Anh đứng trước căn nhà mang phong thái Châu Âu cổ điển với sắc xám đen. Quá dễ nhận biết ngôi nhà này. Đơn giản vì cả khu phố chỉ có hai căn nhà của cô và anh là mang phong cách này thôi. Ngôi nhà của anh ngược lại, thay vì xám đen lại là đen trắng.
"Kính koong!"
Anh tay cầm hộp cơm tối, tay nhấn chiếc nút chuông mạ bạc.
Không nghe thấy sao? Anh thắc mắc
"Kính koong!"
Tiếng chuông trong trẻo lần nữa vang lên nhưng dường như chủ nhân của căn nhà vẫn không ra mở cửa.
"Alice?"
Anh cố gọi. Vẫn không có hồi âm từ cô, anh tiếp tục dùng tay đập mạnh để cô có thể nghe thấy. Nhưng đáp lại hi vọng của anh là sự im lặng. Đôi tay bị sưng đỏ lên vì đau. Lo lắng xen lẫn tức giận, đôi tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Bỏ qua cánh cửa gỗ đen đó, anh phá cửa số xông vào. Những mảnh kính đâm vào, làm cho cánh tay anh chảy máu nhưng đã bị anh mặc kệ. Để vội hộp cơm lên bàn, anh chạy đi tìm cô.
"Alice? Cậu ở đâu?"
Anh chạy đi tìm cô. Đôi chân bước đi trên sàn gỗ. Lạnh. Nó không còn mang hơi ấm của cô nữa. Giống như chủ nhân của căn nhà này đã không còn trên trần đời này nữa. Không! Chắc chắn Alice sẽ không bị sao! Anh tự trấn an bản thân mình.
Khi đến tầng hầm, ánh sáng dịu dàng như ánh trăng tỏa ra đằng sau cánh cửa gỗ của nhà kho đã thu hút anh đến đó. Anh bước đến gần hơn cánh cửa đó.
Chiếc gương bạc gần như trước mắt anh. Kou bàng hoàng khi nghĩ đến việc Alice bị hút vào trong này. Không! Không thể nào! Chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra!
...
"Mình đang ở đâu đây?"
Alice tồn tại trong một khoảng không gian khá mờ ảo, sương mù dày đặc. Nhưng có lẽ chẳng phải sương mù nữa. Không gian cứ trăng trắng rồi lại đen đen.
Sau một lúc lâu chật vật trong bóng tối, đôi mắt cô đã dần quen. Chợt một bóng xuất hiện rồi biến mất cùng với tiếng cười ghê rợn.
"Ahahaha..."
Cái bóng ấy lướt qua trước mắt cô. Tiếng cười hình như là của một cô gái.
"Ai đấy?"
"Cô là Alice hở?"
Chất giọng ấy như trẻ con, ngây thơ nhưng bên trong đầy sát khí.
"Phải..."
"Nè Alice, cô dễ thương thật a!"
"..."
Cô vẫn không thể bắt kịp cái bóng đó.
"Nhưng nhìn cô kìa... thật VÔ DỤNG!"
Cái bóng đó treo ngược lên, mắt đối diện mắt. Đôi mắt vàng màu hổ phách của cô ta nhìn trực tiếp vào đôi mắt xanh biển của cô như đang cố nhìn xuyên tâm can của cô nhưng may thay, phần mái của tóc đã che bớt phần nào đôi mắt đáng sợ ấy. Cô ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, cả thân người té ra sau. Không gian dần sáng lên, đôi mắt có phần hơi chói, nhưng cũng đủ để có thể nhìn thấy cái bóng trước mắt mình, là một cô gái có làn da trắng, không phải trắng hồng, nó có phần hơi lành lạnh và trắng xanh (như thây ma ấy). Mái tóc đen dài và thẳng nhưng hơi rối. Đôi môi đỏ sẫm xen chút đen được son lên, tôn lên vẻ u sầu xen lẫn độc ác, ranh mãnh."Ah!"
"Cô ngạc nhiên đến thế sao?"
"..."
"Cô biết điều gì chưa?"
"Gì?"
"Về kiếp trước của cô ấy?"
"..."
"Con người khi được hỏi về kiếp trước của mình đều tự hào cho rằng là vua chúa hay hoàng hậu. Nhưng cô lại không có suy nghĩ gì nhỉ? Nhưng kiếp trước của cô có vẻ là một nàng công chúa khá tốt và xinh đẹp đấy. Lại có hoàng tử bạch mã đến cầu hôn nữa chứ? Có vẻ như kiếp trước của cô có cuộc sống hạnh phúc nhỉ?"
