Người Đàn Ông Hoàng Kim

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Thoa Xù

Tần Tường không sao ngờ được lại có thể gặp lại Mục Thần Nhất trong hôn lễ của một người bạn.

Nghe nói chú rễ là bạn của Mục Thần Nhất lúc du học ở Vienna, nhưng mà bây giờ đã chuyển sang kinh doanh, ở giới âm nhạc cũng không mấy thành tựu, có điều Mục Thần Nhất vẫn tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè với người này, thật ra khiến Tần Tường thêm kính trọng vài phần. Từ trước đến giờ anh luôn thanh cao kiêu ngạo, mặc dù không nhận công việc với giá quá thấp, nhưng lại thường cười nhạo những người toàn thân đầy mùi tiền mà đánh mất linh khí âm nhạc.

Bởi vì lần này công tác bảo mật trước khi anh đến đây được chuẩn bị rất tốt, cho nên ở đây đa số đều là phóng viên mảng tài chính kinh tế, trọng tâm chú ý là nhân vật chính ngày hôm nay, sau đó mới bàn đến Mục Thần Nhất.

Nhưng lúc Tần Tường nhìn thấy anh, cô hơi chần chờ, không biết mình nên ngang nhiên xông qua gọi anh, hay là đứng tại chỗ làm bộ như không nhìn thấy.

Ngược lại Mục Thần Nhất rất lễ độ đứng trước mặt cô, mỉm cười chào hỏi cô, “Tần Tường, không ngờ em cũng ở đây, thật là trùng hợp ha!”

Anh tao nhã lễ độ lại thân thiện, thật sự như những người bạn cũ hàn huyên. Tần Tường đương nhiên là chủ động phối hợp, “Đúng a! Nghe nói anh tới Đài Loan rồi, sao không nói em biết trước một tiếng, để em làm chủ nhà hướng dẫn cho anh!”

Mấy năm nay trước mặt truyền thông bọn họ đã có sự phối hợp vô cùng ăn ý, biết làm sao để dẫn dắt tầm mắt phương hướng viết bài của giới truyền thông. Khi truyền thông bắt đầu nổi lên suy đoán sự qua lại thường xuyên của họ, bọn họ liền dời nơi công tác của mình, một ở Đông Bán Cầu, một ở Tây Bán Cầu, hơn nữa còn nhanh chóng tìm được một người khác phái để chuyển lệch hướng đám phóng viên.

Trong chuyện này Tần Tường cảm thấy mình có lỗi với George nhất, bên ngoài đồn rằng cô và anh có tư tình, đã đồn đãi rất nhiều năm rồi, trong lòng George thật sự có nỗi khổ không nói ra được. Đừng nói là người tình, ngay cả một nụ hôn anh cũng chưa từng trải qua với Tần Tường.

Có một lần George rất ủy khuất nói: “Shirley, anh hiểu rõ em sẽ không yêu anh, nhưng mà em làm ơn để cho anh có chút phong độ trước mặt mọi người được không?”

Cô cười khổ không biết trả lời thế nào. Nếu như cô hơi nhiệt tình một chút, ngay ngày hôm sau Mục Thần Nhất sẽ gọi điện thoại tới hỏi cô, “Có phải đang chuẩn bị tìm ba mới cho Phẩm Nhất hay không?” Lần nào cũng là giọng điệu cường ngạnh, giống như khởi binh vấn tội cô vậy.

Cái gì chứ! Bản thân anh ở bên kia cũng được đám người đẹp vây quanh thích chết đi được kìa? Dựa vào cái gì lại bắt cô thủ thân như ngọc?

Chú rễ thấy Mục Thần Nhất lập tức tới kêu anh, “Mục, cậu là khách quý sao lại đứng ở đây? Đi, đi đến phía trước đi.”

Anh nói: “Hôm nay trọng tâm là hai vợ chồng cậu, mình chỉ tới dự lễ, nếu không muốn cho mình chờ đợi đến không thoải mái, cậu coi như không thấy mình là được rồi.”

