theo. Riêng ngươi là người có hai linh hồn mang theo hai loại pháp thuật. Cô chỉ sử dụng chính thuật, một nửa tà thuật còn lại cô không thể sử dụng nên chỉ dùng được % sức mạnh, nên pháp thuật chỉ có thể phòng thủ.”
“Ra là vậy! Có cách nào giúp ta sử dụng hết được sức mạnh không?”
“Có! Nhưng điều này phải chờ thêm mấy ngày.”
“Ngươi thấy đấy, cảm xúc của ngươi vẫn còn chôn giấu cho nên càng làm tà thuật thêm mạnh hơn, do đó chính thuật của ngươi bị yếu dần. Phải có người giải quyết nó cho người, chỉ cần một người nào đó mà ngươi tin tưởng vô đối, nhìn thấy những kí ức và cảm xúc mà ngươi chôn vùi bấy lâu, thế là mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa!”
“Làm cách nào?”
“Tôi sẽ thay thế cô, làm cho tên hoàng tử đó vào đây. Nhưng nói thật tôi vẫn thích tên Ma vương đó hơn. Tên đó chung tình với cô thế cơ mà!”
“Nè nè thôi nha, cô không có quyền phán xét lựa chọn của tôi!”
Không khí chìm vào im lặng sau cuộc nói chuyện rôm rả.
“Có cách nào giúp tôi và cô tách ra không, kiểu giống sinh đôi ấy?”
“Ta không biết!”
“Tôi thấy…buồn ngủ..”
“Bắt đầu hành động rồi đó!”