Lúc Lâm Lục Kiêu đến nơi, khu vực xử lý bom đã được ngăn cách bởi một dải cảnh báo, một số xe cứu hỏa đã đậu ở ngã tư.
Anh vừa mới nhảy xuống xe, Dương Chấn Cương đã đứng ở ngoài đường, ánh mắt nôn nóng liếc nhìn rồi bước đến phía anh, "Mạnh Xử cũng gọi cho cậu à?"
Lâm Lục Kiêu khịt mũi, kéo dải phân cách đi vào trong, "Đơn vị xử lý bom đã đến chưa?"
Nam Sơ đang ở gần đây. Từ lúc anh nhận được cuộc gọi đi đến đây mất không đến mười phút. Đơn vị phá bom là được bộ đội biên phòng điều đến. Con đường này đã bị chặn, chắc không đến nhanh được như vậy. Dương Chấn Cương lắc đầu: "Lần này, bọn phần tử khủng bố thật quá con mẹ nó giống trộm gà, chọn một nơi như vậy, xe cứu hỏa đến phải ở bên ngoài không tiến vào được."
Lâm Lục Kiêu liếc nhìn xung quanh một cái.
Vị trí ba quả bom gắn chặt thành hình tam giác dưới chân cầu vượt, khoảng cách là một thước, bên ngoài dải phân cách là một vòng người vây kín, Lâm Lục Kiêu hất cằm: "Những người này đang làm gì vậy?"
Dương Chân Cương nhìn xung quanh, nói: "Chắc là xem náo nhiệt đi."
Lửa không cháy trên người mình, người xem náo nhiệt cũng sẽ không giải tán, thậm chí còn mong trận hỏa hoạn này cháy lớn hơn, sợ thiên hạ không đủ loạn.
Trong lúc nói chuyện cùng với chuyên gia xử lý bom bên phía cảnh sát, Mạnh Quốc Hoằng phát hiện ra Lâm Lục Kiêu, gọi anh tới, giới thiệu danh tính của nhau. "Bọn họ vừa mới xác định, cả ba đều là bom đất."
Lâm Lục Kiêu từ nhỏ đã thích nghiên cứu về cái này, đối với vấn đề này cũng có chút hiểu biết, thông thường, bom đất chính là bom ven đường, chế tác không tốt lắm, nhưng sức mạnh thực sự lớn, còn nhớ trong Thế chiến II, tám quả bom đất tự chế có thể phá hủy một chiếc xe bọc thép của Mỹ.
Dựa vào hình dáng bên ngoài, không thể xác định sức mạnh của ba quả bom này. Phạm vi công kích được ước tính trong vòng năm mét.
"Nhân viên đã dọn dẹp khu vực chưa?"
"Vẫn đang dọn dẹp, còn một vài chiếc xe chưa tìm thấy chủ nhân."
Lâm Lục Kiêu cười lạnh một tiếng: "Đừng lo lắng về mấy cái xe, tìm người đi, trước khi đơn vị xử lý bom đến phải tìm được."
Dưới gầm cầu, thường ngày đều là chỗ ngủ của nhiều người lưu lạc, hầu hết trong số họ đều bị khuyết tật bẩm sinh hoặc thiểu năng, nếu không được di rời, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Thiệu Nhất Cửu: "Động tĩnh lớn như vậy, theo lý thuyết mọi người cũng rút lui hết rồi."
"Khó đảm bảo có một số người không thể nhìn thấy."
Chuyện như vậy trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua, Thiệu Nhất Cửu không nói nữa, tăng tốc độ dọn dẹp khu vực.
Hai bên đường đều đã phong tỏa, xe bên ngoài không thể vào được, đợi thời gian dài liền dần trở nên náo loạn, bên ngoài còn có mấy đài truyền hình cùng phóng viên muốn tiến vào phỏng vấn, đều bị Mạnh Quốc Hoằng đẩy ra ngoài hết.
Lâm Lục Kiêu đứng ở rìa dải phân cách, một nữ phóng viên thấy anh vừa từ phía quan chỉ huy bên kia đi đến, vội chạy lại hỏi: "Anh đẹp trai, tình hình bên trong như thế nào rồi?"
Lâm Lục Kiêu liếc cô ta một cái, dùng tay che ống kính, không có kiên nhẫn nói: "Đừng chụp, quay chỗ khác đi, hiện tại không có thời gian đếm xỉa đến cô."