Chú rễ tự nhiên hiểu ý tứ của anh, ngộ nhỡ bị truyền thông phát hiện ra anh, kéo tới vây xem, trường hợp này thật đúng là có hơi lúng túng, vì vậy cười với Tần Tường nói: “Cô Tần, phải làm phiền cô chăm sóc Mục giúp tôi rồi, nghe nói hai người là bạn rất thân, đừng để cho cậu ấy ở đây nhàm chán quá!”

“Tôi sẽ cố hết sức!” Tần Tường là bạn thời trung học với cô dâu, vốn là không có qua lại thân thiết, chỉ nán lại một chút rồi đi.

Mục Thần nhìn ra tâm tư của cô, lặng lẽ hỏi: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Tần Tường gật đầu một cái.

Hai người trốn ra cửa sau, lên xe của Tần Tường.

“Đi đâu?” Cô hỏi.

Anh thoải mái dựa vào ghế ngồi, “Đây là nơi em lớn lên, nên để cho em làm người chủ nhà tận tâm, em nói đi đâu thì đi đó đi!”

“Đi chỗ nào cũng được hả?” Cô cười hỏi.

Anh hé mắt ra, “Ngay cả địa ngục anh cũng chịu đi cùng em, còn có nơi nào không dám đi chứ?”

Lòng của cô run rẩy khó mà bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Có thể lên trời xuống đất chính là có thể ở bên nhau cả đời. Em và anh có thể gánh nổi lời thề nặng như vậy sao?”

Mục Thần Nhất chăm chú nhìn cô, “Rốt cuộc là em sợ cái gì?”

Cô trầm mặc vài giây, rồi nhẹ nhàng cười, “Em có cái gì phải sợ? Con trai cũng sinh rồi, chuyện một người phụ nữ có thể trải qua em cũng đã trải qua rồi.”

Nói đến con trai, Mục Thần Nhất đột nhiên hỏi: “Bây giờ thằng bé đang ở đâu? Anh muốn gặp nó một chút.”

“Bây giờ? Thằng bé đang đang ở nhà mẹ em, nhưng anh muốn gặp thế nào đây?”

“Dẫn thằng bé ra ngoài.”

“Ra ngoài? Đi đâu? Bất luận là trong trường hợp nào chúng ta cũng không thể cùng nhau xuất hiện công khai được, lỡ như bị phóng viên chụp hình thì anh giải thích thế nào?”

Ngón tay của anh đang kẹp một điếu thuốc, một lúc lâu cũng không đốt, giọng trầm tĩnh lạnh lùng nói: “Anh chán phải chơi trò cút bắt với giới truyền thông lắm rồi, anh phát ngấy rồi, không muốn chơi nữa.”

Tim cô đập thình thịch, xuất hiện một dự cảm không thể tin nổi, “Anh muốn làm gì?”

“Lái xe, đến nhà em.” Anh quả quyết ra lệnh.

Tay cô cầm chặt tay lái, “Anh đã rõ hậu quả rồi chứ?”

“Lái xe.” Anh chẳng thèm nhiều lời.

Tần Tường cắn răng, được, lúc anh nổi điên rồi thì không ai ngăn cản nổi, dĩ nhiên cô chỉ có thể tuân lệnh thôi. Che giấu năm năm bí mật trước mắt mọi người, bỗng nhiên tiết lộ ngay trong hôm nay sao?

Xe tiến vào khu nhà cao cấp của nhà họ Tần, Mục Thần Nhất vừa xuống xe, ngẩng đầu đánh giá kiến trúc ngôi nhà, “Cũng không tệ lắm.” Đây là lời khen ngợi hiếm hoi của anh.

Tần Tường tinh thần thấp thỏm đi lên từng bậc thang, quản gia đã mở cửa nghênh đón, “Cô hai, sao lại trở về sớm như vậy?” Thấy cô hai dẫn về một người đàn ông xa lạ, quản gia hơi sửng sốt, “Cậu này là.....”

“Tôi họ Mục, Mục Thần Nhất.” Anh chủ động tự giới thiệu bản thân mình, sau đó nói với Tần Tường: “Còn thất thần cái gì? Đến trước cửa nhà mình còn không đi vào?”

Cô chỉ đành dẫn anh vào cửa, lúc này ba và mẹ đều nghỉ trưa ở trên lầu, trong phòng khách chỉ có một mình Tần Linh ôm một thùng kem lớn vừa ăn vừa xem phim.

