Edit: windy
Cách mấy ngàn km.
Đội núi lộc năm nay mở hội liên hoan, mấy tân binh vây quanh Lâm Lục Kiêu để anh cho ra một tiết mục. Triệu Quốc mới từ nhà vệ sinh tắm xong đi ra, lau mặt về, thấy Lâm Lục Kiêu không động đậy, lau mặt chen miệng nói: “Năm ngoái liên hoan tất cả mọi người nhớ anh vừa tới không làm khó dễ anh, năm nay anh còn muốn trốn, dù sao mỗi năm một lần, người anh em, mất mặt cũng chỉ có một lần.”
Lâm Lục Kiêu tựa vào đầu giường nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Từ nhỏ đến lớn đều không biểu diễn gì cả, trước kia lúc ở trường tổ chức hoạt động gì đó Đại Lưu bị trang điểm thành mặt mèo ép lên bục biểu diễn, anh và Thẩm Mục liền rảnh rang đứng ôm cánh tay ngồi ở dưới đài cười.
Bộ dáng kia quá u mê.
Bộ dáng của Đại Lưu khác so với hai bọn anh, lúc mới biểu diễn còn có chút buồn cười, hiện giờ trong điện thoại của anh vẫn còn giữ hình ảnh Đại Lưu trang điểm mặt mèo hồi trung học. Lại còn bàn với Thẩm Mục đợi sau này Đại Lưu kết hôn, lấy ảnh này của Đại Lưu ra.
Các tân bình vừa mới nhập ngũ, còn chưa trải qua khổ, giờ phút này tất cả đều muốn mở buổi liên hoan.
Có người đề nghị: “Nhảy đi.”
Có người không đồng ý: “Không được, đến lúc đó đài truyền hình đến quay thì sao, trái táo nhỏ nhiều rồi, chúng ta diễn cái gì đặc biệt chút, ví như tránh mau gì gì đó.”
Trực tiếp bị người khác phản đối: “Cậu cho là đoàn ca múa chuyên nghiệp hả? Diễn nhiều động tác võ thuật để làm gì? Hỏi chỉ đạo Lâm.”
Vì vậy cả đám đồng loạt nhìn Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu đang cúi đầu đọc sách, ra vẻ không nghe.
Triệu Quốc nói rõ ràng: “Đơn giản hát một bài là được, cái gì nhỉ, của Trương Vũ đi, tôi thấy gần đây Lục Kiêu hay nghe lắm, liền cái này đi.”
Lâm Lục Kiêu: “…”
Có người đề xuất: “Hóa ra chỉ đạo Lâm là người thích nhạc, hát bài này còn không bằng hát quân ca đi.”
Triệu Quốc ra hiệu dừng: “Cái gì mà quân ca, tôi thấy không giống như vậy. Bảo chỉ đạo Lâm của các cậu hát đi, mấy cậu nhảy, hoàn mỹ.”
Triệu Quốc nói xong, bị Lâm Lục Kiêu ngoan độc giẫm một cái, Triệu Quốc đau đến kêu lên, sau đó người nào đó lại cầm sách xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lục Kiêu dựa vào tường phòng tắm, một tay bỏ trong túi, một tay kia gọi điện cho Nam Sơ. Kết quả điện thoại vang lên hai tiếng liền bị tắt, tim lại thót lên, không hiểu lại buồn rầu.
Không nghe điện thoại là tật xấu gì vậy.
Bên này Nam Sơ vừa nghe điện thoại vang lên, đã bị Nam Nguyệt Như chộp lấy cướp đi, cúi đầu lườm một cá, nổi trận lôi đình tắt đi.
Không qua bao lâu, điện thoại lại gọi tới.
Lại bị Nam Nguyệt Như ấn tắt.
Lại vang lên, Nam Nguyệt Như lúc này đã không còn kiên nhẫn, bộ dáng nhã nhặn cũng trở lên hung dữ, bà mạnh mẽ ném điện thoại xuống đất, dùng gót giày đạp đạp mấy cái!