Nói xong quét mắt liếc Dương Chấn cương một cái, cậu ta liền kéo cô ta ra ngoài.
Cô ta vẫn không chịu, mấy anh đẹp trai như vậy phải vừa mềm vừa rắn, khẩu khí cũng lớn hơn: "Tôi là phóng viên đài truyền hình xx! Chúng tôi có quyền được biết chân tướng, mấy người ở đây chắn đường lâu như vậy, không lẽ không biết dùng biện pháp khác sao?"
Lâm Lục Kiêu giật giật mí mắt, lười lý luận, trực tiếp bỏ qua.
Kết quả đám đông dường như bị xúi giục, dần dần náo động lên, cảm thấy thành viên chính phủ quốc gia không giải quyết được việc này, bắt đầu ồn ào la hét.
"Đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc là phá hay không phá vậy."
"Đúng rồi đấy, dong dài lâu như vậy, tôi còn đang vội về nhà nấu cơm cho con trai ăn. Lãng phí thời gian!"
"Làm người của gia đình cũng là chấp hành công vụ."
"Nếu đơn vị xử lý bom không tới, họ cũng sẽ không phá bom nữa, uổng công chúng ta thường ngày vẫn nộp thuế."
.........
Mấy lời nói ấy lọt đến tai của các cảnh sát phòng cháy, liếc mắt với nhau một cái, đáy mắt đều là bất đắc dĩ.
Dương Chấn Cương chỉ thở dài: "Dân trí quốc gia thật ngu xuẩn."
Kết quả vừa vặn bị Mạnh Quốc Hoằng nghe được, quay lại liếc mắt quát lớn, Lâm Lục Kiêu cười nhìn Dương Chấn Cương, nói thẳng thừng: "Cậu so đo với bọn họ làm gì?"
So với tình hình hiện tại, tâm trạng anh trái lại tốt hơn rất nhiều.
Tiểu tử này, không đúng nha! Mặt mày hớn hở.
Cậu ta lặng lẽ mò lại gần, "Cùng cô nàng kia ở bên cạnh nhau rồi?"
Lâm Lục Kiêu liếc xéo hắn một cái, hừ cười: "Cậu là mũi chó à."
Dương Chấn Cương lại một trận tiếc hận, vừa nhắc đến, đội phá bom đã tới, Thiệu Nhất Cửu cũng tập hợp đội đến báo cáo: "Lâm đội, tìm kiếm hoàn tất, người dân đã được di rời."
Lâm Lục Kiêu bị gọi qua họp, sau thượng lượng nhất trí quyết định, dùng robot để kích nổ, loại bom đất này trong quá trình di rời rất dễ phát nổ, cân nhắc đến sự an toàn của mọi người, chỉ có thể cho nổ ngay tại hiện trường.
Kết quả là khi robot tiếp cận quả bom đầu tiên.
Toàn bộ khung cảnh đều yên tĩnh, tim đập mạnh.
Bỗng nhiên-
Trong bụi cỏ bộc phát ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, bén nhọn, vị trí ước tính, chưa đầy hai mét.
Sức công phá của loại bom này, chuyên gia cũng vừa phán đoán trước, trầy da trong vòng năm mét, bị thương nhẹ trong vòng ba mét, thương tật nặng trong vòng hai mét, tử vong trong vòng một mét.
Tiếng khóc vỡ khắp khoảng không, mọi người hít vào một hơi.
Kèm theo đó, "Cậu con mẹ nó không phải nói đã dọn xong rồi sao?!"
Thiệu Nhất Cửu cũng ngây ngốc.
Rõ ràng đã được dọn sạch, ngay cả đống cỏ khô cũng được bới ra để tìm kiếm, sau một cái chớp mắt ngây người, tay chân lạnh buốt, liền phản ứng vội vã định chạy đi cứu người, bên cạnh đã có người nhanh chóng nhảy qua hàng rào bằng một tay, hướng về phía bãi cỏ dưới gầm cầu, vội vã chạy qua...
"Lục Kiêu!"
Mạnh Quốc Hoằng theo bản năng nhìn về phía Lâm Lục Kiêu, lại thấy anh đã chạy được nửa đường.
Khí thế kia, tốc độ kia.
Ngoài anh ra, còn có thể là ai.
........