“Chị, về sớm vậy!” Cô nàng cũng chào hỏi qua loa, bỗng nhiên có cảm giác không đúng, tầm mắt chuyển một cái, nhìn thấy đứng bên cạnh chị mình là một đại soái ca, thở hổn hển một hồi sau đó hét lên, “Mục Thần Nhất! Trời ạ! Là Mục Thần Nhất đến nhà chúng ta!”

Tần Tường cảm thấy quá mất mặt với biểu hiện của em gái, con nhóc này luôn điên khùng như vậy, mỗi lần nhìn thấy trai đẹp nổi tiếng là không màng hình tượng mà gào rú lên, không khác gì quỷ háo sắc.

Mục Thần Nhất gật đầu, “Là anh, em là Tần Linh?” Từ tuổi tác và diện mạo của đối phương, anh suy đoán một cách chắc chắn.

“Đúng vậy, ở ngoài anh còn đẹp trai hơn trong hình.” Cô thân thiện chào hỏi, “Anh là bạn của chị em à? Đúng ha, mấy năm trước hai người từng có tin đồn, em thường theo dõi mấy bài viết có liên quan đến anh.”

Mục Thần Nhất nhìn một vòng quanh phòng khách, hỏi Tần Tường, “Phẩm Nhất ở đâu?”

Tần Linh lại vượt lên trước trả lời, “Phẩm Nhất hả? Thằng bé đang luyện đàn trong phòng nó, chị của em quy định mỗi ngày thằng bé phải luyện đàn bốn tiếng đồng hồ. Thật là đứa bé đáng thương, em để cho thằng bé lười biếng nó cũng không chịu, đều là do ngày thường mẹ của nó quản giáo quá nghiêm.”

Tần Tường trợn mắt nhìn Tần Linh nói: “Chị vào phòng tìm thằng bé.”

“Không cần, anh tự đi.” Mục Thần Nhất hỏi Tần Linh, “Phòng của nó ở lầu một à?”

“Lầu một bên tay trái cửa thứ hai.” Cô mới nói xong Mục Thần Nhất đã đi tới, lúc này cô mới hậu tri hậu giác nói: “Mục Thần Nhất có quen biết với Phẩm Nhất à?”

Tần Tường mệt mỏi khắp người với câu hỏi của cô em gái ngu ngốc. Ba giây sau, cô nghe được tiếng con trai vô cùng phấn khích gào to ở trong phòng, “Ba, ba tới thăm con hả?”

Tần Linh suýt chút nữa rơi cằm xuống đất, “Mục Thần Nhất là ba của Phẩm Nhất?”

Tần Tường gật đầu.

“Ba ruột?”

Cô vẫn gật đầu.

“Trời ạ! Ôi trời ơi!!! Em quả thật không thể tin được.....” Tần Linh tự lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên lớn tiếng hướng lên trên lầu thét chói tai, “Ba! Mẹ! Hai người mau xuống đây! Ba của Phẩm Nhất đến rồi!”

Cô thật sự hối hận tại sao mình không chuẩn bị một tấm vải, để vừa vào cửa thì lập tức lấp kín cái miệng rộng của Tần Linh lại.

Ngay sau đó, trên lầu rối loạn tưng bừng, ba mẹ của cô nghiêng ngửa lảo đảo từ trên lầu chạy xuống, “Thiệt hay giả? Người đâu? Thằng khốn đó là ai?” Trong tay của ba Tần còn đang giơ một cái điều khiển ti vi.

Cô thở dài, bắt lấy “vũ khí” trong tay ba lại, “Ba, ba muốn gây án mạng trong nhà chúng ta sao?”

Mẹ Tần kích động nhất, nhưng trên mặt bà không phải tức giận, mà là mừng rỡ, bà mừng như điên mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, “Người đàn ông đó đang ở đâu hả?”

Tần Tường chỉ chỉ vào phòng Phẩm Nhất, mà lúc này, một màn náo động quấy nhiễu dần yên tĩnh lại, Mục Thần Nhất lại thoải mái dẫn Phẩm Nhất bước ra.

