.:. 27: Rơi xuống sớm hơn.:.
Thật lâu sau tôi cũng không nhắc lại chuyện này, chắc hẳn Lý Trì Thư có suy nghĩ riêng cho bản thân.
Còn ba ngày nữa là đến trường lại, qua năm mới mà vẫn chưa hẹn Tưởng Trì đi đâu, tôi gọi điện cho cậu ấy bàn bạc chiều nay đi nhà hàng ngoài trời hay đến, nhân tiện mang theo đồ nướng có cái nướng cho vui.
Lúc tôi nói chuyện này với Lý Trì Thư không ôm suy nghĩ em sẽ đồng ý đi cùng mình, trước nay Lý Trì Thư là người nếu không cần thiết sẽ không muốn xã giao, vả lại tối hôm qua em thò một chân ra ngoài chân cả đêm nhân lúc tôi không để ý, sáng nay dậy ho khù khụ c.hảy nước mũi, có lẽ sẽ càng không muốn đi.
Nhưng sau khi ăn xong tôi vẫn giả vờ buột miệng hỏi: “Em đi không? Đã bao riêng chỗ ấy và sẽ tự phục vụ, không hạn chế về nhân số, chỉ có anh với Tưởng Trì.”
Lý Trì Thư một tay cầm tô trái cây tôi xếp cho em, một tay cầm thuốc cảm tôi đưa, miệng ngốn toàn là trái cây, đảo mắt, trả lời: “Ừ.”
Tôi khựng động tác cất bát nhìn vào mắt em, nhận ra ánh mắt ấy bình tĩnh tự nhiên không hề có vẻ kháng cự.
“Vậy…” Tôi nghiêng đầu với em, “Uống thuốc xong ngủ một giấc, 5 giờ chiều xuất phát nhé?”
–
Hôm nay thời tiết rất biết điều, vốn dĩ âm u cả buổi mà đến gần chiều thì mặt trời ló dạng.
Trước khi đi Lý Trì Thư còn mang theo sổ công thức để có thể vừa đi xe vừa đọc, ai ngờ lên xe không cưỡng lại được cơn bệnh ôm Khoai Tây ngủ li bì cho đến khi đến nơi. Tưởng Trì đã dựng sẵn vỉ nướng ở chỗ đó, trên vỉ nướng để một loạt xiên thịt.
“Đến rồi hả,” Tưởng Trì đeo kính râm không cần thiết ở sân thượng không có tia nắng chiếu vào, “Tao đã đặt mấy món tráng miệng, lát nữa người ta giao đến, phụ tao nướng thịt đi.”
Tôi đáp “Ừ” xong dẫn Lý Trì Thư ra ngồi ghế ở sân cỏ nhân tạo, sắp xếp xong mới đi qua làm người giúp việc cho Tưởng Trì.
Tưởng Trì quan sát Lý Trì Thư, kề tai tôi nói nhỏ: “Mấy ngày nay mày sống chung với cậu ấy?”
Tôi bận rộn lật thịt nướng: “Sao mày biết?”
“Sao tao biết!” Tưởng Trì liếc xéo tôi, “Nửa đêm ngày 30 mẹ mày chơi mạt chược xong gọi điện cho tao, mày hỏi sao tao biết?”
“Mày không để lộ chứ?” Tôi hỏi.
“Sao mà lộ được.” Tưởng Trì đắc chí, “Sau chuyện đập vỡ kính mày không được yên thân ở trước mặt mẹ mày chứ gì? Lúc quan trọng tao nói đỡ chưa có tốt.”
Tôi dựng ngón cái: “Anh em tốt.”
Tưởng Trì cười khà khà, nháy mắt về phía Lý Trì Thư: “Hôm nào mày cho tao mượn Khoai Tây nhà mày sờ tí?”
“Mày phải hỏi Lý Trì Thư chứ,” tôi vừa xiên thịt vừa nói, “Mày không thấy là Khoai Tây nghe ai à? Mày muốn nịnh cũng phải chọn đúng người để nịnh đúng không?”
Tưởng Trì chửi mát muốn đá tôi, tôi né người, tháo bao tay dùng một lần ra lục đồ trong túi, bỗng nghiêm túc nói: “Không quậy nữa không quậy nữa, cho mày xem cái này nghiêm túc lắm này.”
“Cái gì vậy,” con hàng này lập tức rướn cổ nhìn sang đây, “Cho tao nhìn xem cho tao nhìn xem.”