Bên này, Tây cố đang kể với Nam Sơ chuyện của Hàn Bắc Nghiêu.
Hôm nọ, trên mặt Tây Cố bị thương, ngày hôm sau khi đến công ty vừa vặn bị Hàn Bắc Nghiêu nhìn thấy, người nào đó biến mất nửa tháng liền đem tiểu cô nương xách đến văn phòng nổi trận lôi đình, hỏi xem cô bị ai khi dễ, Tây Cố khách khí nói câu cảm ơn, xoay người rời đi, lại bị người ta kéo ra ngoài, trước sau đều không nói gì. Còn khó khăn hét lên với cô, hỏi cô thế nào lại bị thương.
Tây Cố nhất thời mềm lòng, liền nói ra chuyện Nam Sơ bị đánh.
Hàn Bắc Nghiêu nuốt không nổi giọng điệu này, chống tay mắng lớn: "Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân đấy! Thật không cho tôi mặt mũi!"
Nam Sơ cầm điếu thuốc, "Chó?"
Tây Cố biết mình lỡ miệng, vội cúi đầu, "Đó là một phép ẩn dụ, phép ẩn dụ thôi."
Nam Sơ ngậm điếu thuốc, chớp mắt, đáy mắt sáng hiện ra.
"Chị nói xem anh ấy rốt cuộc có thích em hay không, nếu thích thì vì cái gì mà sau khi hôn em thì liền trốn tránh em, nếu không thích thì em bị thương anh ấy khẩn trương cái gì?"
Tiểu cô nương buồn rầu ôm đầu.
Nam Sơ phun ra một vòng khói thuốc, trực tiếp nói: "Anh ta thích em."
Tây Cố không tin: "Nhưng em cảm thấy anh ấy không đủ thích em."
Nam Sơ cười, đôi môi đỏ quyến rũ: "Lo lắng như vậy thì trực tiếp hỏi rõ ràng đi, em chính là không nhịn được, người ta nói với em hai câu, trong lòng liền đại loạn, em chơi không nổi anh ta."
"Em không muốn chơi đùa, chị nói xem em có nên thổ lộ không?"
"Muốn nghe ý kiến của chị?"
Tây Cố gật đầu mạnh một cái.
Nam Sơ nhả khói, đứng lên: "Chị cảm thấy, thích một người thì nên nói ra, cất giấu thì có kết quả gì chứ, ngay cả khi kết quả không tốt, cũng phải thử, rốt cuộc trong đó có bao nhiêu tư vị cũng phải thử mới biết được, cái gì mà thiên trường địa cửu, chị vẫn là cảm thấy nhân sinh khổ đoản, cứ tận hưởng thú vui trước mắt đi, nếu thật sự không thích hợp, từ bỏ cũng là một sự lựa chọn."
"Chị cùng người đàn ông nam tính kia như thế nào rồi?"
Nam Sơ kéo ngăn tủ ra, một bên chọn quần áo, một bên lơ đãng trả lời: "Rất tốt, lần sau anh ấy tới, sẽ cho em gặp mặt."
"Hai người làm chuyện kia rồi?"
Nam Sơ dừng một chút, gật đầu.
Hiếm khi nhìn thấy tai cô đỏ lên.
Có thể làm gì được, chỉ cần tưởng tượng về anh, nghĩ đến bộ dạng của anh, nghĩ đến thân thể trần trụi của anh, cô đều cảm thấy mặt vừa đỏ vừa nóng.
Từng có lần, cô đã nghĩ.
Hai người yêu nhau trên thế gian này, có phải hay không tới cuối cùng, đều sẽ biến đổi thành bộ dạng mà đối phương mong muốn, có lẽ ngay từ đầu không hoàn mỹ như vậy?
Ban đầu, cô chỉ cảm thấy Lâm Lục Kiêu có bề ngoài hoàn hảo, lại đàn ông, tính cách tuy rằng kém, nhưng có hai điều trước, điều thứ ba có thế tạm thời bỏ qua, nhưng bây giờ nghĩ lại, tính cách của anh hoàn toàn vừa ý cô, có sự hoang dã cùng chút hư hỏng trong xương cốt, nhưng đều không ảnh hưởng toàn cục. Hơn thế nữa, hormone trong máu còn bùng nổ.
