Tuy tiểu nha đầu Nam Sơ này lúc khó chịu thực sự khó chịu, đương nhiên tính cách cũng kỳ thực nóng nảy, nhưng lại không dính người, vô cùng độc lập, chủ yếu là do công việc bận rộn, rất hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho anh.
"Hửm?"
Lâm Lục Kiêu đi đến ban công phòng bệnh, dựa vào lan can, nghe điện thoại.
"Anh đã thay thuốc chưa?"
Giọng nói cô nàng hơi ảm đạm, mang theo ủ rũ.
Lâm Lục Kiêu: "Vẫn chưa, ý tá đều đã ngủ rồi."
"Ngủ cái rắm! Y tá mà ngủ cái gì! Bệnh viện không có ai thay ca sao?"
Lâm Lục Kiêu thấp giọng cười: "Lát nữa sẽ thay, anh vừa mới đến nơi."
"Anh mau đi đi!"
"Được, em đi ngủ sớm một chút, anh cúp máy."
Trong phòng bệnh, Hứa Uẩn ngồi trên ghế, chăm chú nhìn sườn mặt mang vẻ nhu hòa khó hiểu của anh phía ban công, dáng vẻ anh tuấn.
Lúc trước họp lớp cao trung, không ít người đến, Lâm Lục Kiêu khi đó mới vừa bị thương, vừa vào nhập viện, Đại Lưu giúp anh báo một tiếng không đến được.
Anh không đến, Hứa Uẩn cũng không có hứng thú, uống không được mấy chén đã đứng dậy muốn đi. Kết quả bị mấy người bạn kéo tới trò chuyện mấy chuyện trước đây, có người đôi khi bị đặt dưới tình huống vô cùng mơ hồ, một câu nói cũng có thể gợi lại những hồi ức không mấy tốt đẹp.
Cũng bởi vì lúc học cao trung Lâm Lục Kiêu là người có cảm giác tồn tại quá cao, mặc dù không xuất hiện trong buổi họp lớp nhưng sau khi mọi người nâng cốc vài lần, đề tài vẫn quay trên người anh.
Anh tốt, anh xấu, anh nghịch ngợm hay đột nhiên tốt bụng, đều khắc họa rõ ràng trong đầu cô.
Trong suốt thời cao trung, anh không hề có ý định thể hiện mình, đối với Hứa Uẩn mà nói, cũng là một người mà cô quý trọng, bây giờ lại bị người ta đem ra bàn tán, thì ra, kỳ thật lúc ấy, tất cả mọi người đều tỏ ra không để bụng đến thành tích, thân phận của nhau, nhưng đều ngầm nhớ rõ.
Cô cũng biết rằng, Lâm Lục Kiêu thật sự là không thèm để ý đến, dù thỉnh thoảng cô có nhắc đến bạn học cao trung trước kia, hiện tại ở đâu, làm việc gì, vẻ mặt anh cũng đều mờ mịt, ở trong đầu đối chiếu gương mặt thật lâu cũng không tìm được đúng người, thậm chí rất nhiều người đến tên anh cũng không nhớ.
Tụm năm tụm ba lại, nhỏ giọng bàn tán.
Trong lúc vô tình Hứa Uẩn nghe có người nói, "Nghe nói cậu ta bây giờ đang làm ở đội phòng cháy, đã ba mươi tuổi, cũng chỉ là đội trưởng đội phòng cháy."
Là bạn học cùng bàn trước kia của cô, tan học cũng chỉ biết học bài, ba mươi tuổi, là tiến sĩ hói đầu. Nghe nói hiện tại đang làm việc trong viện nghiên cứu phát minh, thân phận quả thực không giống như ngày xưa, cũng là một minh chứng cho việc cố gắng, dùng thực lực của cậu ta chứng minh tất cả, thay đổi số phận, nhưng mấy lời nói ra lại chẳng thể làm người ta thấy vừa tai.
Bạn học duy trì hai chiều ý kiến.
