Hai ngừoi đi tới bữa tiệc thì đã có kha khá người có mặt.
Sự xuất hiện của Mạc Khải Liêm làm cho mọi người chú ý, đặc biệt là còn có cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Mạc Khải Liêm chào hỏi cùng những người gần đó, dẫn theo Mạc Uyển Dư tới nói chuyện với mấy người.
Mặc dù đã tới công ty thực tập một thời gian, nhưng câu chuyện mà những ngừoi ở đây đang nói, cô vẫn không thể hiểu được.
Một người tò mò nhìn Mạc Uyển Dư hỏi: Sếp Mạc, quý cô đây là?
Mạc Khải Liêm nhàn nhạt trả lời: Đây là Đinh Mộc, trợ lý của tôi.
Chào cô Đinh Mộc, tôi là Tiêu Lãng, sau này có thể gặp nhau trong công việc, mong được giúp đỡ.
Mạc Uyển Dư: Trình độ của tôi còn hạn chế, không giám nói là giúp đỡ.
Tôi còn non nớt, sau này gặp trên thương trường, mong mọi người giơ cao, đánh khẽ.
Mạc Khải Liêm nhận ra được ánh mắt không mấy sạch sẽ của Tiêu Lãng, anh hơi nhíu mày, nói xin phép vơi những ngừoi ở đây rồi kéo Mạc Uyển Dư đi.
Sao vậy ạ?
Mạc Khải Liêm: Em đừng rời khỏi tôi, ở đây có không ít người tâm tư không đơn thuần đâu.
Mạc Uyển Dư hiểu từ không đơn thuần của anh là chỉ chuyện gì, cô gật đầu rồi cố ý hơi bước sát vào anh thêm một chút.
Mạc Khải Liêm để ý thấy hành động nhỏ của cô, tậm trạng rất thoải mái.
Mà phía bên kia, ánh mắt của Tiêu Lãng chưa từng rời khỏi cô.
Những người ở đây đều là tinh anh trong giới kinh doanh, chỉ có cô ù ù cạc cạc, số câu cô hiểu được chắc chỉ là mấy câu hỏi han xã giao bình thường.
Vậy nên cô chẳng dám rời khỏi Mạc Khải Liêm, suốt bữa tiệc cứ làm cái đuôi nhỏ theo sát anh.
Không phải cô không để ý thấy những ánh mắt dò xét từ người xung quanh, nhưng cô vẫn thản nhiên chẳng tỏ thái độ gì cả.
Mạc Khải Liêm không để cô uống rượu mà lấy cho cô nước trái cây, lúc đã bàn được kha khá chuyện, anh còn dẫn cô tới ăn bánh ngọt của nhà hàng này, chỗ này nổi tiếng với những bánh ngọt socola, Mạc Uyển Dư ăn tới thích thú, lại uống thêm chút nước trái cây nữa.
Hậu quả là cô mắc tiểu không chịu được, vì không muốn tách khỏi Mạc Khải Liêm mà cô đã cố nhịn được một lúc.
Nhưng giờ đến lúc không chịu được nữa rồi, cô đành phải đi tìm nhà vệ sinh thôi.
Mạc Uyển Dư giật giật vạt áo anh, thì thầm:Chú nhỏ, cháu muốn đi wc.
Ừm, đi đâu cũng nhớ phải cầm điện thoại đấy.
Vâng.
Mà từ lúc Mạc Uyển Dư đi, Mạc Khải Liêm cũng dần di chuyển tới vị trí gần lối mà cô đi nhất.
Anh mắt thỉnh thoảng lại lia về hướng đó.
Mạc Uyển Dư xả nỗi buồn xong thì cả ngừoi khoan khoái, đang rửa tay thì có hai người bước vào, cô cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng lúc định rời đi thì hai ngừoi kia lại chặn đường cô lại.
Mạc Uyển Dư sầm mặt nhìn thẳng vào hai ngừoi đó
Có chuyện gì?
Cô làm cách nào để có thể được đứng cạnh sếp Mạc vậy, không phải là dùng có thể chứ?
Hai cô gái kia nhìn nhau cười khinh bỉ, Mạc Uyển Dư cũng không đổi sắc: Nếu có thể dùng cơ thể để đổi lấy chỗ đửng, sao hai cô không dùng, cơ thể rác quá à?
Hai ngừoi đó trợn mắt: Cô đừng tưởng có thể xuất hiện một lần bên cạnh sếp Mạc là nghĩ mình được đổi đời rồi, cô nghĩ cô có thể đấu lại chúng tôi.
Họ Đinh sao, tôi chưa từng nghe thành phố C, mà ngay cả những thành phố bên cạnh cũng không có gia tộc nhà họ Đinh nào.
Cô còn dám đối đầu với chúng tôi, ngoan ngoãn cầm tiền rồi cút đi.
Mạc Uyển Dư bật cười một cái khinh bỉ: Không thích.
Hai người kia nhìn thái độ dửng dưng của cô thì tức giận, một ngừoi định giơ tay lên tát cô.
Mạc Uyển Dư dễ dàng tóm được cánh tay đó đẩy ngã cô ả kia.
Cô ta chỉ kịp A lên một tiếng rồi ngã xuống.
Người còn lại định lao tới cũng bi cô dễ dàng tránh đi, cô ta mất đà ngã sõng soài ra phía sau.
Còn Mạc Uyển Dư ung dung rời đi.