"Thật ư?"
"Đúng vậy. Nhưng có phần ngu ngốc và vô dụng."
"....!"
"Chắc cô chẳng nhớ gì đâu nhỉ? Để tôi làm cô nhớ!"
Không gian bắt đầu hiện lên hàng loạt những hình ảnh được gọi là "Kí ức". Có những điều đau khổ, có cả hạnh phúc... Cô dần nhớ ra mọi thứ, hai tay ôm đầu vì đau nhức, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Đôi mắt ngấn lệ dần trở nên mờ đục...
...
"Cái gương này là sao nhỉ?"
Kou suy nghĩ. Có lần Sora có nói chuyện với anh:
"Nè, anh nhờ em chuyện này nhé Kou?"
Sora cười cười, chụm đầu ra vẻ nói chuyện một cách riêng tư với Kou.
"Vâng!"
"Em nhớ hãy để Alice tránh xa nhà kho nhà em với nhà anh nha."
"Nhưng mà..."
"Được không?"
"À... vâng, được."
Không lẽ?
Anh bàng hoàng, cả cơ thể bỗng nặng dần rồi sụp xuống. Trong phút chốc, anh đã lao thẳng vào chiếc gương bạc đã được kích hoạt bởi một dòng máu đỏ chảy dọc theo hoa văn của chiếc gương.
"Cái gì đây?"
Anh bực mình nhưng xen lẫn hoang mang vì thứ không gian mờ ảo trước mắt. Khuơ tay trước làn khói trước mặt, một bóng đen xuất hiện trước mặt.
"Alice?"
Anh chạy đến bóng đen trước mặt. Đúng là Alice rồi. Nhưng dù vậy cũng có chút gì đó khác thường. Cả người cô nặng nề, đổ vào người anh khi anh chuẩn bị đưa tay ôm cô. Đôi mắt trong sách dần đục lại, biến thành một hố đen tử thần sẽ hút bất cứ ai nhìn vào tâm tư bên trong của cô.
"Alice! Alice!"
Anh cố gắng bình tĩnh, gọi tên cô nhưng bất thành. Bỗng bàn tay có gì đó âm ấm. Dòng lệ như pha lê chảy trên đôi gò má hồng. Cô đang khóc.
"Tớ xin lỗi vì không bảo vệ được cậu."
Anh ôm cô.
"Kou?"
Bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh, anh vui mừng ôm cô.
...
"Alice, mấy anh chị về rồi nè em.""Alice, chị gái của em về rồi nè."
"..."
Không có tiếng động.
Một luồng hạ âm được Sora và Yuki cảm nhận được. Trong nhà này, chỉ có một vật có thể phát ra hạ âm như vậy. Không lẽ nó đã được kích hoạt?
Sora và Yuki vội vã chạy xuống căn hầm bí mật. Quả nhiên nó đã được kích hoạt. Dòng máu chảy trên chiếc gương, chạy dọc theo những hoa văn nổi trên viền của nó, nhìn quyến rũ đến mê người.
Yuki dùng đôi dao bạc nho nhỏ của mình, nhanh như cắt, một vết máu trên ngón tay cô đã chảy ra ngoài. Cô dùng máu ấy, vẽ lên chiếc gương một hình ngôi sao năm cánh, bên ngoài là vòng tròn với kí tự cổ.
"Ane, tôi triệu hồi cô ra đây!"
Một cô gái xinh đẹp, bước ra từ chiếc gương. Đôi mắt màu vàng hổ phách xen lẫn chút ranh ma và độc ác nổi bật với mái đen thẳng xen lẫn một vài lọn trắng rõ. Đôi tay thon dài với ra khỏi chiếc gương, trên ngón tay trỏ có đeo một chiếc nhẫn bạc đính ruby. Cô mặc một chiếc váy với tông màu đen trắng, ngắn đến đầu gối, chia làm hai tầng: tầng thứ nhất là tông màu đen với đóa hoa hồng màu đỏ đính lên ngực một cách tinh tế, tầng còn lại tông màu trắng, được gấp nếp và đính ren bên ngoài. Bên tai trái có đeo một chiếc khuyên tai hình chữ thập bằng bạc với viên ruby đỏ nho nhỏ.
"Cô nhanh thật đấy."
"Đương nhiên."
"Vậy Alice đâu? Cô đã cho cô bé xem rồi à?"