“Chào bác trai bác gái.” Anh rất lễ phép chào hỏi người lớn, đây là lần đầu tiên gặp mặt của anh và ba mẹ vợ, người trong cuộc như anh lại có vẻ bình tĩnh lạ thường, ngược lại ba Tần và mẹ Tần không hề nháy mắt mà nhìn anh chằm chằm, giống như muốn xơi tái anh vào bụng.

Tần Tường chỉ sợ xảy ra tình trạng hỗn loạn, vội vàng hoà giải, “Ừ, ba, mẹ, đến phòng khách ngồi trước nha? Uống ly trà hoặc cà phê gì đó rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Trà với cà phê của nhà chúng ta, tuyệt đối không cho thằng thối tha đã vứt bỏ con gái của ba uống được!” Ba Tần nói ra oán hận đè ở trong lòng năm năm rồi.

Tần Tường khó xử nhìn Mục Thần Nhất, anh vẫn bình tĩnh ung dung như vậy, lại còn cười nói. “Con thấy bác trai bác gái có chút hiểu lầm với con, có điều gì bất mãn hôm nay có thể nói hết với con, dù là bị kêu án tử hình thì phạm nhân cũng có quyền biện hộ cho mình chứ?”

Mẹ Tần vẫn lặng lẽ quan sát Mục Thần Nhất, đối với người đàn ông bề ngoài xuất sắc, trong phong cách cao ngạo mang theo sự cao quý, bà là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Vì vậy cũng giúp con gái nói chuyện, “Đúng vậy! Đứng mặt đối mặt như vậy thì nói kiểu gì? Đến phòng khách ngồi đi!”

Tần Linh cũng đứng một bên phụ họa, “Lần đầu tiên anh rể đến nhà, không cần tỏ ra giống như chúng ta không hiểu đạo đãi khách.”

Ba Tần một người đàn ông đối phó với ba người phụ nữ, chỉ có thể thỏa hiệp.

Mục Thần Nhất ngồi ở vị trí trung tâm trên ghế sô pha trong phòng khách, bên trái phía trước là Tần Linh và mẹ Tần, bên phải phía trước là Tần Tường và ba Tần, rất giống Tam đường hội thẩm.

“Cậu Mục, xin hỏi cậu làm nghề gì?” Mẹ Tần thực tế nhất bắt đầu hỏi vào vấn đề.

“Mẹ, anh Mục người ta là nhà âm nhạc nổi tiếng thế giới.” Tần Linh vội vàng trả lời.

Ba Tần đi thẳng vào vấn đề, “Lần này cậu tới nhà chúng tôi là có mục đích gì?”

Mục Thần Nhất thoáng nhìn Tần Tường, “Con vẫn luôn muốn tới thăm hỏi bác trai bác gái, nhưng mà Tần Tường luôn không cho phép, cho nên mới khiến bác trai bác gái hiểu lầm.”

Lần này tầm mắt mọi người trong phòng hoàn toàn đổ về Tần Tường. Cô thầm cau mày, người này sao lại giống chơi bóng thế này? Ngay lập tức đẩy hết trách nhiệm lên người cô? Đúng là cô có nói không cho anh đến, nhưng mà rõ ràng trước đó bọn họ đã thỏa thuận rồi, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, không để cho đứa bé bị lộ ra, cho nên cô mới từ chối anh nha!

“Ba mẹ, con có lời muốn nói riêng với anh ấy, xin chờ một chút.” Cô đột nhiên đứng lên, nói với Mục Thần Nhất: “Đến phòng em.”

Mục Thần Nhất nhíu mày, nói với Phẩm Nhất: “Ngoan ngoãn ngồi ở đây, một lát ba dẫn con ra ngoài ăn cơm.”

“Dạ!” Trên mặt Phẩm Nhất vẫn toát lên vẻ phấn khích rạng rỡ.

Bước vào phòng của cô, anh tựa vào cạnh cửa đánh giá bày trí trong phòng, “Nơi này và phòng của em ở Mĩ rõ ràng là hai phong cách khác nhau, cô gái như em thật là biết biến hóa.”

