Tư Thục khẽ nói khi ngồi cạnh Chiêu Hà :
- Sao lúc này, tao thấy mà làm sao vậy ?
- Sao là sao ?
- Có chuyện gì không vui, phải không Chiêu Hà ?
Chiêu Hà chẳng trả lời, mà nàng rời chiếc bàn ăn tiến thẳng ra lan can và đứng lặng như thế.
Tư Thục bước theo bạn, hỏi:
- Mày nhớ nhà, phải không ?
- Không phải mà
- Tao biết mày dối tao . Nếu nhớ thì về đi, đừng tự rước khổ vào thân nữa . Tao thì khổ đã đành, còn mày, mày lẽ ra phải...
Chiêu Hà cắt ngang:
- Thôi, mày đừng có mà giở thói bà cụ ra đây nữa . Tao biết phải làm gì về chuyện gia đình của tao . Tao thà làm một cô lọ lem, chứ nhất định không về nhà để làm một tiểu thơ đài các.
- Nếu vậy, tùy mày
Nói xong, Tư Thục đứng dậy, bước vào trong . Đi được vài bước, cô dừng lại và quay đầu lại, hỏi:
- Hay là cái gã xe ôm hôm bữa làm cho mày điên điên, khùng khùng như thế này ?
Chiêu Hà quay lại liếc xéo bạn:
- Trời ơi là trời ! Tao chưa từng thấy ai nhiều chuyện như mày đấy , Tư Thục.
- Thôi , không nói nữa . Đứng nhớ chàng một tí rồi đi ngủ ngay nhé . Đứng lâu ngoài đó, dễ bị cảm lắm . A ! Ngày mai tao đi với Du Nam một tuần lễ không về nhà, mày đừng trông nha.
- Ai mà thèm trông mày.
- Mày tha hồ mà rủ gã xe ôm về nhà mà tò te tú tí.
Chiêu Hà đứng dậy, đấm mạnh vào vai bạn:
- Trời ơi, con đười ươi ! Mày có im ngay cái “mồm” của mày lại không hả ?
Tư Thục cười lớn, rồi chạy vội vào trong . Chiêu Hà cũng chạy vội theo bạn . Hai cô bạn cùng nhảy phóc lên giường.
Không có thói quen để ánh sáng nhìn trộm mình trong lúc ngủ, Chiêu Hà với tay tắt đèn.
Bóng tối bao trùm khắp căn phòng . Bốn bề im ắng lạ thường, chỉ còn văng vẳng tiếng thủ thỉ và thỉnh thoảng có những tiếng cười khe khẽ của hai cô bạn thân . Họ tâm sự mọi thứ trên đời.
Đêm nay, họ sẽ có một đêm không ngủ .