Màn hình trực tiếp vỡ tan.
Bà cảm thấy chưa hết giận, giẫm lên xong, đá một cái điện thoại bay tới dưới giường.
Cả quá trình, Nam Sơ không lên tiếng, lạnh lùng nhìn, gương mặt nhàn nhạt không chút tức giận, ngược lại còn chọc giận Nam Nguyệt Như, bà tức giận: “Con nhìn mẹ? Không phục? Ta là mẹ con, đời này mẹ phải quản con!”
Nam Sơ nở nụ cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà: “Đã bao lâu rồi mẹ không đi gặp bác sĩ rồi?”
Nam Nguyệt Như giật mình.
Nam Sơ tiếp tục cười: “Bây giờ mẹ như một người điên, mẹ đập điện thoại của con có lợi ích gì hả? Trừ phi mẹ giết con, nếu không thì con sẽ ở bên anh ấy, hay là lại chuẩn bị tiếp tục giam giữ con tiếp? Vô dụng nha, anh ấy sẽ tìm được con, lần trước nhốt con ở bệnh viện, anh ấy liền tay không nhảy vào, ngay dưới mí mắt hai gã bảo tiêu cao lớn đấy.”
…
Đôi mắt Nam Nguyệt Như ngoan độc, mở miệng muốn mắng.
Lại bị Nam Sơ giành trước, cô một chút cũng không tức giận, cực kì bình tĩnh kể lại: “Muốn mắng con đê tiện phải không? Mắng đi, dù sao trước kia mẹ cũng mắng không ít, mẹ có bản lĩnh cứ đánh chết con đi, đánh không chết con, con liền bò, cũng sẽ bò tới bên cạnh anh ấy.”
“Con lại gấp gáp đến không biết xấu hổ như vậy?” Nam Nguyệt Như hít vào một hơi, yên lặng, “Con có biết hiện tại mỗi giờ sẽ có một lính cứu hỏa hi sinh không, công việc cứu hỏa được cho vào một trong mười công việc nguy hiểm nhất, một ngày nào đó cậu ta không còn, nửa đời sau con làm quả phụ hả?”
Nam Sơ nhìn bà nở nụ cười, “Thủ tiết, con thủ tiết với anh ấy.”
“Không được!” Bà nổi giận.
“Mặc kệ mẹ nghe hay không nghe, lời này con đã nói trước rồi.” Trong mắt tỏa sáng, rạng rỡ sáng chói, cô nói: “Bởi vì con không biết, đã từ bỏ anh ấy một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai. Nếu có, trừ phi là con chết. Không, có chết con cũng yêu anh ấy.”
Nói xong, cô xoay người đi ra.
Tới cửa dừng lại, quay đầu nhìn bà: “Mẹ, con vẫn không hiểu mẹ xúc động cái gì, cũng bởi vì con làm chuyện mẹ không dám làm, cho nên mẹ ghen tị với con?”
Bà đứng thẳng tắp, nhìn ngoài cửa sổ, bóng dáng bi thương, nghe thấy cô hỏi như vậy, bà bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng: “Cút!”
…
Lâm Lục Kiêu bị mọi người lôi lên đài hát .
Bài hát này ngoại trừ năm đó lúc hỗ trợ ở huyện cùng mấy người trong đội hát cùng vài câu, thật cũng không biết hát trước mặt người khác bao giờ, càng khỏi nói là ở trường hợp này, từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa hát bao giờ.
Trong nhà cũng không hát mấy, ngày lễ ngày tết ngõ nhỏ đều có gánh hát tới, đâu đến lượt anh hát.
Giọng anh trầm thấp, nhàn nhạt hát một câu còn được, không quá nhiều kĩ xảo.
Anh thật là không thích hát.
Lại thêm trong bài hát này có kí ức không thể diễn tả được của anh và cô vợ nhỏ của anh, anh liền càng không muốn hát.
