Sáng sớm hôm sau.
Nam Sơ còn buồn ngủ, cả người còn đang trong trạng thái mộng du đã bị Thẩm Quang Tông từ trên giường xách lên, cô tức giận ngồi dậy, giận đến nổi Tây Cố ở phía sau cũng không dám nhìn cô.
Sở trường đặc biệt của Nam Sơ là bạo lực, vì đã được giáo dục từ nhỏ nên tật xấu này chưa lộ ra, rất ít nổi nóng, nhưng tóm lại không thích phản ứng với người khác là được.
Tỷ như ngày hôm qua Lâm Lục Kiêu mới vừa bị đày vào lãnh cung.
Sự tức giận của cô khi thức dậy cũng là như vậy, sẽ không nổi điên, vô luận bị đánh thức bằng cách gì, cô vĩnh viễn đều là một dáng vẻ lạnh nhạt đến chết, ánh mắt như dao găm, vù vù vù - - trên người Thẩm Quang Tông giờ phút này đã cắm đầy dao.
Hiển nhiên, Thẩm Quang Tông cũng không quan tâm tới.
Chờ cô dựa vào đầu giường hơi hé mắt, trực tiếp ném điện thoại di động qua.
"Không phải tôi nói cô trốn phóng viên sao?! Nếu thật sự cô không tránh được sao không xem xét hoàn cảnh mà lấy một cái bịch xốp đen đội lên đầu mà chạy hả?!"
Nam Sơ còn chưa được tỉnh táo lắm, dựa vào đầu giường ngoáy ngoáy tai, "Sáng tinh mơ miệng anh đã to vậy rồi sao?"
Nói xong mới cầm điện thoại lên.
Cúi đầu nhìn.
Mặc dù không phải báo bát quái nổi lắm, bài báo và mấy bình luận cũng không nhiều, chỉ là cái tiêu đề làm cô có chút khó chịu - -
Nhị thiếu gia Tưởng cách của f&d ban đêm đua xe với buông thả với một cô gái, đối tượng thực ra là con gái của ảnh hậu một thời Nam Nguyệt Như.
Bài báo vừa tung ra làm cô và Tưởng Cách bị bôi đen tới thương tích đầy mình, không chỉ viết cô thành diễn viên buông thả tuyến mười tám, lại còn viết tình sử rắm chó của cô và Tưởng Cách một cách mù quáng.
Nam Sơ kéo xuống, cũng không có hình chụp ở cục cảnh sát, chứng tỏ đám chó săn ở trước cục cảnh sát chưa nhận ra cô, bài báo chỉ cung cấp tin của cô và Tưởng Cách lúc trên đường lớn mặt khác là hình ảnh nhóm cô đuổi theo Tưởng Cách bằng một chiếc xe khác và cô bị Tưởng Cách truy đuổi.
Cô mở weibo của mình ra, tin nhắn rất nhiều, xem cũng như không, khẳng định đều là mắng cô.
Nam Sơ dựa vào đầu giường lấy điếu thuốc ra định đốt.
Hơi do dự một chút, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Lâm Lục Kiêu tức chết người không đền mạng, cô lại dứt khoát kiên quyết đốt lên.
Kỳ thật mấy bài báo lá cải này trước khi đăng tin đã liên hệ trước với công ty của Nam Sơ, dựa theo tính tình của Hàn Bắc Nghiêu, khẳng định sẽ không để cho những ảnh chụp này được tung ra, nhưng tờ báo tiếp thị này vào rạng sáng cùng ngày lấy được tin tức đã trực tiếp phát ra, căn bản không làm mấy việc liên lạc gì, điểm ấy làm cho Thẩm Quang Tông lạ nhất, đối phương hiển nhiên là cố ý muốn đưa tin tức lần này ra.
Chuyện này, hoặc là hướng vào Nam Sơ, hoặc là hướng vào Tưởng cách.
Giá trị con người của Nam Sơ so với Tưởng Cách, hiển nhiên hẳn là Nam Sơ bị kéo vào cuộc tranh đấu của giới nhà giàu.
...
Gia Hòa tầng cao nhất.
Tây cố là lần đầu tiên lên văn phòng sếp lớn, run run rẩy rẩy như tiểu bạch thỏ cúi đầu đi theo Nam Sơ và Thẩm Quang Tông.
Ra khỏi thang máy, mở cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy cô thư ký xinh đẹp như hoa, gật đầu với bọn họ ý nói, "Hàn tổng đợi ở bên trong."
Ánh đèn chói mắt, nụ cười của cô thư ký càng thêm chói mắt, cảm thấy bọn họ như là ba con dê núi lẻ loi sắp bị làm thịt.
Ngay cả lối đi cũng trang hoàng tráng lệ, phát ra ánh vàng rực rỡ.