Tôi mở màn hình điện thoại lên, chỉnh độ sáng lên mức cao nhất, xóa hết ứng dụng trên màn hình, hiển thị trọn hình nền ở mức tối đa: “Cục vàng nhà tao đó, mày chưa thấy bao giờ đúng không? Hai ngày trước em ấy mới tròn 18 tuổi.”
“…”
“Ảnh do tao chụp.”
“…”
“Chụp đẹp không?”
Tôi ngoái đầu nhìn Lý Trì Thư, quay về đưa điện thoại ra xa xa ngắm nghía nó, tự hỏi tự trả lời: “Chậc, đẹp y như người thật ấy nhỉ.”
“…”
Hình như tôi nghe thấy tiếng Tưởng Trì nghiến nát răng.
Mãi mãi tươi trẻ, mãi mãi đơn thuần thanh khiết.
Tôi nhanh nhẹn chạy về bên cạnh Lý Trì Thư một giây trước khi cậu ấy nổi điên, vớ lấy trà chanh trên bàn uống một hớp, nhận ra tầm mắt Lý Trì Thư vẫn dừng ở đằng trước cách không xa thì nhìn theo, hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
Trong lúc nói tôi đã bắn tỉa thứ em đang nhìn, là khu leo núi nhân tạo nhỏ do nhà hàng bố trí, cao tầm hai, ba tầng, đang có mấy đứa trẻ khoảng mấy tuổi và mười mấy tuổi mặc trang phục leo núi và đeo dây đai an toàn chơi, phụ huynh của mấy đứa trẻ đứng quanh cổ vũ tiếp sức cho chúng.
“Em muốn chơi không?” Tôi hỏi.
“Ừm… Không.” Lý Trì Thư phủ nhận nhưng tầm mắt vẫn dừng ở vách leo, chạm chạp chớp mắt hai lần mới dời tầm nhìn, cúi đầu đọc công thức trên cuốn sổ.
Có lẽ em muốn đi xem thử thế nào nhưng không dám. Một nửa ao ước một nửa sợ hãi chính là con người em ấy, thà để cảm xúc tiêu cực chiếm đóng làm chủ nên mới từ chối thử nghiệm những cái mới.
Tôi khép cuốn sổ của em lại, nắm tay kéo em đứng dậy: “Muốn đi thì đi chơi thử, anh đi với em.”
Một khi Lý Trì Thư bị tôi kéo rời khỏi chỗ thì sẽ không từ chối nữa, tôi lên tiếng báo cho Tưởng Trì rồi đi ra sân bên kia tìm nhân viên mua vé.
Ở chỗ đó vẫn còn lại một vị trí leo núi, tôi nói Lý Trì Thư đi thay quần áo, hỏi nhân viên xong đeo dây đai an toàn cho mình thử trước, leo lên độ cao khoảng một tầng lầu, xác định dây không có vấn đề mới đi xuống, vừa khéo cũng là lúc Lý Trì Thư thay quần áo xong đi ra.
Tôi đeo trang bị cho em xong xuôi, phụ em leo lên mấu leo núi dưới cùng.
Lý Trì Thư có vẻ căng thẳng, bám thang leo mãi không chịu bước lên, mấy lần quay đầu kiếm tôi trong đám đông.
Tôi đi lên nắm tay em, nhìn mấu leo núi đầu tiên ở dưới chân em, nói nhỏ: “Giẫm lên đi.”
Lúc này Lý Trì Thư mới nhấc chân.
“Đúng rồi, giờ giẫm chân phải.” Lý Trì Thư đạp lên, tôi đổi sang vịn eo em, “Ừ, mấu kế tiếp, giẫm lên nó.”
Cho đến khi tôi nắm cổ chân em nâng em leo lên vách cao nhất trong khả năng mình, Lý Trì Thư mới thoát khỏi sự bảo vệ của tôi, bám ở độ cao bằng một người nhưng mãi không nhúc nhích, lưng cũng phập phồng ngày một lớn.
Em vẫn luôn ngước cổ lên, hai tay bám ghì mấu leo núi, có lẽ không muốn làm tôi nghĩ là em chùn chân nên dây dưa mãi không quay đầu lại.
Song cuối cùng vẫn lặng lẽ cúi đầu tìm tôi.
Tôi đứng ở đó: “Em đừng sợ! Lý Trì Thư, anh ở ngay bên dưới.”
Dường như em nhận được sự cổ vũ, thở hắt ra một hơi, cắn răng leo mấu đầu tiên không có sự giúp đỡ từ tôi.