- - Tham gia quân ngũ rất tốt, có tâm huyết, sau này cũng muốn nhập ngũ.
- -Không có tiền đồ mới đi nhập ngũ, học hành tốt thì tại sao lại phải đi làm lính.
Bạn cùng bàn hói đầu nói mấy lời cay nghiệt, "Nhập ngũ không phải là thế sao, ngoại trừ thể lực tốt ra thì có lợi ích gì? Tiền lương phúc lợi đãi ngộ đều không tốt, nếu trong nhà không có gia thế, cậu ta có thể tự mình mua nhà ở Cửu Giang? Làm lính đặc chủng chết còn có thể được phong liệt sĩ. Làm lính phòng cháy? Đùa gì vậy?
Đừng nói Hứa Uẩn, Đại Lưu cũng tức chết đi được, xắn tay áo muốn cùng tên hói đầu kia làm một trận ngay tại chỗ, lại bị Thẩm Mục kéo lại.
Tối hôm đó Đại Lưu đem chuyện đến bệnh viện kể cho Lâm Lục Kiêu: "Tên Trương Minh Kiến kia, muốn đùa gì vậy chứ, vào được trong viện nghiên cứu liền cho rằng mình là trời cao, cậu không nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của hắn ta đâu, nếu không phải lão Thẩm kéo tôi lại, tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của hắn ta ngay tại đó, không dạy dỗ một chút hắn ta sẽ thật sự cho rằng mình là bàn toán!! Không tới ba mươi, tên hói đầu kia con mẹ nó sẽ phải xấu hổ khắp Địa Trung Hải vì thua kém hơn!"
Kết quả, Lâm Lục Kiêu mờ mị ngẩng đầu lên từ trò chơi điện tử: "Trương Minh Kiến là ai?"
Vẻ mặt vô tội kia, làm cho Đại Lưu dở khóc dở cười, "Chính là vua làm bài đấy, đi học tan học đều làm bài tập, tôi đá bóng cậu ta làm bài, tôi chơi cờ năm quân cậu ta làm bài, tôi xem NBA(*) cậu ta làm bài, ngay cả tôi đi vệ sinh con mẹ nó cậu ta vẫn ngồi làm bài, mỗi lần thi đều đứng đầu, có một lần không đứng đầu, cậu ta ngồi một chỗ khóc như con gái suốt một buổi chiều."
(*) Giải bóng rổ chuyên nghiệp.
"Vậy ai là người đứng đầu?" Lâm Lục Kiêu tiếp tục chơi trò chơi.
Đại Lưu: "Là cậu đấy! Không phải có một lần đá bóng cậu bị ngã gãy chân, bác Lâm tức đến nỗi nhốt cậu trong nhà suốt một học kỳ, cậu cổng chính không ra, cổng phụ không ra, thành thực trốn trong nhà ngây ngốc, khiến cho cậu lần thi đó làm bài rất tốt, cậu thật sự không nhớ sao?"
"Cậu không nói thì tôi thật sự quên rồi." Lâm Lục Kiêu thừa nhận, anh trước giờ đều như vậy, cà lơ cà phất, một chút ngay ngắn cũng không có, lúc thi thố cũng vậy, không ra khỏi top ba, Lâm Thanh Viễn cũng sẽ không tìm anh gây phiền toái.
"Người ta cho rằng cậu là đối thủ số một, còn cậu đến người ta là ai cũng không nhớ rõ, vua làm bài đáng thương, kẻ thù cả đời của cậu ta, căn bản còn không để cậu ta ở trong lòng."
Tính cách anh chính là như vậy.
Hứa Uẩn vẫn luôn cảm thấy tính cách này khó hiểu.
Cũng có lúc anh sẽ nghiêm túc, thành thực mà nói thì tính tình hơi khó ngửi.
Bất luận là ai, cô đều không nhịn được mà so sánh với Lâm Lục Kiêu. Vô lại hơn nhưng lại không đẹp trai bằng, là lưu manh thật, còn nếu vô lại giống vậy, đẹp trai hơn, thì lại không có huyết tính giống anh.