Thi thoảng sẽ ngẫu nhiên cười xấu xa bên tai cô, nói mấy lời hư hỏng, mắt đào hoa liếc nhìn, đến lông mày cũng là diễn, cô liền nhìn, như thế nào lại càng thích anh.
Không thể nghĩ đến.
Tưởng tượng đến, liền say mê.
Đột nhiên hiểu ra những điều mê muội đó.
Dù sao thì bây giờ cô đây chính là mê muội đội trưởng nhà cô.
.....
Lâm Lục Kiêu nằm viện ba ngày, trong phòng bệnh đều là người tới tới lui lui. Ngoài những anh em trong đội của anh ra, một số lãnh đạo của cục cũng đã đến thăm.
Phía bệnh viện cũng thông cảm cho anh, trực tiếp cho anh chuyển đến phòng Lâm Thanh Viễn bên cạnh, vừa vặn, hai cha con có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nhìn thấy ông già cũng không muốn để ý đến mình, anh liền ngồi luôn trong phòng bệnh, nhưng vấn đề là có rất nhiều người đến thăm anh, một lát là chỉ đạo Dương, một lát là anh em trong đội, một lát lại là bọn Thẩm Mục Đại Lưu, làm cho Lâm Thanh Viễn cùng bí thư Trương châm chọc mỉa mai: "Làm ngần ấy năm vẫn chỉ là tiểu đội trưởng, quân hàm cũng không thấy tăng, nhưng cái thái độ quan liêu này hình như càng ngày càng lớn."
Lời này truyền đến tai Lâm Lục Kiêu, hai mắt liếc một phen, gác lên giường, viết một tấm bảng treo ở cửa: "Miễn thăm hỏi."
Lâu ngày rồi mới được thanh thản đi dạo.
Lâm Thanh Viễn liền nói: "Vẫn là cái tính nóng nảy như cẩu."
Trương bí thư nghe vậy, liền nói giúp hai câu: "Tôi cuối cùng cũng biết cái tính mạnh miệng của Lục Kiêu là từ đâu mà có rồi, ông đấy, lúc nào cũng bày ra vẻ khó chịu với cậu ấy, còn không phải trong lòng đang kỳ thực lo lắng sao? Nếu lo lắng như vậy, thì qua đó hỏi thăm đi, tôi không rõ ràng vết thương ra sao, nghe nói lưng bị thương một mảng lớn, thời điểm cứu người, da thịt trầy xước, bên trong đều là mảnh vụn, lúc được đưa vào phòng giải phẫu, miệng vết thương trên lưng nhìn đến ghê người, máu thịt mơ hồ."
Thật ra chỉ là vết thương nhẹ.
Không nghiêm trọng như vậy, sau lưng bị cắt một lỗ, mấy lời cường điệu của Trương bí thư làm cho Lâm Thanh Viễn khinh ngạc một phen, "Thật sao?"
"Thật, mấy vị lãnh đạo thành phố còn khen cậu ấy, tiểu tử này có can đảm."
Lâm Thanh Viễn rốt cuộc vẫn không chịu thua: "Lãnh đạo chính là thích mấy người bán mạng như vậy đây! Tiểu tử ngốc!"
***
Hôm nay, Thẩm Mục đến thăm Lâm Lục Kiêu, "Tiểu nha đầu kia đã tới thăm cậu chưa?"
Lâm Lục Kiêu gác tay lên đầu giường, cúi đầu chơi trò chơi, nhìn thấy người tiến vào, đem điện thoại ném sang bên cạnh, sờ soạng trên đầu giường tìm điếu thuốc đưa tới bên miệng: "Không có."
Thẩm Mục kinh ngạc tấm tắc hai tiếng.
Anh nghiêng đầu châm lửa, thở ra một hơi. "Không biết càng tốt, cô nàng kia lá gan nhỏ, nhìn thấy tôi sợ sẽ làm cô ấy hoảng sợ."
Thẩm Mục cười nhẹ, nhìn anh, lắc đầu: "Cậu thật không giống."
Lâm Lục Kiêu không cho là đúng, phủi phủi khói bụi: "Chỗ nào không giống?"
Thẩm Mục quan sát trên dưới một vòng: "Có tính người."
Lâm Lục Kiêu cười ra tiếng: "Bớt đi."
Một lúc sau, tinh thần được nâng cao, lại hỏi: "Nhờ cậu điều tra chuyện đó đã tra được chưa?"