Kiếp trước Lý Trì Thư chưa từng chơi thử những cái này, em ấy sợ độ cao, tôi đoán ngọn nguồn nguyên nhân do em bị ngất xỉu giữa đêm giao thừa trong hành lang tối đen năm 18 tuổi. Em ấy biết tôi hiểu rõ em, vì vậy trong hoàn cảnh tôi dựng lên lớp lớp bảo hộ, cuối cùng em chọn cách tự tử tôi không bao giờ ngờ tới.
Sao tôi có thể ngờ được người mắc chứng sợ độ cao cả đời lại dám gieo mình từ trên sân thượng cao nhất, chỉ vì muốn được giải thoát? Một giây trước khi nhảy, phải chăng em cũng đang khẽ khàng nhủ mình bằng câu “Đừng sợ” đến muộn bao nhiêu năm thay phần tôi?
Đến khi còn khoảng một phần ba quãng đường thì Lý Trì Thư không dám leo tiếp, thậm chí em còn phải thu hết can đảm mới dám cúi đầu nhìn tôi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi em, làm giống những vị phụ huynh xung quanh ngửa đầu tiếp sức cho con mình: “Lý Trì Thư! Leo hai mấu nữa! Không sao hết!”
“Anh đỡ em mà!” Tôi nói, “Dù em có té xuống anh cũng có thể ghép lại từng mảnh một!”
Chắc chắc Lý Trì Thư nghe thấy, em cười, thả lỏng tinh thần, cuối cùng cũng có sức leo lên vách núi tiếp.
Khoảnh khắc em đứng trên chỗ cao nhất, tôi hét lên: “Cục vàng ——”
Lý Trì Thư ngoái đầu nhìn xuống, thấy tôi quay camera điện thoại về phía mình thì cười vụng về.
Đây là tấm hình thứ hai tôi chụp em.
Khi tôi bỏ điện thoại xuống, Lý Trì Thư cũng đang từ từ đi xuống.
“Từ từ thôi.” Tôi vươn tay làm ra tư thế bảo hộ, dù hiện giờ Lý Trì Thư chỉ còn cách mặt đất độ cao khoảng hai người.
Em tháo dây đeo rớt xuống, cởi hết đồ trang bị ra đợi xem hình tôi chụp.
“Nhìn đi.” Tôi đưa điện thoại cho em.
Lý Trì Thư thở hồng hộc nhìn một hồi, cười nói: “Đầu tóc bù xù.”
“Đây là bằng chứng cho lòng dũng cảm của em.” Tôi khoác áo cho em xong kéo ôm người quay về, “Đi thôi, đi ăn.”
Sau khi Lý Trì Thư ngắt quãng tiêu hao tinh lực tràn trề, lúc ăn em ủ rũ trở lại. Thịt nướng dầu mỡ, em ăn không nhiều, nhưng lại rất hứng thú với bát tráng miệng Tưởng Trì đặt cho em.
Tôi vô tình liếc thấy phần nguyên liệu kê dưới đáy bát, cầm lên đọc, hóa ra bên dưới xoài và gạo nếp ngoài nước cốt dừa ra còn rải một lớp đá bào dày.
Hiện giờ đang là mùa lạnh, nếu là bình thường tôi có thể sẽ cho phép Lý Trì Thư ăn mấy thìa, nhưng em ấy vừa đổ mồ hôi, ngồi ngoài trời, còn là ngày đầu tiên phát bệnh nên tôi không yên lòng, cầm lấy thìa múc hết phần đá bào trong bát ra.
Lý Trì Thư nhìn chằm chằm động tác của tôi, không nỡ lòng.
“Anh biết lúc bị bệnh ăn ít đồ lạnh sẽ thấy mát cổ hơn, nhưng không được.” Tôi cắt ngang suy nghĩ của em, không còn đá bào mà nước cốt dừa trong bát vẫn lạnh tanh, đứng dậy đi ra quầy phục vụ, “Em đợi anh một lát.”
Bát tráng miệng là do Tưởng Trì gọi riêng ở bên ngoài, trong nhà hàng không thể làm lại, tôi gọi nhân viên lấy một chậu nước nóng cho mình.
Sợ bưng nó về sẽ làm Lý Trì Thư nhìn thèm hơn, tôi bỏ bát tráng miệng vào chậu nước nóng xong ngồi luôn trước cửa sổ phòng, định khi nào nó ấm hơn thì mới về.
Ngờ đâu mới ngồi chưa đến 5 phút, Lý Trì Thư đẩy cửa kính đằng sau tôi ngó dáo dác: “Thẩm Bão Sơn ơi?”
Tôi nghe tiếng, quay đầu thấy em thì vẫy tay ra hiệu qua đây.