Hôm nay Hứa Uẩn đến, là muốn nói với anh.
Lần trước là do xúc động, hi vọng anh không để ý, hai chúng ta vẫn là bạn bè giống như trước đây.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ trên ban công kia của anh, cô đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đến đây.
....
Lúc sắp cúp điện thoại, Nam Sơ ngăn cản, gọi Lâm Lục Kiêu lại: "Này--"
"Chuyện gì?"
"Mấy cô ý tá có xinh đẹp không?"
Lâm Lục Kiêu xem như hiểu ra, nhàn hạ dựa vào lan can, lười biếng kéo dài giọng: "Xinh đẹp a--"
Nam Sơ ở đầu bên kia không biết mắng câu gì, Lâm Lục Kiêu cười đến vui vẻ.
Đến khi anh cúp máy trở lại phòng bệnh, trên ghế trống không, Hứa Uẩn đã rời đi.
Lâm Lục Kiêu đem điện thoại nhét lại vào túi quần, ngồi ở trên giường một lát. Kỳ thật lúc học cao trung có nhiều bạn học anh không nhớ được, lần trước Đại Lưu nhắc chuyện đến tiến sĩ hói đầu, anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mỗi lần thi xong anh cũng không xem xếp hạng. Nhớ rõ Hứa Uẩn cũng là nhờ Đại Lưu, Đại Lưu và cô quen nhau, còn thường kéo đi chơi cùng, lúc bọn họ đá bóng, Hứa Uẩn cũng sẽ đá cùng, cô nàng này nội tâm cũng có phần mạnh mẽ của nam nhân, giống như con trai vậy. Một đám con trai đùa giỡn với nhau cũng không xem cô là con gái.
Nhưng lại quên rằng, người ta rốt cuộc vẫn là con gái.
Trước đây không có Nam Sơ, Đại Lưu và Thẩm Mục đùa giỡn như thế nào cũng được, tính anh cũng không nhỏ mọn như vậy.
Nhưng có Nam Sơ rồi, một số việc phải cân nhắc đến cảm nhận của cô, khoong thể vì sai lầm của anh mà khiến cô chịu ủy khuất.
Cứ luôn nghĩ như vậy.
Di động trong túi bỗng ra sức rung lên, tần suất rung lên kia đoán chừng đến từ một số điện thoại, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia lại nhớ anh?
Kết quả, vừa lấy điện thoại ra xem, liền thấy trên màn hình một loạt tin nhắn ảnh, đều đến từ cùng một số.
Anh vui vẻ mở ra xem, một loạt ảnh mỹ nữ mặc đồ tắm, làn da trắng, bọc lại trong áo choàng tắm, có thể tưởng tượng ra, bên trong khẳng định không mặc gì cả.
"Cả ngày gửi đến máy anh mấy cái quảng cáo đồi trụy, thiếu chút nữa là báo cáo em rồi."
Bên kia nhanh chóng gửi đến mấy tấm nữa, trong đó có tấm chụp bóng lưng, bọc lại trong áo choàng tắm xuyên thấu, có thể thấy rõ áo ngực ren màu xanh. Quần lót là cùng bộ. Cô rất gầy, trên lưng đều là xương, khung xương cân xứng, làn da mềm mượt, đường cột sống hõm sâu, vị trí eo rõ ràng, cặp mông vểnh lên, đôi chân dài cân xứng thẳng tắp, dáng người cám dỗ.
Lâm Lục Kiêu lẩm bẩm một tiếng, trả lời: "Trong nhà có người?"
Bên kia đáp: "Ừm, một tiểu cô nương."
"Tốt nhất là nữ."
Nam Sơ không để ý tới, trả lời anh: "Thấy rõ chưa, như vậy mới gọi là xinh đẹp."
Tấm tắc, thì ra vẫn còn canh cánh trong lòng.