Yuki khoanh tay, nhắm mắt thở dài. Em gái cô đã nhìn thấy những kí ức đó rồi sao? Nhưng không sớm thì muộn, không phải là Ane thì cô cũng sẽ nói cho nó biết. Nhưng bắt buộc phải bước qua chiếc gương này, nếu không tận mắt sẽ không thấu được niềm hạnh phúc và nỗi đau thương.
"Ane, Alice đâu?"
"Cô ấy đang bên trong chiếc gương"
Nhắc về chiếc gương, Ane là một tinh linh cai quản kiêm bảo vệ chiếc gương này và chiếc gương này được sinh ra từ những kí ức của sáu nguời bọn họ. Ngày cô đi mua nhà, cô và Ren đã nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong hai chiếc gương này: Ane là tinh linh cai quản chiếc gương bạc và Yuu là tinh linh cai quản chiếc gương bạc ở nhà Ren và Hiki. Điểm khác nhau ở chỗ, sau khi được kích hoạt, thay vì xuất hiện những dòng máu đỏ, chiếc gương do Yuu cai quản lại có màu xanh ngọc. Trước khi Alice biết chuyện, Yuki đề nghị Ane trú ngụ bên trong chiếc gương, vì nếu như Alice nhìn thẳng vào mắt cô Alice sẽ nhớ lại kí ức.
Theo tìm hiểu của Sora, hai chiếc gương này do sáu người bọn họ ở kiếp trước không muốn tiền kiếp sau này phải hối hận nên đã dùng những sức mạnh cuối cùng trước khi chết, tạo nên hai chiếc gương này. Khi được kích hoạt, chỉ có riêng sáu người họ cảm nhận được hạ âm do chiếc gương truyền đến. Nhưng không phải sức mạnh của chiếc gương là khổng lồ hay vĩnh cửu, chiếc gương duy trì được đến giờ là nhờ pháp lực của những người tạo ra, nếu hết pháp lực, chiếc gương sẽ bị vỡ và không thể nào cứu chữa.
"Vậy giờ con bé đã có thể ra ngoài được chưa?"
Yuki sốt sắng hỏi. Cũng đã gần tám giờ tối, chắc có lẽ Ren và Hiki cũng sắp bay về nước rồi."Chắc có lẽ, cô ấy không nên ra ngoài."
Ane chần chừ.
"Tại sao?!"
Yuki ngạc nhiên.
"Tôi nghĩ cô ấy đã bị dính lời nguyền hay gì đó. Có một hình vẽ xung quanh cổ tay của cô ấy, vết vẽ ngày càng to dần. Nếu ở trong gương, pháp lực sẽ làm cho nó phát triển chậm lại và không lan ra. Tôi nghĩ nên gọi Kou ra ngoài."
"..."
"Tôi không chắc lắm, có lẽ tôi nên báo cho Yuu biết. Cậu ấy rất rõ về những việc này."
"Được."
Yuki gật đầu. Nhìn bên ngoài bình tĩnh vậy thôi nhưng bên trong thì nóng như lửa đốt. Sora biết vậy nên cố gắng an ủi cô:
"Yuki à, anh nghĩ bọn trẻ sẽ không sao đâu. Em đừng quá lo lắng!"
"Em mong là vậy!"
Bất ngờ, từ giữa gian phòng xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh ngọc. Ánh sáng ấy bao trùm một chàng trai rồi biến mất. Chàng trai nổi bật với đôi mắt vàng hổ phách lạnh lùng pha chút tàn độc, mái tóc trắng với một vài lọn đen. Chỉnh một chút cà vạt màu đen trên chiếc áo sơ mi màu trắng với chiếc áo khoác ngoài ghi lê màu trắng. Anh chàng này mặc chiếc quần tây màu trắng.
"Chào anh, Yuu."
"Chào, Ane. Lâu rồi không gặp, nhìn cô vẫn như vậy nhỉ?"
"Như vậy nghĩa là sao nhỉ? Tôi không hiểu cho lắm!"
"Cô không hiểu do thiểu năng hay cố tình không hiểu do một vài lí do khác?"
"Anh..!"
"Mọi người, giờ không phải lúc để gây nhau!"
Yuki can ngăn khi thấy sát khí đằng đằng từ hai phía. Đúng là giờ không phải lúc gây nhau.
"Gây nhau?..."
Chàng thanh niên khó hiểu nhìn cô.
"Chúng tôi đang gây nhau á?.."
Ane cũng hỏi câu tương tự như vậy.
"Vậy tại sao?..."
Giờ mới đến lượt chính bản thân cô Yuki đây khó hiểu.