Cô đá một cước đóng cánh cửa lại. Kề sát bên anh, tay trái nắm lấy cà vạt của anh, tay phải ôm cổ anh, nheo mắt lại, đôi mắt sáng nhấp nháy, “Xin hỏi Thần Zeus đại nhân, rốt cuộc là hôm nay tâm huyết dâng trào ở đâu rồi hả? Khiến anh có thể không để ý đến hậu quả?”

“Hậu quả mà em nói là cái gì? Anh biết rất rõ.” Anh nương theo hơi thở tiến về phía trước thăm dò cơ thể cô, mũi cọ vào trán cô, đôi môi đặt trên mắt cô.

“Anh đừng có càn quấy ở đây mà! Để cho ba em nhìn thấy, ông ấy sẽ giết chết anh.” Cô lấy tay che miệng anh lại.

Anh kéo tay cô xuống, “Là em quyến rũ anh trước đấy, nếu có hậu quả gì cũng là do em gánh chịu.”

Chiếm lấy môi cô, hôn xuống không chút kiêng kỵ, anh liều lĩnh bất kể đến đâu cũng không thể thay đổi được.

Lúc đầu Tần Tường còn hơi đắn đo, sau đó cũng chỉ có thể nương theo anh.

Cánh cửa đang im hơi lặng tiếng đột nhiên bị ai đó mở hé ra, mấy cái bóng đen lấp ló trước cửa.

“Anh nói xem con gái chúng ta năm nay có thể gả đi rồi sao?” Mẹ Tần hỏi.

“Nhiều năm như vậy bọn họ cũng không kết hôn, bây giờ cũng chưa chắc đâu ha?” Tần Linh nói.

Ba Tần hừ một tiếng nói: “Nếu tên nhóc kia không chịu lấy con gái tôi, tôi sẽ khiến cho nó khó coi đó!”

Mục Thần Nhất kiên quyết muốn dẫn Phẩm Nhất ra ngoài ăn cơm, nói muốn cho Phẩm Nhất một buổi sinh nhật, Tần Tường thấy không cách nào ngăn cản một già một trẻ đầy nhiệt tình này, đành phải chấp nhận. Dọc đường đi cô rất không yên tâm, lỡ như bị phóng viên phát hiện thì làm sao bây giờ? Cô phải giải thích thế nào về sự tồn tại của Phẩm Nhất?

Cô cố ý lựa chọn nhà hàng của một người bạn, trước đó cũng đã chào hỏi, tự cho là mình đã chuẩn bị rất chu toàn, không ngờ vừa vào cửa, sau khi mấy cô nữ phục vụ trẻ tuổi thấy Mục Thần Nhất cặp mắt lập tức sáng lên, rất giống với bộ dạng của Tần Linh lúc nãy.

“Trời ạ! Là Mục Thần Nhất, thật sự là anh ấy!”

“Anh ấy đẹp trai hơn trong hình nhiều!”

“Cô gái bên cạnh anh ấy là Tần Tường phải không? Nghe nói bọn họ thường hợp tác, trước kia từng là một đôi yêu nhau nha! Hả? Cậu nhóc kia là ai?”

Tần Tường ngồi vào phòng bao trong tiếng bàn tán xì xầm của họ, bữa cơm này Mục Thần Nhất và Phẩm Nhất đều ăn rất vui vẻ, chỉ có cô là mất hồn mất vía, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

“Phẩm Nhất, tháng sau sẽ đến nước Mĩ đấy! Ba đã sắp xếp xong trường học tốt nhất cho con rồi.” Mục Thần Nhất nói với con trai.

Đôi mắt trong trẻo của Phẩm Nhất lóe sáng, nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút, “Nhưng mẹ nói ba rất bận, không cho con và ba ở chung.”

Anh cũng không thèm nhìn Tần Tường, “Con cảm thấy là ba lợi hại hay mẹ lợi hại?”

Phẩm Nhất lại nhìn hai người thêm chút nữa, cúi đầu lặng lẽ nói một câu, “Ba.”

“Vậy thì nghe lời ba nói, tháng sau ba lập tức sang Anh đón con.”

Cô không nhịn được nói: “Anh điên rồi sao? Thật sự để cho anh và thằng bé ở chung, chẳng khác nào thông báo với thiên hạ là anh có một đứa con trai.”