Thẩm Mục ho khan, "Tra được rồi, nhưng sau khi tôi nói cho cậu, cậu cũng đừng có tức giận."
Lâm Lục Kiêu im lặng, quay đầu, cầm gạt tàn bên cạnh, chậm rãi gạt thuốc, ngoài miệng lại không chờ nổi nói: "Đừng nói lời vô nghĩa."
Thẩm Mục móc từ trong túi áo ra một xấp ảnh, đưa cho anh, từ từ kể ra.
"Hai người bên ngoài này, là hai anh em, làm côn đồ, cũng không phải lần đầu tiên gây án, Đại Lưu đã tìm cảnh sát phía bên kia hỏi thăm, lần này là tái phạm, là một đám phi xe cướp túi xách của Nam Sơ, phía cảnh sát bên kia cung cấp manh mối, là án trộm cướp, giam giữ bọn họ đã lâu, nhưng hai tên này, lại bỏ trốn về quê.
Lâm Lục Kiêu nhìn ảnh chụp, hai người đàn ông trên ảnh dáng người không nhỏ, cao khoảng mét tám, cơ bắp lực lưỡng, khó trách làm cho tay phụ nữ thâm tím, ngẫm lại tiểu nha đầu kia, lúc đấy đoán chừng bị hù chết.
"Quê quán ở đâu?" Âm thanh thâm trầm.
Thẩm Mục: "Bên kia vùng núi phía bắc, là một thôn nhỏ, tôi cùng Đại Lưu hôm trước đã đi tìm thử, kết quả người dân trong thôn nói cho chúng tôi biết, mấy hôm trước, hai người đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi."
Lâm Lục Kiêu vẫn duy trì tư thế vừa rồi, quay đầu liếc anh ta một cái.
Thẩm Mục cười khổ, pha chút bất đắc dĩ: "Đã tra xét bối cảnh lý lịch, hai người kia bắt cóc cô nàng phỏng chừng cũng do người khác sai khiến, tôi vốn dĩ tính cùng Đại Lưu đem người đến đây, làm rõ nghi vấn, nhưng chưa gì người đã bị bắt, manh mối cũng mất."
"Ai bắt?"
"Tưởng Cách."
Lâm Lục Kiêu: "Cậu ta có bệnh?"
"Cậu thích được, không lẽ người khác không thích được? Cậu ta có thể làm Nam Sơ hết giận, coi như có chút năng lực, tra ra được bối cảnh đối phương, trực tiếp mang theo cảnh sát đến vùng núi phía bắc vào hang ổ, cậu ta thực sự khá ổn, chỉ là đầu óc có chút thiếu sót, không biết dùng người để tra khảo."
"Cậu ta như thế là thiếu đầu óc sao? Là không có tâm thì có!"
Thẩm Mục gật đầu tán đồng, "Từ nhỏ chúng ta đã nói cậu ta như vậy, xác thực là không có tâm. Nhưng hình như cậu cũng rất thiếu tâm thì phải, cậu cùng cô nàng kia có phải thời gian này không liên lạc?"
Từ lần trước nói cho cô thời gian suy xét, hai người đều không liên lạc nữa, bây giờ nửa người như phế đi, hơn nữa trước khi rời khỏi đã nói lời kia, không dám liên hệ với cô, sợ cô nghĩ loạn, lại dọa sống chết không chịu cùng anh nữa thì làm sao.
Lâm Lục Kiêu nửa dựa đầu giường, ngậm thuốc lá, không lên tiếng.
Thẩm Mục ý vị thâm trường nói: "Đừng trách tôi không nói cho cậu, hôm nay mừng sinh nhật Tưởng Cách, bao trọn, chuẩn bị một party siêu lớn, mời không ít người trong giới, định thổ lộ với cô nàng kia đấy."
Cả buổi cũng không thấy ai đó lên tiếng, Thẩm Mục mở miệng: "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Lâm Lục Kiêu lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dập tắt, bỗng nhiên xoay người xuống giường, mặc quân phục lên, bên trong còn mơ hồ nhìn thấy băng vải màu trắng, băng cứng trước ngực, anh ngồi ở mép giường, đi giày, đặt chân lên mép giường buộc dây giày.
"Này này này-- Cậu định đi đâu?"
Anh đứng dậy, đặt chân, dậm xuống đất, cầm theo áo khoác, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài: "Bắt gian."