"Haha, cô nhầm rồi. Chúng tôi không cãi nhau hay gây nhau gì, chỉ là đây là phương thức chào nhau của chúng tôi. Nói thật thì nó có phần điên rồ nhưng tính cách chúng tôi là thế."
Ane giải thích cho cô hiểu. Giờ chính Yuki cô đang là tâm điểm của cuộc bàn tán, hai "chiếc gương di động" này quả thật thật khó hiểu!
"Đây là Yuu, chiếc gương thuộc quyền sở hữu của ngôi nhà bên kia."
"Chào mọi người, có vẻ đây là lần đầu chúng ta gặp nhau."
Yuu nhẹ cúi đầu chào hỏi lễ phép.
"Không sao. Tôi mới là người phải xin lỗi."
Yuki cười trừ.
"Cô gọi tôi có chuyện gì không Ane?"
Yuu lại quay về với bản mặt nghiêm túc lạnh lùng vốn có."Không có chuyện mà gọi anh sao? Nhờ anh xem giúp tôi có phải cô gái tên Alice này đã bị mắc phải lời nguyền 'đó' không mà thôi! Bởi vì dấu ấn này với tôi có vẻ không quen thuộc bằng anh."
"Cô biết vậy sao? Được rồi. Cô ấy nằm trong gương đúng chứ, đó là một cách để hạn chế sự phát triển của lời nguyền."
"Tôi biết."
Ane khoanh tay, chờ đợi Yuu kiểm tra Alice. Yuu bước vào bên trong gương và bắt đầu kiểm tra.
"Quả là dấu ấn này. Cô được lắm, nhưng không lẽ cô lại định cho tôi nhìn thấy dấu ấn quá quen thuộc này trên tay cô bé này sao? Cô tính làm gì đây?"
Yuu trầm ngâm nhìn dấu ấn màu tím thẫm trên cổ tay Alice. Nó cứ như một cái vòng tay, đúng hơn là một cái còng. Nhưng lời nguyền "Kìm hãm và phong ấn" này để làm gì?
...
Thân hình của chàng thanh niên bước ra khỏi chiếc gương, bên trong, Alice vẫn còn đang chống chọi lại lời nguyền. Yuu vừa mới tiêm cho cô một liều miễn dịch mạnh.
"Sao rồi?"
Ane thay Yuki hỏi anh.
"Đúng là 'nó'"
Yuu ngán ngẩm lắc đầu.
"Haizzz... quả thật là cô ta."
Ane cũng ngán ngẩm chán chường.
"'Nó'?, 'cô ta'?"
Yuki và Sora thắc mắc. Hai người đứng trước mặt họ thật là khó hiểu.
"Mọi người thắc mắc là phải. 'Cô ta' chính là một người mang một pháp thuật còn lớn mạnh cả cô gấp mấy tỷ lần nữa đó, Yuki. Nếu như mắc phải lời nguyền này thì Alice đã nằm trong tay cô ta rồi, nhưng có vẻ pháp thuật mà Alice mang trong mình khá là mạnh."
Ane nghiêm túc nhìn cô. Nhắc đến 'cô ta', cô và Yuu cả người run lẩy bẩy, lạnh cả sống lưng.
" Cô ta là một là một con quỷ. Cô ta mang một pháp thuật ghê gớm, búng tay một cái là cả một vũ trụ nổ tung, không sót một mảnh vụn. Nhưng không ai có thể chứng kiến cảnh tượng đó. Cô ta một lúc mang nhiều pháp thuật khác nhau và pháp lực nhiều đến nỗi có thể chiến đấu nhiều ngày liền mà không mất sức. Chỉ có một số người khá mạnh, nếu bà ta 'rất' nương tay thì có thể đánh ngang cơ. Ví dụ điển hình như anh chàng Jame ở thập kỉ thứ , hắn ta đã đánh với cô ta nhiều năm liền nhưng rốt cuộc đành bỏ cuộc. Cô ta đã sử dụng năng lực thôi miên để dụ dỗ anh và năng lực kỉ băng hà để đóng băng, hạ thấp nhiệt độ trong lúc đánh, bởi vì cô ta đã trở về thời kỷ băng hà để tu luyện mấy thập kỉ..."
" Chỉ có năng lực điển hình: di chuyển trong chiều không gian và thời gian, kỷ băng hà, thôi miên. Tôi nghĩ cô ta không ngồi yên vậy đâu. Cô ta đã từng tuyên bố với cả vũ trụ rằng đã đem lòng yêu một một đứa con trai của Ma vương."
"Không lẽ...?"
