Xung quanh tiếng xe cộ ồn ào, Trương Phong Hoà giương mắt nhìn, thấy được người kia thất thần.
Phùng Dã vẫn còn gắt gao ôm cậu trong lòng ngực, sợ mình buông tay, người trong lòng sẽ biến mất. Cảnh vừa rồi làm Phùng Dã sợ chết khiếp, nếu không phải hắn vẫn luôn đi theo Trương Phong Hoà, chỉ cần hắn chậm một bước thôi, hậu quả sợ là không tưởng tượng nổi.
Vì phẫn nộ nên Phùng Dã run rẩy, nhìn Trương Phong Hoà, hỏi:"Em sao vậy?"
Trương Phong Hòa sửng sốt, bây giờ mới nhìn rõ được người lôi mình lại là Phùng Dã. Cậu nhìn dòng xe cộ phía sau, lại nhìn người trước mặt hoảng sợ, không hất tay Phùng Dã, tuỳ ý đối phương kéo đi.
Bọn họ không trực tiếp về nhà mà đi thẳng đến tiệm cơm. Phùng Dã rót nước trà cho Trương Phong Hoà,"Uống nước đi, sẽ đỡ sợ."
Trương Phong Hòa tiếp nhận chén trà, rốt cuộc nhịn không được hỏi:"Sao anh lại ở đây?"
Phùng Dã thần sắc cứng đờ, cười khổ. Hắn biết Trương Phong Hoà không muốn nhìn thấy hắn, cho nên hắn chỉ có thể như cũ trộm đi theo sau đối phương, chỉ cần thấy cậu là đủ.
Trương Phong Hòa hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này.
Nhưng không biết vì sao, giờ khắc này một câu trách cũng nói không nên lời.
Có lẽ vì chuyện Từ Ảnh, cậu nhận thức được mình làm sai. Tránh né, thoái thác, thật sự có giải quyết được chuyện giữa người?
Phùng Dã nhìn tâm trạng Trương Phong Hoà chùng xuống, nghĩ cậu lúc nãy thơ thẩn đi trên đường, liền hỏi:"Có chuyện gì à?"
Nhìn ánh mắt Phùng Dã quan tâm, nghĩ đến Phùng Dã đang hẹn hò với Từ Ảnh, Trương Phong Hoà hiểu rõ Từ Ảnh vì sao nổi giận. Nếu người mình thích lại làm vậy, đương nhiên sẽ ghen tuông.
Trương Phong Hoà do dự có nên nói chuyện hôm nay cho Phùng Dã nghe, nếu nói ra liệu có làm mối quan hệ Từ Ảnh Phùng Dã xấu đi không.
Lời nói đến bên miệng lại thành thế này:"Nếu không có việc gì làm thì đừng đi theo tôi, chi bằng dành thời gian cho Từ Ảnh, cậu ấy mới là người cần anh chăm sóc."
Dứt lời, sắc mặt Phùng Dã biến đổi, hắn nhìn Trương Phong Hòa nghiêm túc, biết được cậu đã hiểu lầm mối quan hệ giữa người. Chỉ muốn Trương Phong Hoà ghen nên Phùng Dã mới cùng Từ Ảnh thân mật, thật sự hắn luôn lạnh nhạt với Từ Ảnh.
Để có thể làm được mong Trương Phong Hoà tin.
Phùng Dã uống chút nước, hắn cảm thấy yết hầu có chút khô khốc khiến hắn không thốt nên lời. Trong đáy lòng Trương Phong Hoà, hắn là người dễ dàng từ bỏ tình yêu đến vậy sao? Tình cảm hắn dành cho cậu, không đáng tin tưởng?
Có lẽ vậy thật.
Không nghĩ mình lại làm Trương Phong Hoà hiểu lầm, hắn mở miệng giải thích:"Em hiểu lầm rồi, anh và Từ Ảnh không hẹn hò."
Trương Phong Hòa ngẩn người, phục vụ đem đồ ăn đến, hương thơm lan toả xung quanh, nhưng người không ai muốn đụng đũa.
Phùng Dã nói:"Vì muốn em tức giận, muốn em ghen, nên anh mới luôn thân mật cùng Từ Ảnh. Không nghĩ anh lại làm đến mức vậy."
