Cái ôm của Úc Hoàn khiến toàn hội trường ngay tức khắc trở nên ồn ào.
"Đù, Úc Hoàn có bạn gái à?"
"Thần Úc cũng yêu đương cơ á?!!!"
"Hóa ra thần Úc chỉ lạnh lùng với bọn mình thôi..."
"Không muốn đâu! Chắc là em gái! Mong là em gái!"
"Ối, là nam kìa!"
"Là nam, ôi, thế thì không sao."
"Phù... May thay đấy là nam, dọa chết tớ rồi. Tớ còn tưởng thần Úc của chúng ta có chủ..."
......
Nguyễn Thu Bình bị ôm đến mức có chút thở không nổi. Anh đẩy Úc Hoàn ra, lầm bà lầm bầm: "Nhiều năm như thế rồi, sao lúc nào cũng vừa nhìn thấy mặt là đã muốn ôm nhỉ. Vẫn như con nít ý..."
Ngày trước lúc cậu còn là đứa trẻ nhỏ nhào vào lòng anh, anh còn thấy đáng yêu dễ thương mềm mụp. Giờ lớn như thế rồi, vừa gặp mặt một cái mà cậu vẫn kéo anh vào trong ngực, dùng sức ôm đến mức muốn siết chết anh luôn...
Nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn.
Xong rồi, bé con Úc Hoàn lại cao hơn, bây giờ nó đã cao hơn anh gần nửa cái đầu. Sớm biết thế anh đã dùng chút phép thuật khiến mình cao lên trước khi đến...
Nguyễn Thu Bình thở dài.
Không biết lúc anh cao lớn bằng Nguyễn Thịnh Phong, có phải trong lòng ông ấy cũng phiền muộn như thế này hay không?
"Em vui quá, không nhịn được muốn ôm anh." - Úc Hoàn cong mắt cười nói.
Nguyễn Thu Bình lại thở dài.
Nhóc nói ngon nói ngọt với anh như thế làm gì? Nhóc phải nói những lời này với con gái chứ! Nếu nhóc thường xuyên nói chuyện với phái nữ như vậy thì đã không đến mức suốt từng ấy năm, ngay cả một thanh mai trúc mã cũng không tìm được.
Vừa nghĩ đến thanh mai trúc mã, Nguyễn Thu Bình lại cảm thấy rầu rĩ vô cùng.
Nhớ lúc anh từ trên trời hạ xuống, mục tiêu duy nhất trong lòng chính là tìm đối tượng cho Úc Hoàn.
Vốn dĩ anh định tìm một thanh mai trúc mã vĩnh viễn suốt đời cho nó, nhưng từ sau vụ con gái cô đầu bếp bị đuổi đi, bên cạnh nó không hề xuất hiện bất kì cô gái nào cùng lứa.
Hơn nữa anh cũng sắp quên béng luôn chuyện này. Ngày nào cũng như ngày nào, không phải anh đi chơi cùng Úc Hoàn thì cũng là Úc Hoàn đi chơi cùng anh.
Nhận thức được sai lầm của bản thân, Nguyễn Thu Bình quyết định phải lấy công chuộc tội.
Tính một chút, nhóc Úc Hoàn năm nay tuổi. Mặc dù thời kỳ tốt nhất để bồi dưỡng ra "thanh mai trúc mã" đã bị bỏ lỡ, nhưng thiếu niên tuổi, vừa mới nhập học cấp ba, đây chính là độ tuổi hợp nhất để yêu sớm.
Hơn nữa thể loại tình yêu thanh xuân vườn trường bây giờ đang thực sự trở thành xu hướng, hấp dẫn hơn thanh mai trúc mã nhiều.
Con nít lớn rồi, có thể bắt đầu yêu thử được rồi.
Nguyễn Thu Bình vui vẻ yên tâm.
Không biết có phải vì anh tận mắt chứng kiến thằng nhóc này lớn lên từng năm hay không, mà Nguyễn Thu Bình cảm thấy tâm lý của mình bây giờ giống y chang người cha già của nó.
......
Đúng lúc này, Nguyễn Thu Bình phát hiện ra một đám học sinh trong hội trường, nhất là mấy cô con gái đang đồng loại nghiêng đầu ngó sang nhìn hai người bọn anh.
Nguyễn Thu Bình bị nhiều ánh mắt nhìn đến như vậy, không nhịn được lùi về sau một bước: "... Mấy đứa kia nhìn cái gì thế?"