Nhưng anh thân là đàn ông, cũng không ngại ngùng gì, dưới tràng tiếng hô phía dưới, nhận lấy micro, tiếng trầm thấp vang lên: “Hát quân ca đi.”
Dưới đài, “Không được, đi! Triệu Quốc nói chỉ đạo Lâm vừa nghe bài này liền nhớ chuyện cũ!”
“Quân ca có cơ hội liền hát! Hát bài kia đi!”
“Vậy đi.” Lâm Lục Kiêu mặt không đổi nói.
Mọi người không cho cơ hội.
“!”
“!”
“!”
“…”
Lâm Lục Kiêu cười bất đắc dĩ, lãnh đạo ở bên cạnh cũng không nhịn được, bảo anh: “Bọn họ muốn nghe như thế, liền hát một đoạn đi, tránh lần tới bọn họ lại nhắc tới cậu.”
“Hát đi.”
Nhạc vang lên, anh ho nhẹ hai tiếng, giọng trầm thấp vang lên.
“Đều là lỗi của em, yêu anh quá dễ dàng…”
Xa nhau ba tháng.
Hai người thường thường duy trì nhắn tin liên hệ, cho đến tuần trước, triệt để mất liên lạc, gọi cô cũng không nhận, nhắn tin không ai trả lời, dù sao cũng là người từng có “Tội cũ”.
Trong đầu anh lập tức nghĩ cô thường đi lại.
Vốn tính tháng sau đợi việc bên này ổn thỏa sẽ xin thời gian nghỉ kết hôn, kết quả vào lúc tối liền tới chỗ lãnh đạo báo cáo kết hôn.
Một đoạn hát xong.
Anh đem micro trả lại cho MC.
Triệu Quốc bỗng nhiên hô lên, “Chờ một chút!”
Lâm Lục Kiêu ngớ ra một lát, Triệu Quốc trực tiếp nhảy hai bước lên đài, lấy micro, “Tôi nói hai câu.”
Lâm Lục Kiêu cười anh ta, “Cậu để lãnh đạo lên tiếng đi!”
Triệu Quốc liếc nhìn anh một cái, giơ micro về phía các binh lính ở dưới đài nói: “Chỉ đạo Lâm tới chỗ chúng ta đã hơn một năm rồi, chắc sẽ là lần cuối cùng tham gia buổi liên hoan này, có chút lời lâu ngày, mượn cơ hội đêm nay, để nói cho mọi người một chút.”
Lời này của Triệu Quốc.
Đem không khí nhiệt liệt giống như đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, trở lên chỉnh tề.
Tất cả mọi người không cười, cong môi một cái, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.
“Ngay từ đầu tất cả mọi người đều không phục anh ấy, lại còn có mấy người không sợ chết đến chỉnh chỉ đạo Lâm của chúng ta, kết quả về sau kết quả về sau mọi người đều bị anh ấy thu thập, tôi vẫn cảm thấy độ tuổi tốt nhất của đàn ông là lúc hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nói thẳng ra là không kiêng nể gì.” Triệu Quốc liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, gương mặt trầm tĩnh, cả người là quân trang, soái khí bức người: “Sau này phát hiện, đàn ông ba mươi tuổi mới cực kì có sức quyến rũ, mặc kệ là trên sân huấn luyện là chỉ đạo Lâm nói năng cẩn thận, lúc là Lâm Lục Kiêu nói chuyện vui đùa với chúng ta. Đặc biệt là mẹ tôi, bà nói với tôi, con mà có một nửa trầm ổn như đồng đội kia của con, mẹ liền không phải lo lắng cả ngày nữa."
Lâm Lục Kiêu đứng ở trên đài, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, phong thái không hề mất tự nhiên, nhưng nội tâm cũng đủ mạnh mẽ.
