Hôm sau Mạc Uyển Dư không có lịch học, Mạc Khải Liêm lại bận rộn bàn chuyện hợp tác với đối tác, cô buồn chán đi đi lại lại trong căn hộ, đi mệt lại mang bánh kem mà Mạc Khải Liêm làm ra ăn.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Mạc Uyển Dư bắt máy thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiêu Lãng, cô cũng không ngạc nhiệ tại sao anh ta lại có số của cô, hẳn là đã hỏi được ở chỗ của mẹ cô.
Tiêu Lãng:" Anh nên gọi em là Đinh Mộc hay là Mạc Uyển Dư, đâu mới thật sự là em vậy.
Mạc Uyển Dư:Anh gọi tới chỉ để hỏi vấn đề nhàm chán này thôi à, cúp máy đây.
Ấy đừng, con gái như em sao lại nóng tính như vậy chứ.
Chuyện là ba mẹ anh cũng đã biết chuyện anh và em có quen với nhau nên có vẻ rất vui, còn gọi điện cho mẹ em để tám chuyện nữa.
Họ mong chúng ta có thể thân thiết hơn.
Ba mẹ anh muốn mời em tới nhà ăn cơm.
Thật ra anh ta đã suy nghĩ cả đêm, nếu cô đã là con gái nhà họ Mạc, vậy cô và Mạc Khải Liêm sẽ không thể có quan hệ kia, anh ta có thể tiếp tục theo đuổi cô.
Nhưng anh ta nghĩ mãi không ra, vậy thân phận Đinh Mộc kia là sao.
Theo thông tin mà trợ lý đưa cho anh, thật sự có thông tin của Đinh Mộc từ nhỏ tới lớn.
Mạc Uyển Dư không có hứng thú tiếp xúc với anh ta nên từ chối thẳng: Nếu tôi đồng ý với anh, chẳng phải để cho ngừoi lớn càng hiểu nhầm quan hệ của chúng ta sao.
Tôi ngại phiền phức, anh cứ nói sự thật với ngừoi nhà anh là được.
Tiêu Lãng xin xỏ: Dù sao chúng ta cũng coi như là bạn, em giúp anh chắn sự tấn công của người nhà đi mà.
Em cũng có thể lấy anh làm lá chắn để không bị ép đi xem mắt.
Mạc Uyển Dư: Gia đình tôi khống như vậy, tôi không cần lá chắn.
Với lại, tôi chưa từng đồng ý kết bạn.
Nói rồi cô thẳng tay dập máy.
Cuối tuần ba mẹ Mạc và Mạc Hàn cuối cùng cũng xử lý xong công việc bên nước ngoài để trở về nước.
Ông bà Mạc nhớ con cháu, vậy nên mọi người cùng trở về biệt thự của ông bà để tụ họp.
Mấy năm trước ông bà Mạc rút lui hoàn toàn khỏi công việc của tập đoàn, ba Mạc liền chuẩn bị căn biệt thự ở khu nước non yên bình này cho ông bà Mạc dưỡng lão.
Khi có thời gian, mọi người thường hay về thăm hai ngừoi già, cũng là đến nơi thanh bình như này để thư giãn đầu óc.
Con cháu tụ họp đông đủ, đứa nào đứa nấy mặt mũi hồng hào, tưoi tắn, ông bà Mạc vui cười nhăn hết cả khoé mắt.
Cả nhà ngồi quây quần trong phòng khách, cười nói rôm rả.
Mạc Uyển Dư ngồi trên một chiếc sofa đơn, anh trai Mạc Hàn ngồi ngay cạnh đó.
Mạc Hàn lấy ra một thỏi socola lén đưa cho cô, Mạc Uyển Dư cừoi tít mắt.
Thỉnh thoảng hai anh em còn trò chuyện thì thầm với nhau rất vui vẻ.
Ông Mạc hỏi Mạc Khải Liêm: Thằng nhỏ, con cũng đã ba mốt tuổi, định khi nào mới lập gia đình đây.
Mạc Khải Liêm nhấp ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: Con không vội.
Ông Mạc: Con không vội nhưng hai ngừoi già chúng ta vội, không biết trước lúc nhắm mắt có được nhìn thấy cháu nội không.
Mạc Khải Liêm: Không phải cháu nội hai người đang ngồi đây sao, ba dặn cháu nội ba là được rồi.
Ông Mạc tức giận lườm Mạc Khải Liêm, bà Mạc đành phải rót cho ông một cốc nước mát uống hạ hoả.
Mà Mạc Khải Liêm thì vẫn cứ ngồi đó ung dung.