Mặc dù anh không phải học sinh ở đây, nhưng ở hàng sau cũng có rất nhiều phụ huynh học sinh đang cùng tham gia buổi lễ khai giảng với con của họ, tại sao chúng nó để ý mỗi anh với Úc Hoàn vậy?
Úc Hoàn nghe thế, quay đầu nhìn chỗ ngồi một cái.
Thấy Úc Hoàn phát hiện ra mình đang nhìn trộm, mấy đứa học sinh kia đồng loạt quay đầu lại, giả vờ nghiêm túc nghe thầy chủ nhiệm khối phát biểu.
"Chúng mình ra ngoài đi." - Úc Hoàn nói.
Nguyễn Thu Bình gật đầu.
Ngay lúc anh định rời đi, toàn bộ hội trường đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những tiếng huýt sáo của bọn con trai và những tiếng ồn ào trong đó cất lên không ít.
Trước giờ Nguyễn Thu Bình luôn là một người thích tham gia náo nhiệt. Nghe được tiếng vang này, anh dừng bước, muốn nhìn thử xem có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ thấy thầy giáo bụng bia đã biến mất không còn tăm hơi, sau đó, một học sinh nữ có dáng người cao gầy và nước da trắng nõn bước lên.
Khoảnh khắc cô gái ấy bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay và hò reo của học sinh nam bên dưới khán đài vang lên kịch liệt.
Nguyễn Thu Bình nhìn rõ tướng mạo của bạn gái này thì mới hiểu được vì sao bọn con trai bên dưới lại hăng hái sôi nổi đến thế.
Anh nhìn làn da trắng sáng, nhìn ánh mắt trong veo vô tội như nai tơ, nhìn má lúm đồng tiền hiện ra khi cô nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn một ánh mắt, một nụ cười của cô có thể dẫn đến vô số lời tán thưởng vì một sắc đẹp tuyệt trần...
... Đây đúng là mỹ nhân đẹp nhất trường học trong truyền thuyết mà!
Nguyễn Thu Bình theo bản năng quay đầu nhìn Úc Hoàn, mà Úc Hoàn cũng đang nhìn anh. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Úc Hoàn mở to mắt rồi hỏi: "Nguyễn Nguyễn, không phải anh nói đi ra ngoài à?"
Đi?!
Thiếu niên tuổi phơi phới ra đấy, nhìn thấy cô gái đang phát biểu trên sân khấu xinh như thế kia, thế mà lại muốn đi?
Là nhóc không bình thường hay anh không bình thường?
Nguyễn Thu Bình quyết định đưa tư tưởng không bình thường của cậu học sinh này trở về quỹ đạo bình thường.
Đầu tiên, phải xem cô gái xinh đẹp này bắt đầu phát biểu cái đã.
"Khụ khụ... Đi ra ngoài cũng không có chuyện gì, hay là ngồi đây xem một lúc đi. Anh còn chưa bao giờ tận mắt chứng kiến lễ khai giảng đâu đấy." - Vừa nói xong, Nguyễn Thu Bình không nói thêm gì nữa mà kéo Úc Hoàn ngồi xuống chỗ trống ở hàng cuối cùng, bắt đầu xem lễ khai giảng.
Cô học sinh trên sân khấu không chỉ có vóc dáng đẹp, mà nãy giờ phát biểu câu nào cũng lưu loát rõ ràng, giọng nói dịu dàng êm tai.
Nguyễn Thu Bình càng xem càng hài lòng, hỏi Úc Hoàn: "Cô bạn trên sân khấu tên gì đấy?"
Úc Hoàn ngẩng đầu nhìn lên bục phát biểu, dường như rất nghiêm túc và cẩn thận phân biệt một lúc, sau đó lắc đầu: "Không biết."
Nguyễn Thu Bình đang há miệng chuẩn bị nói, cậu học sinh hàng trên bỗng dưng quay người lại, mặt đầy căm giận mở miệng: "Cậu không biết Âu Dương Diệc Khuynh á? Cậu còn đi..."
Lúc nhìn thấy đó là Úc Hoàn, cậu học sinh kia hơi ngừng lại.
Cậu ta cúi đầu, nói nhỏ: "Xin lỗi, làm phiền rồi."
Nói xong, cậu ta lẳng lặng quay người về, lẳng lặng ngồi nghe phát biểu tiếp.
Âu Dương Diệc Khuynh? Vừa nghe là biết cái tên này không đơn giản, nhất định là một người rất quan trọng.
Nói không chừng, đây chính là nữ chính đã định trước trong cuộc đời của Úc Hoàn.