Lâm Lục Kiêu một bộ quản lý cùng khẩu khí ông lớn: "Ảnh chụp giấu cho kỹ, đừng để ngày nào đó làm rớt di động, khắp nơi đều là mấy bức hình này của em, lúc đó lại có ý kiến."
"Miệng quạ đen."
"Ngủ."
"Ừm."
......
Lâm Lục Kiêu xuất viện không lâu, liền trở về đội báo danh, Mạnh Quốc Hoằng bên kia cho người báo tin, để anh chuẩn bị, cuối tháng này là đợt phỏng vấn điều chuyển lần thứ hai.
Thông báo đưa đến, Dương Chấn Cương liền sớm chúc mừng anh: "Vào đại đội có thể không chế cái tính tình này của cậu."
Lâm Lục Kiêu không cho là đúng, đi đến cửa văn phòng, Thiệu Nhất Cửu đứng thẳng tắp, cúi đầu, không dám nhìn anh.
Dương Chấn Cương: "Tiểu Thiệu hiện tại cũng tự trách bản thân."
Lâm Lục Kiêu liếc cậu ta một cái, kêu cậu đi vào, bảo Dương Chấn Cương đóng cửa lại, phía sau liếc nhìn Thiệu Nhất Cửu, cuối cùng đi ra.
Lâm Lục Kiêu bỏ mũ xuống, vuốt lại tóc, đặt lên bàn.
Thiệu Nhất Cửu trong khoảng thời gian này bị lãnh đạo gọi đến nói chuyện rất nhiều lần, nhưng cũng không khẩn trương bằng lúc này, nắm chặt góc áo.
Lâm Lục Kiêu nhìn phía tay cậu ta, "Được rồi, cậu trở về đi, tôi không có gì muốn nói."
Thiệu Nhất Cửu nghe xong liền sửng sốt.
Lâm Lục Kiêu là tha cho cậu? Trước đây làm sai chuyện gì, đội trưởng đều mắng đến mất mặt, lần này lại bình thản như vậy.
Lâm Lục Kiêu cười một cái: "Không đi? Còn chờ ai mắng?"
Thiệu Nhất Cửu khổ sở nói: "Nếu anh không mắng vài câu em còn cảm thấy không quen."
Lâm Lục Kiêu phất tay: "Cậu nếu ngại bị mắng ít, vậy chờ một thời gian, tôi mới ra viện, không có sức lực."
"... Vết thương của anh vẫn chưa khỏi sao?"
"Nói nhảm, cậu bị cắt một mảng lưng thử xem."
- ------
Buổi tối Đại Lưu hẹn Lâm Lục Kiêu ăn cơm ở nhã cư, xem như cho anh đón gió tẩy trần.
Nhã cư cảnh vật thanh nhã, trang trí theo kiểu Trung Hoa, chính giữa đại sảnh bày một đàn hương, sương khói lượn lờ, đặc biệt yên tĩnh.
Mới vừa dừng xe lại, kết quả ở cửa gặp Nam Sơ đi ăn cơm cùng đoàn phim.
Tiểu nha đầu tay chân đặc biệt không nhàn rỗi, lúc một đám người đi qua bên người anh, còn sấn đến cầm tay anh cào loạn.
Kết quả bị Lâm Lục Kiêu một phen giữ chặt lại.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, khoanh tay ngồi nhìn mọi người rời đi.
Nam nhân bên cạnh vẫn chưa buông tay, Nam Sơ nóng nảy, "Mọi người đang đợi em--"
Lâm Lục Kiêu nhướng mày, đáy mắt đều là xấu xa, thần sắc lại lãnh đạm đè ép, dường như cố ý lôi kéo cô không buông tay.
Kết quả, bỗng nhiên phía sau có người trong trẻo gọi một câu, "Lâm Lục Kiêu."
Hai người quay đầu lại.
Là Hứa Uẩn.
Lâm Lục Kiêu rõ ràng nghe thấy lúc Nam Sơ rời đi ở bên tai anh ném xuống một câu--
- -Anh xong rồi.