Lý Trì Thư chạy đến ngồi đối diện tôi: “Anh đang làm gì vậy?”
Hai tay tôi chống cằm, chán chường nhìn bát tráng miệng bơi trôi nổi trong chậu nước: “Hâm nóng nó cho em.”
Có vẻ chuyện này làm Lý Trì Thư xấu hổ, em nói chần chừ: “Thật ra trước kia em bị bệnh vào mùa đông, nửa đêm khát khô, không kịp nấu nước sẽ uống nước lạnh rất nhiều lần.”
Em chỉ vào bát bổ sung: “Lạnh hơn cái này nhiều.”
Tôi ngước mắt nhìn em.
“Em không phải ý đó.” Lý Trì Thư càng mất tự nhiên, “Ý em là… cái này không cần làm nóng cũng được, không ảnh hưởng lắm.”
“Không ảnh hưởng lớn, nhưng vẫn có ảnh hưởng.” Tôi khoanh tay tựa lên bàn, nói nhẹ, “Có thể từ từ hâm nóng nó, được ăn nóng thì tội gì ăn liền? Trước kia ở một mình không tiện, bây giờ có thể sai bảo Thẩm Bão Sơn mà.”
Lý Trì Thư không đồng tình với cách nói này: “Gì mà sai bảo với không sai bảo…”
“Đùa thôi.” Tôi cười, áp tay vào mép chậu, nước vẫn còn nóng có lẽ bát tráng miệng vẫn chưa bớt lạnh, rút tay về chống cằm thong thả trò chuyện với Lý Trì Thư, “Lý Trì Thư à, em đừng vì bản thân một mình quen rồi mà làm gì cũng vội vội vàng vàng, trừ việc chính ra thì những việc khác chỉ cần qua loa là được —— Ngày nào cũng sẽ ăn cơm nên bữa này ăn tạm bợ cũng không sao; Quá nhiều việc, hôm nay thức khuya cố chịu một chút lần sau ngủ bù; Dù sao cũng bị bệnh rồi, ăn hai cục đá cũng vậy chi bằng buông thả một chút —— Không phải là vậy đâu, Lý Trì Thư. Cơ thể cũng có ký ức của nó, những chuyện bị em bỏ bê làm qua loa tưởng chừng như không đáng kể, nhưng khả năng yêu thương bản thân thường sẽ bị xói mòn dần dần từ những việc nhỏ qua quýt này. Theo thời gian dài, em sẽ không còn biết cách yêu bản thân.”
“Tất nhiên là,” tôi nói thêm, “Có người khờ quá, không biết yêu thương bản thân cũng chẳng sao, sẽ có người đến yêu người ấy.”
Lý Trì Thư im lặng, tôi không biết em hiểu không, trầm ngâm chốc lát rồi kể lải nhải chuyện xưa với em: “Hồi trước, anh có một người bạn, ừm… lớn hơn anh vài tuổi. Bạn trai của anh đó hay bị bệnh, không, là vẫn luôn bị bệnh —— Bệnh toàn diện, xưa giờ chẳng hề biết cách chăm sóc bản thân. Chỉ cần anh đó lơ là tí thôi, bạn trai của anh sẽ sống rất bừa bãi. Có lần anh đó đi công tác, rõ ràng chuẩn bị kỹ lưỡng nguyên liệu nấu ăn cho hai, ba ngày trong tủ lạnh, bạn trai chỉ cần nấu nướng đơn giản tại nhà là có thể có đồ ăn cho mỗi bữa, nhưng khi anh đó quay về thì phát hiện trong số thức ăn trong tủ lạnh chỉ bị lấy đi một ít salad —— Anh kia ba bữa một ngày vô cùng qua loa, một ngày chỉ khi nào nghĩ đến đồ ăn thì mới đến tủ lạnh cầm đi mấy cái ăn.”
Lý Trì Thư nói: “Vậy thì không tốt lắm. Dù lười biếng nấu ăn cũng có thể đi ra ngoài ăn, không đến mức để mình bị đói.”
Tôi lắc đầu: “Không phải là lười biếng, bạn trai anh đó chỉ là bị bệnh, bệnh đến nỗi không có tinh lực sống một cuộc đời thoải mái, nếu có thể, người ấy cũng không muốn mình như vậy.”