Nguyễn Thu Bình lập tức thấy hứng thú hơn. Anh hỏi cậu học sinh vừa nãy: "Bạn gì ơi, cái bạn đang đứng trên sân khấu là Âu Dương Diệc Khuynh hả? Bạn ấy như nào?"
Nghe thấy có người hỏi, cậu bạn kia chậm rãi quay đầu lại.
Cậu ta nhìn Úc Hoàn, thấy vẻ mặt của cậu rất chi là ôn hòa, bèn mở miệng giải thích cho Nguyễn Thu Bình: "Diệc Khuynh cũng không có gì để nói lắm. Chỉ là cậu ấy vừa có nhan sắc hoàn hảo, thành tích cũng hoàn hảo. Phần lớn học sinh ở trường cấp ba Dục Sâm bọn em đều là học sinh học cấp hai Dục Sâm, Diệc Khuynh là hoa khôi ở trường cấp hai, bây giờ lên cấp ba vẫn cứ là hoa khôi như thường. Nhưng cái danh hoa khôi này của Diệc Khuynh là hàng thật giá thật. Bởi vì cậu ấy có nụ cười đẹp nhất thế giới, có ánh mắt làm xiêu lòng người..."
Nguyễn Thu Bình càng nghe càng thấy hứng thú. Đây là lần đầu tiên anh biết trường học dưới trần gian thực sự có mấy cái danh như kiểu hoa khôi, trai xinh gái đẹp. Ban đầu anh chỉ nghe nói đến chúng trên ti vi, còn tưởng đấy là giả nữa.
Anh vui mừng hớn hở đặt tay lên Úc Hoàn: "Âu Dương Diệc Khuynh là hoa khôi trường, thế Úc Hoàn có phải là chàng trai đẹp nhất trường hay không?"
Có hoa khôi thì phải có nam thần chứ. Không phải Nguyễn Thu Bình muốn mèo khen mèo dài đuôi, nhưng anh thấy nhóc Úc Hoàn nhà anh là người xuất sắc nhất thế giới. Với cả anh dõi mắt quan sát, toàn bộ học sinh ở đây đúng là không có ai chói mắt như Úc Hoàn cả.
Nữ thần nam thần trường học, trời sinh một đôi! Xem ra cô bé Âu Dương Diệc Khuynh này có thể thực sự là chân ái đã định trước trong cuộc đời Úc Hoàn!
"Đẹp nhất?" - Cậu bạn kia xua tay liên tục - "Bọn em nào dám dùng cách nói dành cho người bình thường như vậy để miêu tả Úc Hoàn. Từ cấp hai đến giờ, cậu ấy chính là thần của bọn em!"
Thần?
Đây là cách gọi kiểu gì vậy, Nguyễn Thu Bình chưa từng nghe qua.
Nhưng mà từ một mặt nghĩa nào đó mà nói, đám học sinh này nói đúng rồi đấy. Úc Hoàn đúng là thần.
Nguyễn Thu Bình dùng ngón tay trỏ chọc chọc cánh tay Úc Hoàn, vừa cười vừa trêu: "Sao anh chưa nghe thấy em nói em là thần tiên ở trường nhỉ!"
Úc Hoàn nâng tay cầm lấy ngón trỏ của anh, sau đó nắm cả bàn tay anh rồi hạ thấp giọng: "Đây cũng là lần đầu tiên em nghe thấy."
"Úc Hoàn làm gì mà được coi là thần thế?" - Nguyễn Thu Bình hỏi tiếp, hứng thú bừng bừng.
"Từ lúc bắt đầu vào cấp hai, Úc Hoàn vẫn luôn xếp hạng nhất toàn trường, thậm chí toàn thành phố. Như kiểu mấy cái đề trắc nghiệm khoa học tự nhiên ý, nếu đáp án của đề khác với đáp án của thần Úc, chắc chắn đáp án đề bị sai, chứ không phải do thần Úc tính sai. Hơn nữa lí do vì sao thần Úc được gắn liền với biệt danh "thần" là bởi cậu ấy chưa bao giờ nói lời thừa thãi, cũng không bao giờ làm những chuyện không cần thiết, cho đến bây giờ chưa bao giờ cười, cũng chưa có ai thấy cậu ấy tức giận. Cho nên mới có người nói cậu ấy như thần tiên vậy..." - Cậu học sinh thao thao bất tuyệt.
Úc Hoàn nhàn nhạt nhìn cậu ta.
Giọng nói của cậu học sinh lập tức nhỏ dần nhỏ dần như quả bóng xì hơi.
