Ngày mồng lăm tháng chín, Mạc Uyển Dư vẫn tới trường như bình thường, lúc ăn sáng, Mạc Khải Liêm còn dặn dò cô buổi chiều về nhà sớm, đừng la cà đi đâu.
Mạc Uyển Dư ngái ngủ, mắt híp tịt vào, cũng chỉ lơ mơ ngật đầu rồi ăn cho xong bữa sáng để đến trường, đầu óc vẫn chưa đi vào trạng thái hoạt động.
Lạc Phi Phi hớn hở chạy tới ngồi xuống bên cạnh cô:" Đinh Mộc yêu dấu, chúc mừng sinh nhật.
Quà của cậu này.
Mạc Uyển Dư mới nhớ ra, hôm nay thật sự là sinh nhật của cô.
Vậy lúc sáng Mạc Khải Liêm hình như có nhắc cô tối về nhà sớm, có lẽ là muốn tổ chức sinh nhật cho cô sao.
Mạc Uyển Dư nhận lấy túi giấy lớn mà Lạc Phi Phi đưa cho, nếu người khác nhìn vào sẽ nghĩ túi lớn từng đó sẽ là trang phục hoặc túi xách.
Nhưng Mạc Uyển Dư mở ra nhìn lại thấy là một túi socola lớn, bên trong đều là những thương hiệu nổi tiếng, có những thương hiệu có tiền cũng khó mà mua được.
Mạc Uyển Dư quay sang ôm Lạc Phi Phi, mặt giả bộ phụng phịu cảm động
Phi Phi, cậu tốt với tớ quá.
Giờ mới biết hả.
Mạc Uyển Dư hí hửng bóc một thanh socola cho vào miệng.
Cô cảm thấy trên đời này không có gì ngọ được bằng cocola.
À không phải, giờ đã có thứ ngon hơn, là cơm mà Mạc Khải Liêm nấu.
Anh trai Mạc Hàn cũng gửi tin nhắn cho cô [Quà sinh nhật của em đã gửi tới căn hộ.
Xin lỗi năm nay không về tổ chức sinh nhật cho em được.]
[Cảm ơn anh trai, em nhớ mọi người lắm]
[ Dự án này sắp kết thúc rồi, tới lúc đó sẽ về thăm em.]
Socola để lâu ở ngoài trong thời tiết này sẽ dễ chảy mất, vậy nên hết tiết học buổi sáng, Mạc Uyển Dư liền xách về căn hộ để cất.
Bảo vệ thấy cô thì gọi lại, nói rằng cô có bưu phẩm.
Mạc Uyển Dư ôm socola cùng hộp bưu phẩm lớn lên nhà.
Mở ra mới biết là quà Mạc Hàn gửi, bên trong lac hai chiếc túi xách mới ra mắt của thương hiệu nào đó, nhìn rất đẹp.
Ba Mạc cũng gửi lì xì cho cô, còn kèm tin nhắn [Chúc con gái ba luôn xinh đẹp, sinh nhật vui vẻ]
Cô nhắn lại tin cảm ơn ba , mọi ngừoi đều không ở nhà, Mạc Uyển Dư thật ra cũng không vui vẻ lắm.
Buổi chiều vẫn còn có tiết học nên cô lại quay trở lại trường.
Lạc Phi Phi buổi sáng tới tặng qua cô, nhưng buổi chiều đã lại bùng học không thấy xuất hiện nữa.
Mạc Uyển Dư thấy hơi lạc lõng.
Giờ này cô chỉ muốn nhanh nhanh tan học để về nhà với Mạc Khải Liêm thôi.
Mà hiện tại, Mạc Khải Liêm lần đầu bỏ bê công việc.
Buổi chiều trợ lý thấy sếp anh ta bỏ việc mà rời đi, trợ lý nghĩ hay là có tình huống nào phát sinh đột suất, vội đi theo, nhưng sếp anh ta lại nói sếp chiều nay nghỉ làm.
Mạc Khải Liêm đi tới trung tâm thương mại, nhận chiếc dây chuyền mà anh đặt thiết kế.
Sau đó lại ghé qua siêu thị mua rất nhiều đồ ăn.
Mạc Khải Liêm vừa đi vừa mở công thức làm bánh kem, rồi chọn những nguyên liệu cần thiết.
Không quên mua thêm cả socola và bột cacao.
Mà Mạc Uyển Dư lúc này trong phòng học không biết đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần.
Chie thấy thời gian hôm nay sao lại trôi chậm hơn bình thường.
Khoảng cách đến lúc kết thúc tiết học ngày càng rút ngắn, Mạc Uyển Dư bắt đầu tươi tỉnh trở lại.
Sau đó lại nhận được một tin nhắn từ mẹ Mạc
[Con gái có đang bận không, không bận thì gọi lại cho mẹ nhé]
[Con đang trong lớp học, một chút nữa là kết thúc rồi, chờ con một chút nhé]