So với bên trong phòng tổng giám đốc, lối đi nhỏ bên ngoài quả thực phải gọi là sư phụ, văn phòng to như vậy, Hàn Bắc Nghiêu bắt chéo hai chân ngồi ở ghế, đang lau mắt kính trong tay, phía sau cửa sổ thủy tinh một chiều chạm sàn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy mái nhà đối diện, mỗi ngày làm việc trong môi trường như vậy, khó trách đều là lấy lỗ mũi nhìn người.
Động tác trong tay Hàn Bắc Nghiêu có phần giống như đang mài dao.
Két két két - -
Tây Cố nhìn mà sửng sốt.
Ba người cùng đẩy cửa, bước đến trước bàn.
Yêu nghiệt mở miệng: "Xem tin tức sáng nay chưa?"
Nam Sơ gật đầu, "Rồi."
"Có cảm tưởng gì?"
"Cái đánh giá buông thả này hơi không khách quan, như mang theo chút sắc thái cá nhân."
"..."
Hàn Bắc Nghiêu muốn xông đi tới bóp chết cô, bị Thẩm Quang Tông ngăn lại, "Cô nhóc kia nói chuyện không xuôi tai, cũng không phải lần đầu tiên anh biết."
Hàn Bắc Nghiêu hít thở sâu, "Cô có biết Tưởng Cách là ai không?"
Nam sơ: "bây giờ đã biết."
Hàn Bắc Nghiêu cởi bỏ nút áo sơmi, ngồi lên ghế dựa, "Sao lại biết được?"
Nam Sơ nói theo tình hình thực tế.
Nam Sơ trước có gia nhập một công ty, nhưng bởi vì làm việc không hiệu quả thêm nữa còn mấy vết đen của Nam Sơ và còn đủ loại nguyên nhân nên năm trước đã kết thúc hợp đồng, đầu năm nay mới ký hợp đồng với công ty Gia Hòa của Hàn Bắc Nghiêu.
Hàn Bắc Nghiêu thiếu chút nữa hít thở không thông, quả thực không thể tin được vào tai mình.
"Cô trói Tưởng Cách lại, vẽ mấy trăm con rùa trên người hắn, lại chụp rồi đăng hình lên trang cá nhân?"
"Cho nên thời gian trước làm cho giá cổ phiếu của f&d bị kéo xuống nguyên nhân là do cô?"
Tuy rất không muốn thừa nhận, quả thật là có nguyên nhân gián tiếp trong này.
Toàn bộ thế giới yên lặng ba giây.
Văn phòng không ai nói chuyện.
Tây Cố đã run rẩy đến hai chân rã rời.
Hàn Bắc Nghiêu vỗ bàn, chỉ vào Nam Sơ, nói với Thẩm Quang Tông: "Đi, cậu đi hủy hợp đồng của cô ta ngay."
Thẩm Quang Tông nhìn Hàn Bắc Nghiêu: "Lấy thật sao?!"
Hàn Bắc Nghiêu: "Lấy cái rắm!!!! Nói đi là đi ngay, mẹ nó không có chút chủ kiến nào sao?!"
Nói xong lại chỉ chỉ vào Tây Cố ở phía sau, "Cô lui tới đó làm gì!? Qua đây cho tôi."
Tây Cố dịch về trước một bước, "Hàn Hàn... Hàn tổng."
Hàn Bắc Nghiêu tức đến bùng nổ, "Nói chuyện không thể thẳng lưỡi ra được sao?!!"
Nam Sơ: "Anh dọa cô bé làm gì?"
Hàn Bắc Nghiêu: "Tôi dọa cô ta? Tôi còn muốn rang xào cô ta lên đó!! mấy ngày nay, chọc cho tôi không ít chuyện rồi?!"
Nam Sơ: "Anh dám?"
Hàn Bắc Nghiêu này đã là Nhị thế tử từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lúc mới vừa gặp Nam Sơ, cảm thấy nội tâm cô nhóc này rất mạnh mẽ muốn khai thác thật tốt, tương lai nhất định có thể tỏa sáng. Cũng là coi chuẩn điểm ấy mới không quan tâm nhiều mà ký hợp đồng, đàn ông ngay từ đầu luôn luôn dễ dàng bị vẻ bên ngoài của phụ nữ hấp dẫn, kiểu người không sợ chết giống Nam Sơ có thể kích thích cảm giác chinh phục của anh ta.
Ngay từ đầu quả thật đã động tâm, nhưng về sau phát hiện cô nhóc kia là một núi băng, một ngọn lửa mãnh liệt cũng không làm cô tan chảy, về sau một chút ý nghĩ cũng không còn, ngẫm lại cái nét lạnh lùng đó, ở phương diện nào đó cũng sẽ không là một ngọn lửa.
Nhưng ngẫu nhiên có đôi khi bị cô oán hận trong lòng lại vẫn sảng khoái, ít nhất đã lớn đến chừng này, vẫn không có ai dám oán hận anh như thế, về sau, vậy mà cũng thành thói quen.