Anh nghe vậy khẽ cười, “Thông báo thiên hạ thì sao? Em cho là tháng sau anh và em không chuyển chỗ ở cho thằng bé, thì tháng sau mọi người trong thiên hạ cũng sẽ không biết anh có con riêng sao?”

“Lời này của anh là có ý gì?” Cô chất vấn.

Lúc này họ vào phòng ăn đã được một tiếng rồi, cũng vừa ăn xong, quản lý vội vã đi tới, xin lỗi nói: “Thật ngại quá! Tần Tường, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều phóng viên, tôi thấy tạm thời mọi người khoan hãy ra ngoài thì tốt hơn.”

Mục Thần Nhất nhìn cô nói, “Thế nào? Anh nói không sai chứ?”

Cô oán hận nói: “Có phải anh gây ra không? Nếu không phải anh quá huênh hoang......”

“Huênh hoang? Vậy thì anh lập tức huênh hoang thêm lần nữa!” Anh đột nhiên ôm lấy con trai, hỏi: “Phẩm Nhất, bên ngoài có rất nhiều đèn flash, con có sợ không?”

Phẩm Nhất lớn tiếng nói: “Không sợ!”

“Tốt! Quả nhiên là con trai của Mục Thần Nhất!” Anh cười rồi đẩy cửa ra, trực tiếp bước ra ngoài.

Tim Tần Tường muốn nhảy ra ngoài, đứng tại chỗ cũng không được, mà cùng đi ra ngoài cũng không được, chần chờ mười mấy giây, rốt cuộc cắn răng một cái, cũng lao theo ra cửa.

Nhiều phóng viên như vậy không biết là lấy được tin tức từ đâu, như ong vỡ tổ bao vây nhà hàng nhỏ chật kín, khi bọn họ thấy Mục Thần Nhất vừa ra tới thì vô số ánh đèn flash, máy chụp hình, máy quay phim, microphone, cùng nhau áp sát về phía Mục Thần Nhất, đám người kia cũng ùa lên.

“Anh Mục, xin hỏi cậu bé này là ai?”

“Anh Mục, rốt cuộc anh và cô Tần Tường là quan hệ gì?”

Anh phá tan tầng tầng lớp lớp đang bao vây, không trả lời bất cứ câu hỏi nào, bình tĩnh đến trước xe thì Tần Tường cũng đã chạy tới. Cô vội vàng tìm kiếm chìa khóa trong túi xách, một bên vừa muốn ngăn cản đám đông phóng viên đang hướng microphone vào người cô để hỏi chuyện, hiện trường quả thật rất lộn xộn.

“Tránh xa cô ấy ra!” Mục Thần Nhất đột nhiên nổi giận, hướng về phía người phóng viên đứng gần bên cạnh Tần tường quát lên: “Còn chặn xe nữa, tôi không chịu trách nhiệm bất kỳ hậu quả gì có thể xảy ra tiếp theo.”

Đám phóng viên bị anh đàn áp, hơi lui về phía sau một hai bước, Tần Tường cũng nhân cơ hội mở cửa vọt vào trong xe.

Lấy tay vén mấy lọn tóc rối loạn, quay đầu lại thấy Mục Thần Nhất không nhanh không chậm từ tốn ngồi vào xe với con trai.

“Xem anh gây ra cái gì này.” Cô oán giận nói: “Làm sao bây giờ?”

“Về thẳng khách sạn với anh, ngày mai anh đưa Phẩm Nhất về Mĩ.” Anh sửa sang quần áo lại cho con trai, cái vẻ mặt chuyên tâm tỉ mỉ đó tựa như một người ba vô cùng yêu thương con.

Tần Tường lái xe ra khỏi đám đông, trong xe cô hỏi: “Có thể nói cho em biết, chuyện này ranh giới cuối cùng của anh là gì không?”

“Ranh giới cuối cùng?” Anh dùng tay vỗ nhè nhẹ vào ghế, khẽ ngâm nga The four seasons của Antonio Vivaldi, khả năng lĩnh ngộ âm nhạc của Phẩm Nhất rất tốt, ở bên cạnh ngâm nga với ba, còn dùng tay đánh nhịp.

“Kết hôn có được không?” Anh đột nhiên nói.