Sora hốt hoảng tự nhìn lại bản thân mình, đôi chân bỗng chốc đang đứng yên bốc thụt lùi xuống nửa bước. Những kí ức ngày hôm đó chợt ùa về."Không lẽ là cô ta sao? Con quỷ của chết chóc - Shi?"
"...!"
Yuki nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
"Nếu như dựa vào kí ức của kiếp trước thì Shi ngày hôm đó đã đứng trước nhà thờ dưới Âm Phủ, cô ta đã tuyên bố sẽ làm lễ kết hôn với anh. Ngày hôm đó anh vẫn còn đem lòng yêu Alice, nhưng thực chất đó là em, Yuki, nên đã từ chối cô ta. Vì bực bội, ả đã càn quét một nửa Âm Phủ, Ma vương đã phải dùng đến quyền trượng của mình - một vật mà chỉ có thần linh mới có thể sử dụng để chống lại cô ta."
"Vậy sao?"
Yuki thất thần. Anh không biết vì sao.
Riêng cô, việc khi biết được có một người con gái khác đã yêu chồng của mình, ai trong lòng mà không cảm thấy bất an. Nói đúng hơn chắc là ghen thì phải?
"Em sao vậy, Yuki? Có phải em lại bị thiếu máu nữa phải không?"
Yuki cô có tiền sử bị thiếu máu. Nói là nghiên cứu máu vậy nhưng bệnh vẫn là bệnh, nhiều lần cô cũng hay ngất xỉu hoặc hôn mê mấy ngày liền nên việc anh lo cho cô là việc đương nhiên.
"Em không sao."
Sau đó cô lại im lặng. Thật không biết nói gì ở tình cảnh này. Giờ mà ghen thì không phải lúc, mà không ghen thì lại bảo là không yêu. Đúng là khó xử mà!
"Hiện giờ nên để Alice bên trong điều trị, còn mọi việc cứ để tôi và Ane lo."
"Đúng, còn phần kết giới của hai ngôi nhà đã có hai chúng tôi lo. Kết giới sẽ giúp Shi không phá vỡ được trong giây. Mặc dù rất ngắn nhưng cũng đủ để mọi người trốn thoát."
Yuki bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ lan man từ nãy đến giờ.
"Vậy hai người sẽ ra sao?"
"Chúng tôi á? Chúng tôi có nghĩa vụ truyền lại kí ức và bảo vệ mọi người, về việc chúng tôi có hy sinh trong việc bảo vệ thì đó là việc đương nhiên."
Ane nói nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạ thường, Yuki ngạc nhiên trước biểu cảm của Ane, không phải là đáng sợ vì không sợ chết, không phải là coi thường cái chết, có lẽ như đối với họ chết như là một việc đương nhiên. Cô bật khóc khi nghĩ đến điều ấy.
"Hức...~"
Giọt nước mắt ấm áp chảy qua đôi gò má hồng, đôi tay vội gạt đi.
"Sao thế? Sao em lại khóc?"
Sora ngạc nhiên, hỏi thăm vợ mình.
"Cô đừng buồn, chúng tôi sẽ không sao đâu, dù gì chúng tôi cũng chỉ có nghĩa vụ cho mọi người thấy những kí ức kiếp trước và bảo vệ mọi người đến giây phút cuối cùng thôi."
Yuu an ủi cô, mong cô không nên để ý.
"Ừ"
Yuki bắt đầu bình tĩnh lại rồi vào chủ đề chính.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Tạm thời nên để Alice bên trong đó. Không thể cắt đứt lời nguyền nhưng phần nào giảm bớt đau đớn khi bị lời nguyền ám."
Yuu nói.
"Như_"
Ane chưa kịp nói hết câu, tiếng động từ trong chiếc gương phát ra.
"Cạch cạch."
Tiếng gỗ? Mọi người đều ngạc nhiên.
Ane và Yuu vội vã bước vào trong gương. Họ ngạc nhiên, sao lại như vậy? Lời nguyền đã phát tán ra và chỉ còn chốc lát sẽ hoàn thiện. Ở cổ tay, cổ chân và cổ, cứ như một con rối vậy, vậy những vòng tròn này dùng để làm gì?
"Á!"
Ane suýt té khi bị vướng vào sợi dây gì đó.
"Gì đây? Chỉ là một sợi dây mỏng thôi mà, vấp và không đứt sao?"
Ane cầm sợi dây lên đưa cho Yuu xem. Óng ánh, bền bỉ, không dễ đứt và còn nối đến cổ tay, cổ chân và cổ... giống như... một con rối?!