Hàn Bắc Nghiêu liếc mắt nhìn Tây Cố, uy hiếp nói: "Cô nói xem tôi có dám hay không?!"
Ngay tại lúc hai người đang giằng co, bỗng nhiên xuyên vào vào một giọng nói mềm dẻo: "Tôi từ chức, không cần anh rang xào, bản thân tôi tự làm, dù sao cũng không qua kỳ thực tập, ngày mai tôi gửi đơn cho anh."
Oa, lúc này không cà lăm nữa rồi hả?
"..."
"..."
"..."
Thẩm Quang Tông và Nam Sơ cùng nhìn về phía Hàn Bắc Nghiêu, người sau vội ho một tiếng, "Đều nhìn tôi làm gì?!"
Bàn tay to vung lên, "Từ thì từ!"
Khi ba người ra khỏi văn phòng, Nam Sơ nhìn Tây Cố, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, "Từ chức thật sao?"
Tây Cố cúi đầu, khẽ ừ nhẹ một tiếng.
Nam Sơ thở dài, xoa xoa tóc cô, giọng nói khó có được êm ái, Tây Cố nghe cũng mềm lại, "Em thử suy xét cân nhắc lại xem."
Ngay cả Thẩm Quang Tông trong ngày thường hay nói lời ác độc cũng nhịn không được khuyên mấy câu, tuy giọng điệu không dễ nghe: "Mấy cô bé 9x các cô..., cả đám đều tùy hứng như vậy, tùy tùy tiện tiện bị mắng hai câu đã vội từ chức, tìm được công việc tốt vậy sao...? Ông chủ lớn cũng chỉ nói như vậy thôi, anh ta chỗ nào có thể cho cô từ chức, gan của cô gái nhỏ này cũng thật nhỏ quá rồi."
Nói xong lại chỉ Nam Sơ, "Còn cô, chuyện này tám phần là hướng vào Tưởng Cách, thời gian trước ông cụ f&d nhập viện, cuộc chiến gia tộc vừa mới khai hỏa, cậu thiếu gia Tưởng Cách này tính tình buông thả, cổ phần công ty trong tay không nhiều lắm, nhưng lại được ông cụ yêu thích, lỡ như ông cụ luẩn quẩn trong lòng lập di chúc để cho Tưởng Cách tiếp nhận f&d, đó chính là bộ phim của năm, tất cả mọi người đều chờ xem này màn kịch vui này, hắn ta bỗng chốc nhớ đến một nhân vật nhỏ như cô. Trong khoảng thời gian này đừng trêu chọc hắn ta nữa!"
Thẩm Quang Tông dặn dò xong, lại đưa cho cômột sắp kịch bản.
Hôm nay, lại mang theo một kịch bản đến tìm cô, Nam Sơ đang cúi đầu đọc sách, kinh Phật ở trong tay, bị cô lật vô số lần, không chút để ý nghe Thẩm Quang Tông nói: "Lần này không giống, tôi không nhận phim, là một chương trình trải nghiệm thực tế."
"Cái gì?"
"Giống như trò chơi sinh tồn ngoài tự nhiên, mỗi một trạm là một cái chủ đề, quay trong nửa tháng, nửa tháng này cô phải tắt toàn bộ điện thoại và máy tính, tổng cộng có ba trạm, trạm thứ nhất là kiểm tra hậu cần mặt đất ở sân bay, trạm hai là phòng cháy, trạm ba là thám hiểm Tùng Lâm."
Nam Sơ nhìn chằm chằm nội dung bản thảo, hơi im lặng, nói: "Tôi có thể từ chối không?"
"Không được từ chối, đây là Hàn tổng đồng ý, một trong điều kiện giải hòa với Tưởng Cách."
"Đầu óc hắn có phải bị bệnh không?"
"Đầu óc Tưởng Cách có bệnh không tôi không biết, nhưng Hàn tổng khẳng định không bị bệnh."
...
Bên này, Lâm Lục Kiêu mới huấn luyện từ Nam Sơn về, chỉ đạo viên trực tiếp chạy tới, chào anh, thở hổn hển nói: "Anh trước đừng thay quần áo, khẩn trương đi theo tôi, mấy lãnh đạo trong chi đội đều đã đến đây."
Lâm Lục Kiêu đậu xe xong, đi theo chỉ đạo viên chạy vào tòa nhà chính.
Trong phòng hội nghị vẻ mặt mấy lãnh đạo đều nghiêm túc, ngồi ngay ngắn.
Lâm Lục Kiêu chỉnh quần áo xong, để mũ xuống bàn, nói nhỏ: "Nghiêm túc vậy, đây là muốn chiến đấu với người nào?"
Chỉ đạo viên liếc anh một cái, nói: "Tháng sau có chương trình muốn quay trong đội chúng ta, gọi mấy lãnh đạo tới thương lượng."