Lý Trì Thư không nói gì, tôi nói tiếp: “Bạn của anh cũng rất hiểu vấn đề, nhưng do bạn trai của anh đó làm như thế quá nhiều lần, sự nhẫn nại của con người có giới hạn, vì thế có một lần anh đó tức điên, nổi cơn tày đình với bạn trai, ầm ĩ một trận thật to, còn nói nặng lời, nói là ——”
Tôi bắt chước lại giọng điệu hung dữ năm xưa của mình: “Em cứ việc nhịn đói ba ngày để mình chết đói đi, anh không thèm đếm xỉa em!”
“Sau đó thì sao?” Lý Trì Thư hỏi.
“Sau đó,” tôi cười nhạt, “Sau đó bạn của anh xắn tay áo chạy xuống nhà bếp nấu một bát mì nóng hổi, đầy ắp thịt bưng đến trước mặt bạn trai, đặt mạnh lên bàn, nói: ‘Thích thì ăn không thì đổ!”.”
Lý Trì Thư cười, cười xong còn nói: “Giống hành động của người mẹ làm với con mình quá.”
“Đúng vậy,” tôi khuấy nước trong chậu, ánh mắt dừng trên cái bát lênh đênh, “Ở một vài khía cạnh thì tình yêu thương đều giống nhau mà. Bạn bè cha mẹ người yêu thật ra gọi gộp lại đều là người thương. Tác dụng của người yêu là dùng sức mạnh của họ cố gắng bù đắp, lấp đầy vết sẹo khắc lên người chúng ta ở một số thời điểm —— Giống như khi thiên thạch va chạm bề mặt của một hành tinh sẽ luôn để lại một miệng hố, không thể tự lành, chờ đợi người khác phát hiện ra. Chẳng hạn như bạn của anh, đến khi bạn trai anh đó gặp anh đó thì đã mất đi năng lực tự chữa lành, vì thế cần anh đó đến yêu thương mình hết lòng.”
Tôi rút tay về, nói: “Đời người sẽ gặp hoặc nhiều hoặc ít nửa còn lại, có người đến sớm, có người đến muộn nhưng chắc chắn cuối cùng họ sẽ đến, có lẽ là chưa tìm được đường thôi. Thậm chí, một người mẹ có thể mất hơn nửa đời người mới học được cách yêu thương đứa con của mình đúng đắn mà, đúng không?”
Lý Trì Thư chưa kịp lên tiếng, tôi đổi đề tài, chống cùi chỏ nghiêng người đối diện với em: “Lý Trì Thư, em có trách anh… đến quá muộn không?”
Lý Trì Thư ấp úng, ngơ ngác đối mặt với tôi thật lâu mới trả lời: “Không, không có.”
Tôi xác nhận lại: “Không có à?”
Lần này Lý Trì Thư rất kiên quyết: “Không có.”
“Không có thì tốt.” Tôi ngồi về chỗ, vừa xem thử nhiệt độ của bát tráng miệng vừa cụp mắt nói đùa, cứ như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng diễn ra, “Anh yêu em từ rất lâu rồi, Lý Trì Thư à. Em rơi xuống đất sớm đi.”
Em như hiểu mà cũng như không hiểu, hình như không biết tiếp lời như thế nào, tôi lấy bát thủy tinh đã làm lạn nước trong chậu ra, lau khô phần đế mới đẩy đến trước em: “Trước khi rơi xuống đất, cắn một miếng tráng miệng người yêu hâm nóng trước đi.”
Ngày 31 tháng 1, âm u
Hình như bị cảm, nếu ngày mai còn sốt nhẹ sẽ đi mua thuốc.
Bà cụ bên dưới cho mình một bát thịt kho, nói là do bà kho, còn một ít đưa cho mình. Thơm lắm, chỉ trộn ăn với cơm cũng đủ ngon rồi, cả ngày hôm nay chỉ ăn món này, cảm ơn bà ạ.
Hi vọng thời tiết sẽ nhanh ấm lên. Đừng rét nữa.
–
Ngày 31 tháng 1, âm u
Hôm nay không làm nhiều đề, hơi chóng mặt, cũng may nghe lời Thẩm Bão Sơn không ăn bát đá bào kia.
Thẩm Bão Sơn không muốn về nhà anh ấy, nói mình không chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng mình lo sẽ lây bệnh cho anh, mong là tối nay anh ấy không nằm ngủ dựa sát mình.
Không biết Thẩm Bão Sơn bị bệnh thì sẽ như thế nào, anh ấy nói anh ấy ít khi bị bệnh. Anh kể khi anh bệnh người nhà sẽ chăm sóc anh tận tình, nên anh mới biết cách chăm sóc người bệnh như vậy.
Sau này anh ấy không khỏe mình cũng sẽ chăm sóc anh ấy thật tận tình.
– – – – –