Nguyễn Thu Bình hơi ngạc nhiên, sau đó nói: "... Úc Hoàn không giống những gì mấy đứa nói. Thằng bé rất thích cười, cũng rất dễ tức giận. Mấy đứa nói như thế là vì mấy đứa không hiểu nó... Hơn nữa mấy đứa phóng đại quá, làm gì có chuyện Úc Hoàn từ trước đến giờ không cười. Lúc thằng bé ở trên sân khấu, anh còn thấy nó cười..."
"Đúng thế." - Cậu học sinh nói nhỏ - "Cho nên bây giờ ảnh chụp thần Úc cười đã nhảy lên trang đầu diễn đàn trường rồi, đủ thấy được mọi người kinh hoàng đến như nào..."
Cậu học sinh vừa nói xong thì đã cảm nhận được Úc Hoàn đang cái có cái không nhìn mình, cả người bỗng dưng thấy hơi lạnh. Cậu ta lặng lẽ quay người, tiếp tục ngắm nữ thần Âu Dương Diệc Khuynh của mình.
"Ở trường em không cười luôn à?" - Nguyễn Thu Bình giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt Úc Hoàn, không hiểu cho lắm.
Tại sao thế nhỉ?
Bởi vì trong trường không có bạn, cũng không có người yêu à? Cho nên Úc Hoàn đi học mới không mấy vui vẻ?
... Chưa bao giờ nói lời thừa thãi, chưa bao giờ làm việc không cần thiết, là như thế nào... Không cười không tức giận lại là làm sao?
Nguyễn Thu Bình chẳng biết vì sao, anh tự dưng thấy cổ áo sơ mi thít chặt làm anh hơi khó chịu. Anh kéo cổ áo sơ mi xuống một tí, mới phát hiện ra trái tim cũng thấy khó chịu.
Không được, anh phải nhanh chóng tìm người yêu cho Úc Hoàn, vừa là vì Đông Đông, cũng là vì bản thân Úc Hoàn.
Nguyễn Thu Bình hỏi cậu: "Nhóc Úc Hoàn, em thấy cái bạn Âu Dương Diệc Khuynh trên sân khấu như thế nào?"
"Phát âm coi như chuẩn, nhưng nội dung phát biểu còn vài chỗ sai logic, vẫn cần phải cải thiện." - Úc Hoàn nghiêm túc trả lời.
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nguyễn Thu Bình: "Không phải việc đấy. Ý anh là, em nhìn bạn ấy xong có thấy kiểu... ừm... cảm giác tim đập thình thịch không?"
Úc Hoàn suy nghĩ rất kỹ, sau đó lắc đầu: "Không có. Em còn chẳng nhận ra cậu ta, vì sao tim em phải đập thình thịch?"
Nguyễn Thu Bình: "Thì nhìn em ấy xinh thật mà... Nhìn gương mặt đấy, chẳng lẽ em không thấy tim đập nhanh hơn à? Coi như tim không đập nhanh, chẳng lẽ cũng không thấy động lòng luôn? Coi như không động lòng, thì ít nhất cũng phải có thiện cảm chứ!"
Úc Hoàn nhìn Nguyễn Thu Bình, chậm rãi nhíu mày: "... Anh thích à?"
"Anh thích để làm gì, em thích không phải tốt hơn à?" - Nguyễn Thu Bình thở dài - "Nhóc à, chẳng lẽ em không hứng thú với yêu đương tí nào hay sao?"
Hàng lông mày của Úc Hoàn dần dần thả lỏng. Cậu cười: "Tại sao phải cảm thấy hứng thú với chuyện yêu đương?"
"Bởi vì yêu đương rất tuyệt mà. Nếu em yêu đương, em có thể đi ra ngoài cùng bạn gái, nô đùa với bạn gái, cùng nhau nắm tay, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, lúc vui vẻ sẽ có người để chia sẻ, lúc buồn bã cũng có người để dựa vào..."
"Vậy hả?" - Úc Hoàn giơ lên hai bàn tay vẫn đang nắm chặt của bọn anh, cười một tiếng - "Những điều anh nói, rõ ràng anh với em đều có thể làm với nhau. Tại sao còn phải yêu đương nhỉ?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Anh không ngờ được, trở ngại lớn nhất trong đường tình của Úc Hoàn lại là chính mình!
Nguyễn Thu Bình nghiến răng nói: "Nói chung vẫn có chuyện em không thể làm cùng anh đấy!"
Úc Hoàn mở to mắt, gương mặt toàn vẻ hồn nhiên vô tội: "Chuyện mà Nguyễn Nguyễn không thể làm cùng em, là chuyện gì?"