Trương Phong Hòa thần sắc cứng đờ, nghe Phùng Dã giải thích, lại nghĩ đến hôm nay Từ Ảnh dùng lời lẽ nói mình, Trương Phong Hoà lập tức hiểu rõ. Từ Ảnh đột nhiên trở mặt với mình, chính là vì chuyện này?
Vì bản thân đã giới thiệu Từ Ảnh cho Phùng Dã lại còn giấu diếm chuyện cũ, làm Từ Ảnh phải nhọc công chủ động. Phùng Dã trước mặt thân mật, phía sau lạnh nhạt, Từ Ảnh là người thông minh làm sao không nhìn ra vấn đề. Nên y mới tức giận như vậy, mới nói cậu là kẻ dối trá.
Kiêu ngạo cùng tự tôn của Từ Ảnh không cho phép bị Trương Phong Hoà lừa gạt.
"Nên anh có thể hỏi em hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?"
Trương Phong Hoà nghe Phùng Dã hỏi, tay cứng đờ cầm đũa nói sang chuyện khác:"Ăn cơm đi kẻo nguội."
Chuyện hôm nay, cậu chỉ có thể để vào lòng.
"Em không nói anh cũng sẽ điều tra."
Phùng Dã trong mắt phụt ra ra một đạo tinh quang, hắn không truy hỏi Trương Phong Hoà, chỉ yên lặng bồi cậu ăn bữa cơm.
Nắm được mấu chốt, Trương Phong Hoà đi tìm Từ Ảnh nói rõ mọi chuyện. Đáng tiếc Từ Ảnh vừa nhìn thấy cậu sắc mặt liền không tốt, chưa nói mấy câu liền châm chọc mỉa mai, cuối cùng nháo đến hai người tan rã trong không vui. Trương Phong Hòa không có cách, nghĩ đến nghĩ lui, quyết định nhắn qua WeChat cho y.
May mà Từ Ảnh cũng không đến mức block cậu.
Trương Phong Hoà đem chuyện mình cùng Phùng Dã nói rõ, nhưng cũng chỉ xin lỗi việc này, còn việc Từ Ảnh phát tán lời đồn, Trương Phong Hoà cũng trịnh trọng muốn y cho cậu lời giải thích.
Đáng tiếc Trương Phong Hoà không đợi được Từ Ảnh giải thích, mà đổi lại là tin Từ Ảnh thôi việc.
Cậu có chút kinh ngạc. Ngày Từ Ảnh chuẩn bị đi, Trương Phong Hoà nhận được tin nhắn từ WeChat. Từ Ảnh chỉ nhắn chữ.
"Vừa lòng chưa?"
Trương Phong Hoà sững sờ tại chỗ, không hiểu rõ ý Từ Ảnh.
Cho đến khi Từ Ảnh đi rồi, trong công ty bắt đầu lan truyền tin đồn, Trương Phong Hoà mới hiểu rõ nguyên nhân.
"Nghe nói tổng giám đốc nhận được hình Từ Ảnh hôn môi cùng người đàn ông trong quán bar, lúc sau liền...... Chuyện này chỉ có rất ít người biết......Cậu đừng nói ra nha...."
"Không phải giống chuyện của Trương Phong Hoà sao?"
"Vậy chuyện Trương Phong Hoà là giả hay thật?"
"Không biết nữa, nhưng Từ Ảnh quá táo bạo rồi..."
Lời đồn truyền đến tai Trương Phong Hoà, cậu kinh ngạc vô cùng. Tổng giám đốc, email có hình ảnh chụp lén được gửi đến, cậu xâu chuỗi từng chút một. Thủ đoạn quen thuộc, làm tâm cậu luôn có bóng ma. Năm ngoái chuyện xảy ra, tâm trạng khó khăn thế nào cậu đều hiểu.
Hiện giờ có người lại dùng thủ đoạn giống nhau ra tay với Từ Ảnh.
Nhưng người đó lại dùng thủ đoạn rất nhân từ với y, cho Từ Ảnh một con đường sống. Nhưng mà đối với tính cách Từ Ảnh, chuyện nhỏ này cũng buộc y phải nghỉ việc.
Trương Phong Hoà trong lòng như có pháo nổ.
Là ai làm?
Đáp án dường như biết rõ.