Tâm trạng của Tần Tường rối loạn, tay lái suýt chút nữa nắm không vững.

“Anh nói cái gì?!” Cô không nghe lầm chứ?

“Anh và em, kết hôn.” Anh nghiêng người tựa vào đầu cô, sâu xa cười nói: “Em yêu, xin chú ý lái xe, sinh mạng một nhà ba người chúng ta đều nằm trong tay em.”

Cô cố gắng vứt bỏ tạp niệm, toàn tâm toàn ý lái xe, nhưng mà cả ngày hôm nay suy nghĩ của cô vẫn trong trạng thái khẩn trương cao độ và hỗn loạn, muốn nghiêm túc lái xe quả thật rất khó. Cũng may trên đường xe không nhiều lắm, bọn họ nhanh chóng đến khách sạn của Mục Thần Nhất.

Mục Thần Nhất vẫn bồng Phẩm Nhất đi về phòng Tổng thống của mình trong cái nhìn chăm chú của mọi người, để cho thằng bé vào phòng nghỉ ngơi trước, sau đó anh quay lại lấy một chai rượu ở trong quầy bar, hơn nữa còn rót cho Tần Tường một ly.

“Em cần uống một ngụm rượu để bình tĩnh lại, xem ra hôm nay thần sắc của em rất không tốt.” Điệu bộ cười cười của anh làm cho cô cảm thấy có mùi nguy hiểm.

“Mỗi lần anh cho em uống rượu đều có ý đồ bất lương.” Cô khẩn trương nhìn anh. Lần đầu tiên anh cho cô uống rượu, kết quả nụ hôn đầu của cô bị đoạt đi, lần thứ hai cô uống rượu, cơ thể cũng bị anh chiếm luôn, hôm nay anh lại đang suy tính cái gì? Kết hôn? Đúng rồi, trên đường về anh nói muốn kết hôn.

“Tại sao đột nhiên nói muốn kết hôn?” Cô vẫn cho là kết hôn đối với anh chính là ác mộng, là gánh nặng.

Anh một hơi uống cạn ly rượu, “Năm năm rồi, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn?”

Cô kinh ngạc ngẩn ngơ tại chỗ, cố gắng để cho đầu óc mình có thể suy nghĩ rõ ràng mạch lạc câu hỏi của anh. Kết hôn sao? Không phải là cho tới nay cô chưa từng nghĩ đến, mà là hoàn toàn không dám nghĩ đến. Bởi vì đối tượng là Mục Thần Nhất, cái tên công tử nhà giàu vạn người mê này, có lẽ anh có thể trở thành một người tình vô cùng tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một ông chồng tốt, tình yêu của anh là nhất thời vả lại còn thiếu tính nhẫn nại về thời gian, càng không nói đến trách nhiệm của một người chồng và một người cha. Đối mặt với một người như vậy, kết hôn là một từ quá xa vời mà chỉ có thể tồn tại ở một người khác, thế thì làm sao cô có thể nghĩ đến?

Cô sợ, không phải là hậu quả sau khi bọn họ công khai mối quan hệ, mà là sợ anh vì trốn tránh trách nhiệm mà rời xa cô và Phẩm Nhất, đúng, đây mới thật sự là điều cô vẫn luôn lo sợ.

“Anh thật sự muốn kết hôn?” Cô liều lĩnh hỏi. Những cô nàng hâm mộ kia, những người tình kia, anh đều không cần rồi à?

“Đúng vậy.” Anh trìu mến nhìn cô, “Đây là lần đầu tiên anh cầu hôn em.”

Cô cắn chặt đôi môi, tâm tư rối ren thay đổi dữ dội, đồng ý? Hay không đồng ý?

“Nếu em cảm thấy bối rối như vậy, anh có thể cho em thêm thời gian suy nghĩ.” Anh không dồn ép cô trả lời ngay. “Có điều anh nhất định sẽ dẫn Phẩm Nhất về Mĩ, đi theo anh học âm nhạc.”

Cô nhìn cánh cửa đang đóng kín bên cạnh, không thể thấy mặt con trai, nhưng mà hẳn là Phẩm Nhất đang nóng lòng mong chờ một ngày sẽ được ở chung với ba đúng không? Dù sao cũng tốt hơn biết bao nhiêu lần so với việc bỏ thằng bé lẻ loi một mình ở Anh.