Triệu Quốc tiếp tục nói, giọng điệu thoải mái hơn: "Vốn nghĩ muốn nói với lãnh đạo giữ anh lại vài năm, kết quả vừa mới biết được chỉ đạo Lâm xin nghỉ kết hôn, anh kết hôn lúc nào hả?"
Dưới đài ầm ĩ một trận.
Lâm Lục Kiêu cười nhạt, "Lĩnh chứng vội vàng, lần sau sẽ cho mọi người kẹo cưới."
Bọn lính lại hô một trận, "Kẹo cưới!"
"Kẹo cưới!"
"Kẹo cưới!"
Triệu Quốc phất tay ý bảo, giống như đại tướng quân vung tay lên, "Yên lặng! Chuyện kết hôn liền bỏ qua, 30 rồi không lĩnh chứng, chúng tôi đều sốt ruột, không sao, lần tới dẫn chị dâu tới là được! Đêm nay chủ yếu là mấy anh em ta cho anh một thứ này, là duy nhất, trời nam đất bắc, thêm cả công việc này của tôi…"
"Lần sau gặp lại thật không biết là bao giờ."
Ly biệt còn chưa tới, mà cảm xúc đã bị đả động.
Cảm xúc của mọi người bị anh ta kéo xuống rồi.
Quả thật, đã từng đi lính mới biết được tình cảm anh em đáng quý nhường nào, đây đều là cả đám cứng cỏi, bình thường huấn luyện nói chêm chọc cười, lúc đến chỗ đám cháy đều vì đối phương mà chắn lửa.
Lâm Lục Kiêu đương nhiên biết, chỉ là tính cách anh không bộc lộ tình cảm ra ngoài, rất ít không khống chế được.
Triệu Quốc nói: “Mấy anh em chúng tôi hát cho anh một bài, coi như là tạm biệt, tiếp tục Ta còn phải kề vai chiến đấu.”
Nhạc dạo đầu vang lên, Lâm Lục Kiêu vừa nghe liền biết là hát bài gì - Tiến đến ngày nào đó.
“Các anh em lừa anh luyện đã lâu.”
Lâm Lục Kiêu ôm lấy vai Triệu Quốc, cúi đầu hòa hoãn cảm xúc.
Đêm đó, bầu trời soi chiếu, đội núi lộc vang lên khúc quân ca cao vút.
“Đây là một sớm mai sáng sủa
Tiếng bồ câu cười kèm với tiếng còi rời giường
Nhưng thế giới này cũng không an tĩnh
Thời đại hòa bình cũng có gió mây kích động
…
Người lính trẻ khát vọng lập công cao
Chuẩn bị xong chưa
Các đồng đội
Tiến tới ngày nào đó
Yên tâm đi tổ quốc
Yên tâm đi người thân
Vì thắng lợi ta phải dũng cảm tiến lên…”
Tiếng ca cao vút phấn chấn giống như đem toàn bộ bất an biến mất, kinh ngạc tới chim chóc đang nghỉ trên cành cây, bay đi bốn phía, trên tán lá cây xanh biếc đọng lại vài giọt sương, kết hợp với tiếng hát thạo thành một dòng nước.
Phía dưới có người đang hát vang, bọn họ cười, bọn họ nháo, một lần lại một lần không biết mệt.
…
Trong doanh địa.
MC đem micro cho Lâm Lục Kiêu, “Nói mấy câu đi.”
Có thể nói cái gì đây.
Giờ phút này nói cái gì cũng dư thừa, biểu đạt anh không có nhiệt huyết với bọn họ.
Cuối cùng anh nhận micro, ánh mắt đảo qua từng gương mặt quen thuộc một, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Trời Nam đất Bắc, chúng ta cùng một hướng, đơn thuần, đến hơi thở cuối cùng, chiến đấu không ngừng.”
Về sau lời này, được rất nhiều chiến sĩ, ghi ở trong lòng.
Thậm chí có người đem viết vào di thư của mình, thành lời dạy bảo của bọn họ.