Tan tầm về đến nhà, Trương Phong Hoà không vào nhà mình, bước nhanh đến trước nhà Phùng Dã, lấy sức gõ cửa. Phùng Dã mở cửa, nhìn trán lấm tấm mồ hôi của Trương Phong Hoà, khó hiểu hỏi:"Sao vậy?"
Trương Phong Hoà vào thẳng vấn đề,"Có phải anh làm?"
"Anh làm gì?" Đối với câu hỏi của Trương Phong Hoà, Phùng Dã rất bình tĩnh.
"Chuyện Từ Ảnh, có phải anh làm."
Không trách Trương Phong Hoà nghi ngờ Phùng Dã, lần trước Phùng Dã đã nói "Anh sẽ tự điều tra", Trương Phong Hoà còn nhớ. Cậu nhìn Phùng Dã, không hiểu sao lại trông chờ vào đáp án.
Có hay không?
"Ừ." Phùng Dã không phủ nhận,"Là anh làm."
Sự trầm mặc bao trùm người, hô hấp Trương Phong Hoà dường như bị trì trệ. Cậu không nghĩ Phùng Dã sẽ vì mình làm ra đến mức này, cậu không biết nói cảm giác trong lòng như thế nào, Phùng Dã bắt tay cậu, nói:"Anh sẽ không để ai làm tổn thương em."
Trương Phong Hoà sửng sốt, nhìn thấy được thâm tình trong mắt Phùng Dã, nói không xúc động là giả. Điều này làm cậu biết được, tình cảm Phùng Dã đối với mình, sâu đến không thấy đáy.
Trong khoảng thời gian này, Phùng Dã đã thay đổi.
Cậu biết Phùng Dã so với trước đây khác rất nhiều. Phùng Dã của quá khứ sẽ không quan tâm cậu chịu uỷ khuất, cũng không bao giờ ra mặt bênh vực cậu; lúc cậu buồn cũng không tỉ mỉ quan tâm chăm sóc; sẽ không vì cậu say mà đưa về tận nhà, không vì mình lao tâm khổ tứ học nấu ăn, không thể....
Quá nhiều thay đổi làm Trương Phong Hoà lừa gạt bản thân, cậu thừa nhận, Phùng Dã thật sự nghiêm túc.
Cánh tay Phùng Dã nắm tay cậu có chút khẩn trương, Trương Phong Hoà co người lại, theo bản năng muốn rút tay. Phùng Dã lại không chịu buông tay, hắn không biết Trương Phong Hòa suy nghĩ gì, nhưng hắn sợ Trương Phong Hoà nghĩ hắn là người tàn nhẫn. Nếu vì việc này mà làm Trương Phong Hoà thay đổi cách nhìn về hắn, rõ ràng mất nhiều hơn được.
Hắn nắm chặt tay Trương Phong Hoà, sợ cậu thoát khỏi mình.
Trương Phong Hòa cuối cùng từ bỏ giãy giụa, nhìn những năm qua, cảm thấy thực buồn cười. Cậu từ bỏ theo đuổi Phùng Dã, hiện tại Phùng Dã lại cố chấp theo cậu, người tra tấn lẫn nhau, hoặc là có thể nói nhiều năm như vậy, người yêu bên cạnh cũng liên tục thay đổi, nhưng như cũ vẫn chỉ còn lại đối phương.
Có lẽ, bọn họ thật sự trốn không thoát nhau.
Nhưng cậu không cam tâm. Cậu vừa mới quyết định bắt đầu cuộc sống mới, phát hiện xung quanh vẫn là bóng dáng Phùng Dã. Cậu nghĩ không thể dễ dàng tha thứ cho Phùng Dã, cũng không muốn nhìn hắn vì mình mà trở thành con người khác.
Cậu thống khổ nói:"Tôi không đáng để anh làm vậy, Phùng Dã, buông tay đi."
Cậu có thể cảm nhận được tay Phùng Dã run rẩy, chậm rãi mất lực, cậu nghĩ Phùng Dã sẽ buông mình ra, Phùng Dã lại nói:"Trương Phong Hòa, anh sẽ không buông tay em."