“Được, em đồng ý.” Cô đồng ý đối với sắp xếp của anh dành cho con trai. “Chuyện kết hôn, em sẽ trả lời anh sau.”

Cô có quá nhiều băn khoăn, không giống như anh vậy, cứ nói gió là gió, nói mưa là mưa. Hôn nhân là chuyện cả đời, là cam kết giữa hai người với nhau, cô cũng không muốn giống cô bạn Đinh Mẫn Tuệ vậy, một lát ly hôn, một lát kết hôn, xem hôn nhân như là quán rượu vậy.

Quan trọng nhất là, cô không biết thực chất Mục Thần Nhất đã sẵn sàng chưa, cô cần thời gian xem xét rốt cuộc anh có bao nhiêu thành ý đối mặt với chuyện hôn nhân của họ, gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trong cuộc hôn nhân này.

“Vậy thì để chúc mừng cho đêm nay, em đừng đi, ở lại đây được không?” Anh thừa cơ được voi đòi tiên mời mọc cô.

“Anh điên rồi? Nếu để cho phóng viên phát hiện em ở lại đây một đêm, ngày mai chúng ta sẽ phải lên đầu đề rồi.”

Anh đùa cợt nói: “Em cho là em rời khỏi đây, chúng ta sẽ không lên đầu đề sao?”

Nghĩ đến trận chiến khi nãy của đám phóng viên kia, cô thật sự đau đầu, điều Mục Thần Nhât vừa nói hoàn toàn có khả năng biến thành sự thật.

“Ở lại đi! Giường ở đây làm anh cảm thấy ngủ không được thoải mái, cả người đều khó chịu.” Ngón tay của anh nhẹ nhàng cởi nút áo của cô.

“Phẩm Nhất đang ở kế bên đấy!” Cô muốn cạy ngón tay của anh ra, nhưng tiếc là sức lực của anh mãi luôn lớn hơn cô.

“Vậy chúng ta qua phòng khác đi.” Anh bế ngang cô lên, đi thẳng vào căn phòng đối diện, dùng chân đá cánh cửa, tuyệt đối không để cho cảnh xuân bên trong lộ ra ngoài.

Lúc kích tình đạt đến đỉnh điểm Tần Tường khẽ rên lên, “Anh có biết không, nếu như chúng ta thật sự kết hôn, em tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người phụ nữ nào leo lên giường anh.”

“Anh biết rõ mà.” Ngón tay của anh quyến luyến trên cơ thể cô, cơ thể dính chặt vào nhau.

“Có lẽ anh sẽ mất đi rất nhiều lạc thú đó.” Lời này của cô giống như nhắc nhở, cũng giống như giễu cợt, trong lời nói còn lộ ra sự ghen tuông mà chính cô cũng không ý thức được.

Anh cười dùng miệng ngăn chặn cô lại, thân thể tấn công như sóng triều khiến Tần Tường không còn dư thừa tinh lực mà tiếp tục đấu võ mồm với anh.

Cô gái ngốc này, chẳng lẽ cô không biết, sau khi anh thừa dịp cô say rượu để có được cô, cũng đã không còn qua lại với những cô gái khác.

Năm năm qua người tình của anh tuy nhiều, nhưng cũng chỉ là tượng trưng, làm lá chắn cho cuộc sống riêng của anh mà thôi, anh hoàn toàn không tiếp xúc cơ thể thân mật với những cô gái kia. Mấy cô người tình kia đều cho rằng anh bị “bất lực” hay khuyết điểm gì đó nên âm thầm suy đoán sau lưng anh, chỉ có cô nàng ngốc nghếch này, thật sự cho rằng mấy năm nay anh còn lưu luyến mấy bông hoa kia, không thể dứt ra khỏi bụi hoa, Minh Thiên Tàng cũng chê cười anh một phen.

Đến lúc nên kết hôn rồi, nếu không cô mãi mãi sẽ không biết rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì, đang mong muốn điều gì.

Mồ hôi nóng nhỏ xuống, tình triều như tham vọng khó thỏa mãn.

~ Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio