Anh ngồi cạnh chiếc giuờng màu trắng cô ðang nằm. Mắt cô nhắm nghiền lại, dải băng bịt mắt cô đã được bác sĩ tháo ra.
“Cô ấy chỉ còn ngày cuối cùng để sống, xin chia buồn cùng mọi người.”
Bác sĩ đã nói với mọi người lúc sáng. Yuki quá sốc đến nỗi ngất đi vào lúc đó.
“Alice, em đừng rời xa anh nhé, đừng tan biến vào không khí nhé!”
Anh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc con trên gò má của cô. Nụ hôn của anh trao cho cô, có thể đó lại là nụ hôn cuối cùng của anh và cô, có thể lắm…
Yuki bước vào phòng. Anh biết ý nên bước ra ngoài, bước chân ngày càng nặng nề hơn. Yuki ngồi xuống sau khi đóng cửa lại. Nước mắt trào ra:
“Alice… sao em nỡ bỏ chị? Híc..chúng ta mới gặp được nhau, nỡ sao em lại rời xa chị…híc..”
Cô nức nở khóc. Giọt nước mắt rơi xuống má, phản chiếu ánh trăng đêm nay làm nó ngày càng lấp lánh. Sora đứng bên ngoài, đau khổ nghe những tiếng nức nở, vừa tội Yuki, vừa tội Alice.
Sáng hôm sau, mọi người hay tin tim Alice bỗng dừng ngừng đập, hốt hoảng chạy đến phòng cô. Mặt Kou tái xanh lại, nhưng bác sĩ đã nói là không sao, nhưng có thể sẽ dừng lại bất cứ khi nào nên hãy cẩn trọng khiến mọi người một phen đau tim.
Kou sững sờ… nếu không may tim ngừng đập nữa.. Alice sẽ ra sao?
Có nhiều điều anh muốn nói với cô.
Có nhiều điều anh muốn làm cho cô.
Có nhiều điều cô muốn anh chưa thực hiện được.
Có nhiều thứ anh chưa thể cho cô.
…
Mọi người bên Alice hết tiếng đồng hồ. Vẫn thấy mọi việc bình thường, Kou thuyết phục mọi người về phòng nghỉ, còn mình ở lại chăm sóc cô.
Lại một buổi sáng trời nắng đẹp, nhưng đối với anh nó không đẹp. Không có cô, nó chẳng khác nào là buổi tối hôm qua.
“Alice.. Yuki nhớ em lắm, em mau tỉnh dậy đi. Cả mọi người nữa… nha em.”
“…”
Không nhúc nhích. Nhưng đôi tay cô khẽ cử động.
“K…Ko..Kou?”
“Alice? Em tỉnh lại rồi? Anh đi gọi mọi người..”
“Đừng anh.”
“Sao thế?”
Anh ngồi lại.
“Không kịp đâu!”
“Kịp? Để làm gì?”
“Em sắp đi rồi, em muốn cảm ơn anh và mọi người nhiều lắm vì thời gian qua đã chăm sóc em…”
“Không..”
Anh lắc đầu.
“…em cũng biết ơn anh vì thời gian qua đã quan tâm em, chăm sóc cho em trong quãng thời gian năm ngắn ngủi…”
“Không!”
“…”
“Không… em đừng đi…anh xin em.”
Giọt nước mắt của người con trai kia đang lăn trên gò má, rớt xuống má cô. Hơi ấm này, cô cảm nhận được, thứ chất lỏng này, cô cảm nhận được.
“Anh không thể níu kéo em cũng như em có thể níu kéo mình lại…”
“…”
“Em biết anh rất đau khổ khi em biến mất nhưng xin anh hãy cứ vui vẻ sống tiếp.”
“…”
“Em nghĩ đã đến lúc em phải đi rồi.”
“Alice..!”
“Kou, cúi xuống đi, em muốn nói với anh điều này.”
Anh cúi xuống vừa tầm cô.
“…”
Giọt nước còn đọng lại trên khóe mi rơi xuống. Đôi mắt giãn to ra.
Thân thể cô chợt sáng lên, biến thành những mảnh ánh sáng li ti bay vào không khí. Trong thứ ánh sáng đó, một con bướm tiên với những hạt bụi tiên bay dưới thân nó, nổi bật bay ra ngoài. Trong phút chốc, hình ảnh Alice với chiếc đầm trắng có ren xuất hiện trong mắt anh.
Vậy là… ALICE ĐÃ MÃI MÃI RỜI XA ANH!