Chỉ thấy Phùng Dã đột nhiên dùng một chút lực, đem Trương Phong Hòa túm vào trong lòng ngực. Cửa phòng phanh một tiếng đóng lại, Trương Phong Hòa chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người bị Phùng Dã ấn lên tường. Hơi thở quen thuộc quẩn quanh mũi cậu, Trương Phong Hoà nhìn gương mặt Phùng Dã càng ngày càng gần. Phùng Dã ngậm lấy môi cậu, khẽ cắn một chút, Trương Phong Hòa há miệng thở dốc, người trước mặt liền giảo hoạt đem đầu lưỡi tiến vào,
cùng cậu ngọt ngào dây dưa.
Hai người cũng không biết hôn bao lâu, cho đến khi hô hấp hỗn loạn, không thở được mới buông ra.
Tay Phùng Dã xoa tóc Trương Phong Hoà, ánh mắt giấu không được dục niệm, giọng khàn khàn:"Trương Phong Hòa, có thể cho anh cơ hội lần nữa không."
Trương Phong Hòa bị hôn đến thất điên bát đảo, cậu vốn muốn cự tuyệt, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được. Phùng Dã cũng không vội vã nghe cậu trả lời, tiếp tục nói:"Chỉ một lần là được, nếu em không hài lòng có thể tuỳ tiện vứt bỏ anh."
Phùng Dã nhượng bộ.
"Anh biết mình yêu cầu quá đáng",Phùng Dã nhìn Trương Phong Hòa, lấy tay vỗ nhẹ lên mặt cậu, trong mắt là nồng đậm không tha. Hắn nhìn thấy khoé môi TrươngPhong Hoà giật giật, ngỡ đối phương muốn từ chối, Phùng Dã vội giơ tay ấn miệng cậu, cười khổ nói: "Trước khi từ chối em có thể nghe anh nói hết không?"
Trương Phong Hòa trừng mắt, ngoan ngoãn không nói nữa.
Phùng Dã như nhớ lại đoạn ký ức lúc trước, những năm tháng hắn không quý trọng, vẻ mặt tươi cười đầy tình yêu nhìn Trương Phong Hoà, nói:"Anh thừa nhận, năm qua không hề nhìn em."
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy em, em ăn mặc lôi thôi, thật giống nhà quê lên thành phố, luôn sợ hãi rụt rè, ai thấy cũng muốn bắt nạt em." Phùng Dã cười nhẹ,"Anh cũng vậy."
"Nhưng nhìn thấy em bị người khác khi dễ, anh lại không vui. So với họ luôn khi dễ em, anh cảm thấy mình rất hạ cấp. Cho nên anh lựa chọn giúp đỡ em."
"Không ngờ em ngốc đến vậy, anh chỉ vô tình giúp thôi lại được em để vào lòng."
"Nhìn em không biết lượng sức mình theo đuổi anh, anh cảm thấy rất thú vị. Hệt như dưỡng chó để chơi đùa."
"Có đôi khi em so với chó còn nghe lời hơn, lúc ấy anh không hiểu, sao có thể yêu đến hèn mọn như vậy, yêu đến mức không còn là chính mình, đáng sao?"
"Lúc ấy không hiểu, nhưng giờ anh mới biết, rất xứng đáng."
"Hoá ra yêu một người có thể vứt bỏ hết tự trọng, còn học được sự kiên trì. Trương Phong Hoà, anh thật sự không nghĩ đến bản thân có một ngày cũng sẽ biến thành người như vậy."
"Trương Phong Hoà, anh yêu em."
Phùng Dã nhẹ giọng kể ra, đem tâm tình của mình từ đầu đến cuối nói cho Trương Phong Hòa. Những lời này chưa bao giờ nói cho Trương Phong Hoà nghe, nên hắn cũng không nghĩ Trương Phong Hoà sẽ khóc.
Cảm nhận được mu bàn tay có nước mắt, hắn không nói nữa.
Trương Phong Hòa hốc mắt ửng đỏ, nước mắt theo gương mặt chảy xuống mu bàn tay hắn, làm tâm Phùng Dã nóng lên. Hắn giơ tay lau sạch nước mắt Trương Phong Hoà, dỗ dành:"Thật xin lỗi, xin em đừng khóc nữa."
Nhưng nước mắt Trương Phong lại không ngừng rơi được.
Có lẽ năm chịu uỷ khuất, cậu thật sự rất muốn khóc một trận.